Linh Huyền Ngâm

Chương 19




cứ như vậy qua mấy ngày, Tuyên Thiếu Minh vốn tưởng rằng Bùi Triển Vân chỉ tức giận vài ngày rồi sẽ thôi, vật đổi sao dời (1. sự việc trôi qua) rồi quan hệ của hai người cũng sẽ khôi phục lại như lúc ban đầu, đáng tiếc đây chỉ là suy nghĩ của riêng y, Bùi Triển Vân đối Tuyên Thiếu Minh, đã không còn quay về được như trước.

Bùi Triển Vân bây giờ đối với y cũng không phải là cái loại nghiêm túc cùng tàn khốc hoặc là bất khẩu ngôn tiếu. ngược lại, Bùi Triển Vân thu hồi toàn bộ những thủ đoạn trêu đùa trước đây của hắn, không khi dễ y nữa. lúc hai người ở chung, Bùi Triển Vân trừ bỏ dạy y luyện công thỳ không mở lời nói lấy một câu, tới ban đêm lại thường xuyên không thấy thân ảnh, hỏi hắn đi đâu, thỳ hắn chỉ trả lời qua loa lấy lệ, nhìn như ôn hòa không có gì, nhưng Bùi Triển Vân như vậy làm cho y không khỏi cảm thấy thật xa lạ.

Tuyên Thiếu Minh đối sự khó hiểu này vô cùng căm giận, y nghĩ rằng mình không có làm sai cái gì, tại sao lại phải chịu nỗi oan giống như này? y bình tâm tĩnh khí lại tiếp nhận chuyện phát sinh của một đêm kia, không hề truy đuổi Bùi Triển Vân đòi công đạo, cũng không lấy việc này ra để uy hiếp đối phương, lòng dạ y không phải rộng lượng lắm sao? buổi tối khi thoa dược lên hậu đình chính mình, y cắn chặt lấy góc chăn nuốt vào không ít lệ, y có nguyên nhân để cho Bùi Triển Vân sắc mặt khó xem mà? Nhưng y không có như vậy, ngược lại y còn phải cố gắng luyện quyền pháp để lấy lòng Bùi Triển Vân, y không biết mình vì sao lại phải ủy khuất bản thân như thế, nhưng nếu y không làm như vậy, trong lòng y sẽ cảm thấy bất an, thật giống như y đang làm sai cái gì?

ai, y thật hy vọng Bùi Triển Vân có thể nói rõ với y, nhưng mà mỗi lần Tuyên Thiếu Minh thử khơi mào đề tài, Bùi Triển Vân lại luôn lấy cớ rời đi hoặc đánh gãy lời y nói, hiển nhiên là không muốn cùng y nhiều lời, y đoán không ra tâm tư của Bùi Triển Vân, chỉ có thể nghĩ rằng sự việc đêm đó ở trong lòng hắn vẫn còn có khúc mắc, mới không lộ thanh sắc đem y cách xa ngàn dặm như vậy.

Tuyên Thiếu Minh một đường than thở, trên mặt hé ra sầu mi khổ kiểm đi vào khỏa thực phòng.

“thiếu gia, ta nhìn khí sắc ngươi hình như không tốt lắm a.” Nhân Quý quan tâm nói.

“đừng nói nữa, ta bị ức hiếp chứ còn gì nữa.” cau mày ưu sầu, Tuyên Thiếu Minh đặt mông ngồi xuống thềm đá, dù sao trở về phòng cũng là một mình ăn cơm, y đơn giản ngồi bên ngoài khỏa thực phòng ăn luôn, ít nhất tranh thủ lúc rảnh rỗi Nhân Quý còn có thể bồi y nói chuyện.

tròng mắt Nhân Quý vừa chuyển, nhỏ giọng nghi ngờ nói: “…cùng Bùi công tử xảy ra chuyện gì sao thiếu gia?”

này tên hỗn trướng đáng ghét, thật sự là không nói ra được câu nào hay ho! Tuyên Thiếu Minh tức giận liếc mắt nhìn gã, hung hăng cắn một miếng lớn lên cái bánh bao trắng tinh.

Nhân Quý biết mình  nói trúng rồi, lại tiếp tục: “ta nói thiếu gia a, ngươi hiện tại cũng không phải đang ở nhà ngươi, làm việc gì cũng đừng quá tùy hứng, cùng Bùi công tử xích mích, không phải chuyện gì tốt đâu a.”

Tuyên Thiếu Minh cả miệng đều toàn là bánh bao, nghẹn đến cả mặt đều đỏ bừng lên, Nhân Quý thấy thế liền lấy bát cháo cho y uống, tiện tay vuốt vuốt lưng cho y.

“thiếu gia, cẩn thạn một chút a, đừng nóng vội, từ từ thôi.”

đợi dùng sức nuốt xuống xong, y há mồm cả giận nói: “ai cùng hắn gây xích mích, rõ ràng là hắn….là hắn….” y nói không được, khó khăn mở miệng, khớp hàm ma sát phát ra thanh âm “khanh khách”.

Nhân Quý còn ngốc nghếch hỏi han: “hắn với ngươi xảy ra chuyện gì?”

lời này vốn là không có ý tứ gì, nhưng lại làm Tuyên Thiếu Minh đau đớn— y mới là ngượi bị xảy ra chuyện gì, rồi lại còn mạc danh kỳ diệu bị không nhìn đến.

trong lòng ngũ vị tạp trần không rõ là tư vị gì, chính là rất khó chịu, khó chịu đến trong mắt y một trận ê ẩm cay cay, giống như  có làn nước ấm nóng gì đó muốn rơi xuống. y đứng phắt người dậy, làm cho hai cái bánh bao cùng một bát cháo đang đặt tên đùi y lập tức rơi xuống đất.

một cái bánh bao lăn hai vòng, dừng lại dưới một đôi giày bạch lộc.

Tuyên Thiếu Minh lập tức cúi mặt xuống, nghiêng sang một bên, y kịch liệt không muốn mất mặt trước người khác, nhưng như vậy lại có điểm không thèm để ý đến người trước mắt.

Bùi Triển Vân bất khả khiến (2. không hiểu) nhíu lại hàng lông mày.

“đại sư huynh, xảy ra chuyện gì?”

bỗng nhiên, phía sau lưng Bùi Triển Vân hé ra một cái đầu, Tuyên Thiếu Minh nghe thấy thanh âm nhịn không được liếc đối phương một cái, nhìn thấy là một đệ tử của Linh huyền Phái mi mục thanh tú, ước chừng khoảng mười bốn mười lăm tuổi, bộ dáng cược kỳ nhu thuận nghe lời, ánh mắt khi nhìn Bùi Triển Vân không thể che dấu được kính ngưỡng, trong lòng y nhất thời trầm xuống.

bình thường không nhìn thấy Bùi Triển Vân mang người này bên mình, gia khỏa này là ai a?

trong lòng Tuyên Thiếu Minh ứa ra chua sót, ngay cả chính mình đang dùng ánh mắt không có hảo ý mà quang minh chính đại trừng mắt nhìn đối phương cũng không phát hiện ra.

tiểu đệ tử kia nhặt lên cái bánh bao đã bị bẩn ở dưới chân Bùi Triển Vân lên,tiếc nuối nói: “một cái bánh ngon như vậy bị lãng phí rồi.”

nghe nó nói như vậy, trong lòng Tuyên Thiếu Minh lại càng trầm xuống, gia khỏa này là muốn ở trước mặt Bùi Triển Vân cố ý quở trách y sao?

không đợi y mở miệng mỉa mai trả lời lại, Nhân Quý đã nói trước: “không có việc gì, không có việc gì, trong nồi vẫn còn mà, cái bánh này bị bẩn rồi không thể để thiếu gia nhà ta ăn, nếu không sẽ phá hư cái bụng của hắn a.”

tiểu đệ tử xì một cái nở nụ cười, cảm giác bị mất hết mặt mũi Tuyên Thiếu Minh tức giận đá Nhân Quý một cước, Nhân Quý “ô” một tiếng, cố gắng lộ ta vẻ mặt không có gì.

“kỳ thật ngươi có thể bóc lớp vỏ bị bẩn ở bên ngoài ra, sau đó bánh bao này vẫn có thể ăn được mà.” tiểu đệ tử kia cư nhiên đối với cái bánh bao bần này vẫn bày ra được bộ dạng thèm nhỏ rãi dài ba thước.

Bùi Triển Vân nãy giờ vẫn không lên tiếng đột nhiên đè lại tay nó, dùng thanh âm uy nghiêm lại ẩn chứa ôn nhu nói: “Viêm Thanh, ngươi không cần như thế, tổn thất hai cái bánh bao này Linh Huyền Phái vẫn còn chịu được.” hắn dừng lại một chút, nói tiếp: “huống chi cái này cũng không nên để ngươi ăn, phần của ngươi ở trong nồi.”

hắn lấy đi cái bánh bao trong tay Viêm Thanh, giao cho Nhân Quý cầm lấy, Nhân Quý ngẩn người, tựa hồ nghe được ý tứ rõ ràng trong lời nói của hắn, sợ hãi nhìn về phía thiếu gia nhà mình.

sắc mặt của Tuyên Thiếu Minh đương nhiên là khó coi tới cực điểm, nhưng y không giống như trước kia tranh luận phản bác, bởi vì y sợ chính mình vừa mở miệng sẽ lộ ra ưu sầu trong lòng, âm thầm nắm lấy tay áo, y hút một hơi, nói: “Nhân Quý, không cần chuẩn bị bữa tối cho ta, cùng lắm thỳ ta không ăn.”

nói xong, y liền quay đầu một mạch chạy đi.

một đường chạy trốn, đấu đá lung tung, thẳng đến tình trạng kiệt sức, Tuyên Thiếu Minh cuối cùng mới dừng bước lại, hai tay chống lên đầu hối, gập lưng xuống, khó khăn thở dốc.

“khả, đáng giận….” y dùng khí âm suy yếu mắng.

trái tim kịch liệt nảy lên như muốn công phá ***g ngực, đau đến làm người ta sắp hít thở khôn thông.

đây tuyệt đối không phải là y khổ sở, Bùi Triển Vân đối tốt với ai, ôn nhu với ai, cũng không liên quan tới y. này là do y chạy quá mệt mỏi mà thôi, cho nên mới khó chịu như vậy.

hai chân mềm nhũn, Tuyên Thiếu Minh ngã ngồi xuống dưới đất, vỗ nhẹ ngực, chậm rãi thuận hô hấp. 

“người nào đang ở bên ngoài?”

nghe tiếng, Tuyên Thiếu Minh tập trung nhìn lại, mới phát hiện y đã chạy đến chỗ của tam sư huynh.

người ra mở cửa là Hàn Nguyệt, nàng nhìn thấy Tuyên Thiếu Minh đang ngồi dưới đất vẻ mặt mờ mịt, quay đầu đối trong phòng nói: “là tiểu sư đệ đến đây.”

Võ Kinh cùng Hàn Nguyệt vội đem y mời vào phòng, trong phòng đồ ăn phiêu hương, Võ Kinh đặt lên bàn thêm một cái bát, mời nói: “lại đây, nếm thử tay nghề của ngũ sư tỷ ngươi nha.”

Hàn Nguyệt thản nhiên nhìn y một cái, đột nhiên hỏi: “ngươi với đại sư huynh sảy ra chuyện gì?”

Tuyên Thiếu Minh chột dạ gục đầu xuống, nhỏ giọng nói: “không có a.”

ngay cả Võ Kinh cũng đều nhìn ra có điểm không đúng, nói: “tiểu sư đệ, ta biết đại sư huynh đã nhiều năm như vậy, còn chưa thấy huynh ấy vì một việc gì đó mà phiền lòng như thế đâu.”

“phiền lòng? hắn có mà khoái hoạt không hết thỳ có, gia khỏa bên người hắn kia xem hắn như thần tiên mà sủng bái.” Tuyên Thiếu Minh hừ một tiếng.

Võ Kinh cùng Hàn Nguyệt liếc nhau, trong lòng im lặng đã biết, rồi Hàn Nguyệt nói: “ngươi nhìn thấy Viêm Thanh.”

Tuyên Thiếu Minh yên lặng không đáp, lại quật cường đem đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng.

“ta nói, Viêm Thanh cũng là sư huynh của ngươi, nó vào cửa so với ngươi sớm hơn một tháng, là đại sư huynh ở miếu Thành Hoàng dưới chân núi cứu được nó, lúc ấy Viêm Thanh cực kỳ suy yếu lại thêm sốt cao, cơ hồ sẽ chết.” Hàn Nguyệt nhớ lại nói.

Võ Kinh phụ họa vốt cằm, tiếp lời: “đứa bé Vêm Thanh kia là một cô nhi, lấy ăn xin mà sống, sau khi đại sư huynh mang nó về, sư phụ thấy nó tuổi nhỏ lại đáng thương không nơi nương tựa như vậy, thế là giữ nó lại, đáng tiếc Viêm Thanh thể chất vốn không tốt, cho nên không thể tập võ.”

Tuyên Thiếu Minh nghe xong, trong lòng một trận hổ thẹn, thầm nghĩ khó trách Viêm Thanh vừa nhặt lên cái bánh bao bị bẩn kia liền muốn ăn, nguyên lai là do cuộc sống trước kia tạo thành, nếu so sánh, chính mình lớn hơn nó mấy tuổi, tâm tư lại ngây thơ buồn cười như thế.

“tính mệnh của viêm thanh là do đại sư huynh cứu, cho nên khó tránh nó luôn dính lấy đại sư huynh như vậy.” Võ Kinh dùng khẩu khí trấn an nói.

Tuyên Thiếu Minh lập tức không cho là đúng vung tay lên nói: “ta quan tâm quan hệ của bọn họ là cái gì làm gì, nó muốn dính liền dính, ta không cần.”

“cho dù nó đem đại sư huynh cướp đi cũng không cần a?” Hàn Nguyệt nói ra một câu làm người ta kinh hãi.