Linh Huyền Ngâm

Chương 17




cục diện trên giường lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, trong khi đó ở bên ngoài cửa lại có âm thanh không chọn lúc mà lên tiếng.

“thiếu gia ngươi tắm xong chưa? ta đã chuẩn bị cơm tối cho ngươi rồi đây. A? cừa này khóa vào khi nào vậy?”

Tuyên Thiếu Minh bị dọa cho một thân mồ hôi lạnh, cơ thể trở nên căng thẳng, ngay cả huyệt khẩu cũng co rút lại, đem lửa nóng trong cơ thể y càng cắn vào chặt hơn.

thời điểm khi Nhân Quý vừa đẩy cửa, y đã sợ tới mức suýt chút nữa kêu to, nếu như để hạ nhân thấy mông y bị Bùi Triển Vân cắm vào, vậy sau này y còn có mặt mũi gặp người sao?

Bùi Triển Vân bị Tuyên Thiếu Minh kẹp chặt vừa thoải mái lại vừa khó chịu, thật muốn mãnh liệt xông vào hậu đình yếu ớt mà đấu đá lung tung môt phen, nhưng là nhìn đến những giọt lệ còn chưa khô nơi khóe mắt của y, trong lòng hắn lại dấy lên thương tiếc.

“yên tâm, vừa rồi ta đã khóa cửa lại rồi, hắn không vào được đâu.” Bùi Triển Vân miễn cưỡng nở một nụ cười trấn an, chính là có trời mới biết trong lòng hắn đã nhẫn nhịn đến gương mặt cũng trở nên vặn vẹo.

không được, không thể cứ tiếp tục như vậy, hắn phải nghĩ ra biện phái gì đó?

Tuyên Thiếu Minh dựng thẳng tai lên, hết sức chuyên chú nghe động tĩnh ở bên ngoài, thanh âm nhịn đau đối Nhân Quý nói: “ta không ăn, mang đi.”

“thiếu gia, đây chính là món tửu nhưỡng viên ngươi thích nhất a.”

“mặc kệ là cái gì. tất cả ta đều không cần——–Ngô!” y phát ra một đạo tiếng rên kỳ quái.

“thiếu gia?”

đáng tiếc lúc này Tuyên Thiếu Minh không rảnh bận tâm đến Nhân Quý, bởi vì Bùi Triển Vân bỗng nhiên đem hai ngón tay đút vào trong miệng y, chơi đùa đầu lưỡi của y.

Bùi Triển Vân đáng giận! Bùi Triển Vân chết tiệt! Tuyên Thiếu Minh dùng ánh mắt giết người trừng Bùi Triển Vân, trong đầu hiện lên ý nghĩ muốn cắn cho hắn một cái.

“không được cắn nga, bằng không Nhân Quý mà nghe thấy được thanh âm gì cũng không phải chuyện của ta đâu đấy.” Bùi Triển Vân lộ ra nụ cười vô hại hoàn mỹ nhắc nhở y.

Nhân Quý chết tiệt, lúc cần ngươi thỳ ngươi không đến, lúc không cần ngươi thỳ ngươi lại xuất hiện làm cái gì không biết, đáng giận! sợ ném chuột vỡ đồ(1. muốn đánh kẻ xấu nhưng còn e ngại) nên Tuyên Thiếu Minh không dám làm ra hành động thiếu suy nghĩ, đành phải dùng ánh mắt trừng hắn để phái tiết nỗi phẫn uất.

“đem ngón tay của ta liếm ướt.” Bùi Triển Vân mặt không đổi sắc nói.

Tuyên Thiếu Minh đem con ngươi mở ra thật to, làm như không thể hiểu được.

“nhanh lên, ngươi không muốn bị Nhân Quý phát hiện đâu đi?

Tuyên Thiếu Minh bị áp chế không có thời gian lo lắng, ngón tay ở trong miệng y bắt đầu càn quét thúc dục. vì muốn mau chóng thoát khỏi khốn cảnh này, nên Tuyên Thiếu Minh đành phải hợp tác liếm liếm hai ngón tay của Bùi Triển Vân, đầu lưỡi không thích ứng tỏ ra vô cùng ngốc nghếch, có một tia ngân tuyến theo khóe môi tràn ra.

“được rồi.” tiếng nói của Bùi Triển Vân vì phải chịu áp lực mà trở nên khàn khàn, đồng thời rút ngón tay đã bị liếm ướt trở về.

“Nhân Quý, ta đây đi ngủ, ngươi cũng trở về nghỉ ngơi đi.” vừa nói chuyện được, Tuyên Thiếu Minh lập tức khẩn cấp đối ngoài phòng hô to.

“vậy dục dũng ở trong phòng….”

“ngày mai đến lấy đi cũng được, bây giờ lập tức cút cho ta.”

“nga, ta đi đây, thiếu gia.”

“đi mau, đi mau.”

nghe được tiếng bước chân xa dần, Tuyên Thiếu Minh vừa mới nhẹ nhàng thở ra liền hút vào một hơi lãnh khí, khó có thể tin cùng sợ hãi nhìn Bùi Triển Vân, hạ giọng cả giận nói: “ngươi làm cái gì a?”

nơi huyệt khẩu thình lình truyền tới xúc cảm lạnh lẽo, đó chính là từ hai ngón tay của Bùi Triển Vân. nơi đó đã đau muốn chết, tên gia khỏa này còn muốn nhét thêm cái gì vào a?

“giúp ngươi giảm bớt thống khổ.” Bùi Triển Vân hồi đáp, động tác trong tay cũng không chậm chễ, ngón giữa ở động khẩu ấn vào, còn ngón trỏ ở xung quanh bên ngoài vẽ loạn.

“không được, đau!” nước mắt lại bắt đầu tràn đầy trong con ngươi của Tuyên Thiếu Minh,y muốn chạy trốn rồi lại không thể động đậy, mười đầu ngón tay dùng sức nắm lấy vai hắn mà trở nên trắng bệch.

“Thiếu Minh!” Bùi Triển Vân nhẹ giọng gọi tên y, đây là lần đầu tiên hắn gọi Tuyên Thiếu Minh như vậy, không giống như bình thường kêu “tiểu sư đệ” mang theo chút trêu tức cùng châm chọc, ngược lại có loại cảm giác đưa tình ôn nhu.

Tuyên Thiếu Minh bị mê hoặc, đôi con ngươi sáng long lanh rưng rưng chăm chú nhìn hắn, giống như đã quên hết thảy mọi thứ xung quanh.

“cúi đầu xuống.” Bùi Triển Vân ôn nhu ra lệnh.

ngoan ngõan nghe lời vốn không phải chủ ý của Tuyên Thiếu Minh, nhưng thân thể y giống như là có tự chủ riêng biệt, dưới thanh âm ra lệnh của Bùi Triển Vân, chậm rãi cúi thấp đầu xuống, cũng chậm chạm ngậm nhẹ lấy đôi môi như cánh hoa tường vi của đối phương.

Bùi Triển Vân lập tức dùng đầu lưỡi dụ dỗ y, dẫn dắt Tuyên Thiếu Minh trầm mê vào trong cảm giác sung sướng khi miệng lưỡi giao triền.

địa phương liên tục được làm trơn đã lỏng ra một chút, Bùi Triển Vân liền hướng chỗ sâu trong tiến vào. quá trình không tính là thông thuận lắm, Tuyên Thiếu Minh ngẫu nhiên cũng hừ ra tiếng rên nức nở đau đớn, nhưng bởi vì lực chú của y bị Bùi Triển Vân làm cho phân tán, nên cũng thắt lưng dầu bủn rủn mà thả lỏng, rất nhanh dũng đạo liền tiếp nhận hết sự xâm lấn của dị vật.

hậu đình bí ẩn bị kéo căng ra tới cực hạn, Tuyên Thiếu Minh vừa thẹn lại vừa phẫn cắn một ngụm xuống bả vai của Bùi Triển Vân, phát ra âm thanh ô ô khóc nức nở.

đôi lông này xinh đẹo của Bùi Triển Vân túc khởi, hai tay chấn an lưng y, trên lưng của Tuyên Thiếu Minh phủ một tầng mồ hôi bóng loáng, đôi tay một lại một mảnh hoạt bất lưu thủ(1. đôi tay trắng không tỳ vết), chọc người tâm viên ý mã, tính nhẫn nại của Bùi Triển Vân đã sớm không thể chịu được nữa, giờ khắc này, phân thân hưởng thụ sự ấm áp khi được mạt đạo gắt gao bao vây bắt đầu nhẹ nhàng nhợt nhạt luật động.

“không được, dừng, dừng lại!” cảm giác xa lạ truyền đến, Tuyên Thiếu Minh cảm thấy được vật vừa cứng vại vừa nóng đang ở trong cơ thể mình rút ra, liền bất an dãy dụa như mọt con thú nhỏ.

Bùi Triển Vân ôm y ở trên giường lăn một vòng, nhất thời biến thành Tuyên Thiếu Minh ở dưới hắn,  hỏa tiết (==#) chôn ở trong cơ thể y lại đâm vào càng sâu.

“hỗn đản! bảo ngươi không được cử động, ngươi còn….còn…” cả thên thể Tuyên Thiếu Minh đều run lên lẩy bẩy, cảm giác nơi hạ thể đã không còn giản chỉ là đau đớn, mà còn có một loại cảm giác bị lấp đầy khó có thể nói hết.

“dùng tư thế này, ngươi sẽ dễ chịu một chút.”

Bùi Triển Vân đưa hai chân y đẩy ép đến trước ngực, làm cho y bày ra lối vào rộng mở. sau đó, va chạm nơi hạ thể đã không còn trở ngại, động tác tự nhiên trở nên thông thạo, sờ soạng trừu sáp vài cái, cảm giác dường như đã chạm vào nơi nào đó khiến cho bên trong hậu huyệt càng nuốt chặt hắn hơn, Bùi Triển Vân liền hướng nơi đó mà công kích.

Tuyên Thiếu Minh bị áp không không chế được tiếng kêu, khóc lóc kể lể nói: “ngươi căn bản chỉ suy nghĩ cho mình! A, chậm một chút a.”

“bất quá ngươi cũng không phải không thích a.” Bùi Triển Vân vươn tay ra, bắt lấy tính khí đã khôi phục tinh thần của Tuyên Thiếu Minh.

trên gương mặt Bùi Triển Vân lộ ra dục niệm trắng trợn, Tuyên Thiếu Minh nhìn thấy vậy hồng thấu cả cổ, thầm mắng chính mình không có tiền đồ, nhưng vẫn cứng cổ, vịt chết mạnh miệng nói: “ta không thích, ta mới không thích, bị ngươi đụng vào khiến ta chán ghét muốn chết đi được.”

“thật vậy sao? thế thỳ ta đây liền rời khỏi ngươi nha.” nói xong, Bùi Triển Vân thật sự đem phân thân rút ra.

Hậu đình lập tức cảm thấy trống rỗng, một cỗ ngứa ngáy khó nhịn không ngừng tràn đến, làm y không chịu được mũi có chút chua sót.

Bùi Triển Vân đáng giận, chính mình bị thượng không nói, vậy mà ngay cả ở trên giường cũng bị hắn trêu đùa cùng khi dễ!

lệ từ khóe mắt đột nhiên rơi xuống, nhưng y giống như là không biết, dùng đôi con ngươi khóc đến đỏ hồng bắn ra sức mạnh cực kỳ hung ác như bản thân nghĩ mà quát hắn: “ngươi cút ngay, cút ngay!”

dứt lời, lệ rơi xuống càng nhanh.

Bùi Triển Vân hít vào một hơi, cúi người xuống hôn lên những giọt nước mắt trên mặt y, một bên tiến vào một bên nói: “ngươi tiểu tử này, thật sự là cưng chiều không được.”

“ta hận chết cái đồ đại sư huynh hỗn trướng nhà ngươi…Ô…ngươi, ta nhất định sẽ tìm ngươi tính sổ…Ô….đến lúc đó ta sẽ đem mặt mũi ngươi đánh cho bầm dập….” hai chân quấn quanh thắt lưng của Bùi Triển Vân, Tuyên Thiếu Minh khóc lóc uy hiếp nói.

“cái mồm này há ra trừ bỏ rên rỉ  cái gì khác cũng đều thật khó nghe.” Bùi Triển Vân buồn rầu chế nhạo nói.

“đáng giận! đi chết đi….Ngô!”

Bùi Triển Vân buồn cười hôn lên cái miệng đang ầm ĩ của y, cố ý dùng sức chọc vào, nhất thời cảm giác được người ở dưới thân bị chấn động đáng thương hề hề, một đôi con ngươi đen láy quật cường nước mắt lưng tròng, khiến hắn không khỏi mềm lòng.

cũng được, tối nay liền cho Tuyên Thiếu Minh nhiều một chút yêu thương đi.