Linh Hồn Vạn Năm

Chương 7-2: Huyễn Y Tâm (2)




Từ lúc trang chủ hồi sơn trang đến giờ sắc mặt đều không được tốt, dọa cho mấy kẻ hầu cận đều phải khúm núm sợ sệt không dám đến gần. Trong tay ngài ấy vẫn cầm một chiếc bình chất liệu trong suốt lạ kỳ đựng đầy thứ dung dịch đỏ tươi như máu và một nắm lá gì đó không biết tên mọc đầy quanh núi. Hắc Kỳ nổi danh trầm tĩnh cũng không khỏi đổ mồ hôi lạnh khi đứng cạnh vị trang chủ nãy giờ vẫn cứ âm trầm tỏa ra nộ khí.

"Huyền Nguyệt Thiên! Ngươi giỏi lắm! Dám bỉ ổi tấn công sau lưng ta."

- Hắc Kỳ! Chuyện ta ra ngoài tìm thuốc ngoài ta với ngươi ra còn ai biết không? - Nhật Phong lên tiếng đánh vỡ bầo không khí yên lặng nhưng sự u ám và áp lực ở xung quanh lại tăng lên.

- Dạ bẩm trang chủ, chuyện này tuyệt đối được giữ kín.

Nghe được câu trả lời của Hắc Kỳ, sắc mặt Huyền Nhật Phong lại thâm trầm hơn một nửa. Không thể có chuyện đó được! Việc hắn xuất trang chắc chắn có kẻ biết. Hắn đã để Hắc Kỳ ở lại để giải quyết một số sự vụ quan trọng và che mắt kẻ khác, nhưng vẫn bị lộ tung tích. Người trong sơn trang hắn rất tin tưởng nhưng bản tính đa nghi không khỏi khiến hắn phải đề phòng một vài con cáo bên ngoài lẻn vào.

- Trong trang có gián điệp.

Hắn lạnh lùng thốt ra một câu khiến Hắc Kỳ sửng sốt.

- Nhưng chuyện này tạm gác lại, vấn đề quan trọng nhất là việc ngày mai phải đối phó với Huyền Nguyệt Thiên ra sao. Chúng ta sẽ không theo kế hoạch nữa mà tự vần biến xoay chuyển, tùy cơ hành sự.

- Vâng thưa trang chủ!

Huyền Nguyệt Thiên âm trầm như vậy vì hai lý do. Thứ nhất là vấn đề nghiêm trọng vừa bàn với Hắc Kỳ, huynh đệ trên dưới trong sơn trang đều là người hắn tin tưởng, vậy mà giờ đây lại xuất hiện kẻ phản bội. Lý do thứ hai... Nhìn lọ máu trong tay, hắn cũng không biết tại sao bản thân lại tức giận. Cảnh Huyền Thiên ôm Bạch Y toàn thân đầy máu rời đi lúc nào cũng nhắc nhở hắn rằng bản lĩnh và năng lực của hắn vẫn chưa đủ, vẫn kém cỏi hơn người nào đó.

Nhưng bây giờ Huyền Nhật Phong không được phép dao động, ngày mai sẽ là ngày quyết định tương lai của rất nhiều người và rất nhiều thứ liên quan tới hắn. Hắn tuyệt đối không thể để tình cảm lấn át.

... ...... ......

- Bảo bối à! Em không thấy đau sao?

Huyền Nguyệt Thiên nhìn người con gái thản nhiên cầm kim đâm xuyên qua những mảnh da thịt lẫn lộn để khâu lại miệng vết thương, nhướn mày hỏi.

- Chút vết thương này chẳng đáng là gì. Cơ thể tôi vốn chẳng phải như người bình thường, vết thương sẽ mau chóng lành lại thôi.

Tuy nói ra câu trả lời nhẹ nhàng như vậy nhưng chỉ mình Bạch Y biết được quá trình tự hồi phục còn đau đớn gấp trăm lần lúc bị thương, cái gì cũng có cái giá của nó, cái giá của việc tự nhanh chóng hồi phục là những cơn đau thấu tận tim gan mà chỉ có nàng mới hiểu. Những cơn đau này diễn ra nhiều đến nỗi nàng cũng quen luôn rồi.

- Cơ thể không giống người bình thường?

Nắm bắt được những từ mấu chốt, Nguyệt Thiên nheo nheo mắt hỏi lại.

- Ta vốn dĩ không phải là người của thời đại này, không phải dân của quốc gia này, ta đến từ một chiều không gian và thời gian khác, có lẽ điều này tác động lên thân thể và khiến ta trở nên như bây giờ.

Bạch Y chẳng hề giấu diếm việc liên quan tới thân phận nàng, hết lần này tới lần khác nàng đều bị lợi dụng do cái thứ mà nhiều người nghĩ là tài năng trời ban. Việc xuyên không chỉ có trong tiểu thuyết ấy lúc nào cũng là một màu hồng, nữ chính tài năng xinh đẹp với năng lực diệu kỳ được mọi người yêu thương. Nhưng chỉ có nàng, người thực sự trải nghiệm xuyên thời gian mới thấy được rằng một cuộc sống trái ngược với hiện tại là một cuộc sống khó khăn và cực khổ đến nhường nào và khả năng được cho là "kỳ diệu" đó khiến nàng cô độc và bị tổn thương còn hơn bất cứ ai.

Phu thê Chu gia, Huyền Nhật Phong, v..v... kể không hết số người biết chuyện máu của Bạch Y có thể chữa bách bệnh mà tìm tới nàng, họ chỉ lợi dụng nàng mà thôi, xong rồi thì ném đi như con búp bê rẻ rách, ngoài thứ tình cảm mang tên "tham vọng" đó ra, họ đối với nàng không hề lẫn lộn thêm thứ tình cảm nào khác. Nhưng... nếu họ không lợi dụng nàng thì nàng sẽ càng cảm thấy bản thân mình chỉ là một thứ vô dụng không giúp gì được cho đời. Thôi thì cứ làm những gì họ muốn đi, ít nhất thì nàng vẫn còn lý do để tồn tại trên cõi đời này. Còn có ý nghĩa, còn có giá trị thì còn bị lợi dụng, một ngày nào đó, đến lợi dụng họ cũng không thèm thì nàng sống để làm gì nữa?

Trên thế giới này có rất nhiều điều kỳ lạ khó có thể lý giải, hắn hơi bất ngờ nhưng cũng không quá kinh hoảng khi biết được thân thế của Bạch Y. Điều hắn thắc mắc nhất bây giờ là...

- Tại sao nàng lại bảo vệ hắn như thế? Có phải... nàng yêu hắn rồi không?

Vết thương trên người Bạch Y dần khép miệng với tốc độ mắt thường có thể thấy, nhưng tỷ lệ thuận với việc hồi phục ngày càng nhanh là sắc mặt ngày càng tái đi của nàng. Biết rằng phải chịu đau đớn đến cỡ đó, sao lại liều mình nhận tổn thương thay Huyền Nguyệt Phong? Nhớ đến cảnh hai lần nàng không màng đến tính mạng mà che chắn cho hắn, Nguyệt Thiên lại nhíu mày.

Trái ngược lại với suy nghĩ của Nguyệt Thiên, Bạch Y chỉ nhẹ lắc đầu. Yêu? Nàng không yêu Nhật Phong.

- Vậy tại sao lại cứu hắn? Hết lần này tới lần khác bảo vệ hắn?

- Vì đối với ta, những thứ đó không hề nguy hiểm dù chỉ một chút đến tính mạng.

Khóe môi nàng khẽ kéo thành một nụ cười mà Nguyệt Thiên nhìn vào không thể biết được đó là nụ cười bất lực hay là nụ cười trào phúng.

Có lẽ là cả hai. Bất lực vì không thể chết, cứ phải tiếp tục sống một cuộc sống vô nghĩa và cô độc; trào phúng vì tự cười nhạo bản thân, cũng khinh thường số phận bi kịch được sắp đặt cho nàng. Những thứ có thể dễ dàng giết chết một người bình thường lại không thể tổn hại đến Bạch Y, nàng cũng chẳng còn biết cảm giác đau là gì, không phải không đau, mà đau nhiều quá rồi nên cũng quen dần. Nếu đã thế, để nàng chịu hết tất cả có phải tốt hơn không?

- Nàng tên là gì?

- Ta không có tên.

Bạch Y cười khổ. Phải! Nàng không có tên, vì nàng hay mặc đồ trắng nên họ thường gọi nàng là Bạch y cô nương, bạch y nữ tử... Nàng cũng chẳng nhớ tên mình là gì, quá lâu rồi, nàng cũng quên luôn nàng là ai và sống để làm gì...

- ...

Huyền Nguyệt Thiên trầm mặc nhìn Bạch Y.

- Cứ gọi ta là Bạch Y.

- Người đâu! Đem lên một bộ y phục màu vàng dành cho nữ tử lên đây cho ta!

Hắn bất ngờ ra lệnh, chỉ một thoáng sau, một bộ xiêm y đẹp lộng lẫy đã được đem lên. Huyền Nguyệt Thiên tay cầm y phục đưa cho Bạch Y, nhìn vào bả vai và một nửa tấm lưng trắng lộ ra sau y phục nhiễm đỏ màu máu, nhẹ nhàng nói:

- Nếu nàng mặc y phục màu tím không lẽ ta phải gọi nàng là Tử Y, màu xanh thì là Lam Y, Thanh Y sao?

- ... - Bạch Y chỉ im lặng rồi đưa tay đẩy bộ y phục kia về phía Nguyệt Thiên, cười nói:

- Trước giờ ngoài bộ đồ này ra ta không hề có quần áo khác.

Nghe câu trả lời, Huyền Nguyệt Thiên nhíu nhíu mày, không vui liếc qua y phục trắng vừa bẩn vừa rách tả tơi rồi bất ngờ đưa tay xé mạnh bộ đồ mà hắn cho là nên vứt đi đó.

Roẹt!

Vạt áo bị xé rách cắt ngang qua vết thương trên ngực làm sắc mặt Bạch Y đã trắng nay lại càng trắng thêm nhưng vẻ mặt nàng lại vẫn thản nhiên như không cảm nhận được. Nhìn tấm áo ngoài bị xé tả tơi, Bạch Y thầm thở dài.

- Nàng muốn tự mặc hay muốn ta mặc cho nàng?

- Haiz....

Nghe Huyền Nguyệt Thiên đe dọa, Bạch Y đành đưa tay cầm lấy bộ xiêm y màu vàng. Hắn thấy nàng ngoan ngoãn thuậm theo liền hài lòng xoay người đi ra gian ngoài để nàng thay quần áo.

Một lúc sau, Bạch Y bước ra, trên người nàng là bộ y phục hắn đưa, khoan thai thoát tục đẹp như tiên nữ. Khóe môi Nguyệt Thiên tự nhiên kéo lên một nụ cười nhẹ mà hắn cũng không biết, nhưng nụ cười còn chưa hoàn hảo thì đã bị thay thế nhanh chóng bởi sắc mặt xám xịt của hắn.

Bạch Y nhìn lại y phục trên người, muốn thở dài lần nữa nhưng không được.

Xiêm y hoàng sắc với họa tiết hoa cúc được thêu bằng chỉ cam đã dần biến thành một bộ y phục giản dị trắng toát như tang phục (trang phục dành cho lễ tang) mà nàng vẫn thường mặc. Bạch y không phải người bình thường, đương nhiên đồ của nàng cũng là đồ đặc biệt.

- Thế này là sao?

Nguyệt Thiên lao tới kéo tay Bạch Y, trợn mắt đánh giá trên dưới người nàng một hồi, sắc mặt lại kém đi vài phần.

- Bộ váy đó đang ở trên giường.

Nguyệt Thiên nhìn về phía giường, bộ xiêm y màu vàng đó đúng là đang nằm ở phía cuối giường, ngay chỗ bộ váy trắng vừa rồi bị hắn tùy ý vứt ở trên đó.

- Vết thương trên người ta có thể tự liền lại, bộ xiêm y này cũng thế, nó dùng máu trên cơ thể ta để tự khôi phục. Lúc nãy nhiễm nhiều máu như vậy, trong thời gian dài chắc sẽ không cần hấp thu máu của ta nữa.

- Rốt cuộc nàng là ai?

Lúc nãy khi nói về thân thế của Bạch Y, hắn không để ý vì nghĩ nàng đến từ đâu và quái lạ thế nào cũng không liên quan tới hắn, nhưng sau bao nhiêu thứ vượt quá khả năng tưởng tượng của hắn đồng thời diễn ra thì hắn muốn không quan tâm cũng không được.

- Không phải ta đã nói rồi sao?

- Người ở tương lai như nàng đều có khả năng đặc biệt như vậy sao? Đều sáng tạo ra những loại y phục đặc biệt như vậy sao?

- Không... Chúng ta cũng giống như các ngươi, chúng ta đều là những con người bình thường, chỉ khác bởi mấy nghìn năm tin hoa văn hóa và kiến thức thôi.

- Nhưng nàng không bình thường!

Bạch Y mỉm cười nhưng ánh mắt nàng vô hồn vô định, y chang nụ cười của một con búp bê đúng tiêu chuẩn, đẹp nhưng trống rỗng, nàng cất lời:

- Người bình thường nào có cơ hội xuyên thời gian? Trước kia ta cũng như bao người, có một cơ thể bình thường, sống một cuộc sống bình thường, tuy bất hạng nhưng vẫn bất hạnh theo kiểu bình thường. Bây giờ thì... muốn được chết cũng là một mong ước xa vời đối với ta...

Phải! Nàng là một người bất hạnh. Bị cha mẹ bỏ rơi từ khi lên năm, bị bán cho bọn buôn người, bị bọn nhà chứa chà đạp hành hạ và tiêm ma túy để khống chế đi ăn xin cho bọn chúng, lên mười bốn tuổi thì bị bán vào phố đèn đỏ, vừa chạy trốn được thì lại bị tai nạn giao thông, vĩnh viễn mất đi khả năng đi lại, sống lay lắt đến năm mười sáu thì chết vì đói và lạnh. Hạnh phúc lãng quên nàng, cuộc đời bỏ rơi nàng, cái chết đối với nàng mà nói là một sự giải thoát, trước khi chết nàng chỉ ước rằng linh hồn mình hoàn toàn tan biến đi, không cần đầu thai không cần sống tiếp cũng như là... không cần trải nghiệm nỗi bất hạnh này một lần nữa.

Nhưng cuộc sống thật trớ trêu, nàng không chết mà phải sống một cuộc sống còn không bằng chết. Khi tỉnh lại ở nơi xa lạ nàng chỉ thấy một màu trắng toát của tuyết và cái lạnh cắt da cắt thịt, vẫn là cơ thể gầy dơ xương với đôi chân tàn tật, nàng cứ nằm ở đó từ ngày này qua ngà khác cho đến khi... người phụ nữ đó tìm thấy nàng. Bà ta không phải người, không phải yêu cũng chẳng phải tiên, bà ta giống nàng ở điểm đều là những cá thể lạc loài không thuộc về thế giới này. Bà chữa rị vết thương cho nàng, dạy nàng kiến thức y học và truền cho nàng rất nhiều bí tịch ảo cổ thất truyền, nhưng trên cõi đời này không có thứ gì là miễn phí cả, không ai cho không ai cái gì. Bà ép Bạch Y học cổ thuật, uống những vị thuốc kinh tởm kỳ quái, sau năm năm nuôi dưỡng, bà lấy máu của nàng để cứu sống tình nhân của bà. Cơ thể Bạch Y trở nên kỳ diệu trong mắt bao người nhưng lại là nỗi thống khổ và niềm bất hạnh nhất của nàng, nàng mãi mãi bị lợi dụng và vĩnh viễn bất tử, không thể chết đi mà phải tiếp tục sống trong sự cô độc và vô vọng...

Đối với nàng, sống là một cực hình.

Nguyệt Thiên nhìn nhìn người con gái với nụ cươi trống rỗng trước mặt, hắn không hỏi nữa, nàng sống thế nào chả liên quan gì đến hắn, hắn chẳng qua chỉ là cảm thấy thú vị với một số thứ quái dị mà thôi.

- Vậy nếu ta nhờ nàng cứu một người thì nàng có đồng ý giúp ta không?

- Nếu cứu được ta sẽ cứu.

Huyền Nguyệt Thiên không ngờ Bạch Y dễ dàng chấp nhận mà không hỏi trước thù lao như vậy.

- Nếu nàng cứu sống được nàng ấy thì ta sẽ trả công nàng xứng đáng.

- Ờ...

Bạch Y thờ ơ khi nghe thấy lời cam kết đó của Nguyệt Thiên. Hắn có thể cho nàng những gì? Vàng bạc? Châu báu? Của cải?

Thứ nàng muốn... hắn không cho được và không ai có thể cho được.

- Mai ta sẽ dẫn nàng đến gặp nàng ấy. - Huyền Nguyệt Thiên phất phất tay. Bây giờ trời đã tối, cũng muộn rồi, chuyện ngày mai để ngày mai tính.

- Không phải ngày mai hai người sẽ thách đấu gì đó sao?

- Ha.... Yên tâm! Hắn không thắng được! Ta cũng không lo! - Trái ngược với Huyền Nhật Phong, Huyền Nguyệt Thiên gần như không coi việc sắp tới vào ngày mai là việc quan trọng.

- Có thể đáp ứng ta một truyện được không? - Một trong những lần hiếm hoi Bạch Y mở lời cầu xin. Đối với nàng, cuộc sống chẳng ai nhận được gì khi chỉ cầu xin xuông cả, luôn phải trả giá một thứ gì đó, mà đã trả giá thì phải gọi là giao dịch và trao đổi chứ không còn là cầu xin và ban phát nữa.

- Nàng muốn gì?

- Ta muốn đưa cho trang chủ mười giọt máu. Cho dù hắn thua, ngươi có thể để ta hoàn thành nốt cam kết mình đã hứa không?

- Được! - Yêu cầu nho nhỏ này không phải là gì quá to tát với hắn, đáp ứng Bạch Y điều đó, hắn vẫn làm được.

Ngọn nến lay lắt trước gió như sắp tắt, buổi tối ở cổ đại thật âm u, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng gì tới nàng, sống lâu trong tăm tối, nàng cũng quen rồi. Cả căn phòng chỉ có một ngọn đèn yếu ớt chiếu sáng, dù là Hoàng cung hay nhà Địa chủ giàu có cũng đều ảm đạm trước cái tối tăm của bóng đêm. Giờ này đã là quá muộn rồi, mọi người đều đã ăn xong cơm chiều từ lâu và đang bắt đầu dọn dẹp đi ngủ, tuy Bạch Y đã sống ở nơi này một thời gian khá lâu rồi nhưng nàng vẫn nhớ cách tính giờ theo thời hiện đại, bây giờ chắc mới chỉ khoảng bảy giờ tối thôi, trong khi con người ở nơi này đã im lặng chìm vào giấc ngủ thì cuộc sống ở hiện đại mới bắt đầu nhộn nhịp.

Những tưởng buổi tối ở thời cổ đại chỉ có thế, nhàm chán và u tịch, thì bất ngờ Huyền Nguyệt Thiên lên tiếng:

- Đang có hội diễn ra, nàng có muốn đi xem một chút?

Ở một nơi nghiêm cẩn và không hề biết đến từ "vui chơi" như nơi này và Mặc Phong sơn trang, Bạch Y không hề biết rằng hội Thất Tịch đang được tổ chức, cách xa đỉnh núi thâm u này là một làng mạc đang rộn rã tiếng nói cười, đèn đuốc được thắp sáng cả một vùng, nam nữ già trẻ trong hai tuần lễ này đều đi chơi hội, nhà nhà không ai đóng cửa đi ngủ sớm cả.

Tuy không muốn quan tâm tới Bạch Y, nhưng Huyền Nguyệt Thiên thấy nàng có vẻ ảm đạm và cô liêu quá nên cũng muốn một lần làm người tốt, cho nàng thấy được một vài thứ thú vị bên ngoài. Đối với hắn, cái hội đó chỉ là một thứ chán ngắt nhưng có lẽ nàng sẽ thích.

Ngước đôi mắt ngạc nhiên lên nhìn Nguyệt Thiên, vài giây sau nàng lại cúi đầu nhìn ra chỗ khác. Đôi môi vẫn giữ nụ cười vô cảm từ tốn nói:

- Thôi.... Những nơi như thế không dành cho ta...

- Nói xàm! Mau chuẩn bị đi! Ta sẽ đưa nàng đi.

Hắn thực sự rất ghét nụ cười đó! Vốn chỉ định hỏi cho có, nếu nàng đồng ý thì hắn sẽ sai người dẫn nàng đi, nhưng giờ hắn sẽ đích thân đưa Bạch Y đi hội.