Linh Hồn Vạn Năm

Chương 4: Thanh lâu




Vạn Niên cùng Thu Thanh đi lên lầu, đứng từ trên cao nhìn xuống, bao quát hết toàn cảnh thanh lâu, cô mới nhận ra, nơi này thật xa hoa mỹ lệ. Tướng rủ rèm che, hoa mẫu đơn khoe sắc, mỹ nhân mỹ nữ đong đưa thân hình gợi cảm quyến rũ múa theo tiếng nhạc du dương quyến rũ hồn người, xung quanh lúc nào cũng thoang thoảng một mùi thơm dễ chịu. Chả trách có thể khiến người ta tò mò về kỹ viện thời xa xưa.

- Đừng nhìn ngó lung tung. Đi theo tôi. 

- Ừm...

Hoa lệ thì sao? Đây cũng chỉ là kỹ viện, đúng như cái bản chất ngoài đẹp trong xấu thôi... Càng xa hoa càng tôn ra vẻ dung tục, lớp vỏ xinh đẹp không những không giấu đi nổi những dơ bẩn mà còn càng làm nó trở nên thô tục hơn.

Đi theo Vạn Niên, băng qua một hành lang dài, hai người dừng lại trước một căn phòng bình thường như bao căn phòng bình thường khác. Anh bất chợt quay người lại, nhìn cô dặn dò:

- Cô ở yên trong căn phòng này, không được đi đâu. Trừ tôi ra, không được phép mở cửa cho ai, tôi khóa ấn chú lên căn phòng này rồi, ngoan ngoãn ở yên đây!

Nói rồi anh đẩy cô vào trong và đóng cửa lại.

- Ây này này... 

Thu Thanh không kịp phản bác đã bị anh nhốt vào trong phòng.

Cô đi vòng vòng quan sát xung quanh, căn phòng này được trang trí đa phần bằng màu vàng và cam, lỗng lẫy rực rỡ như chính chốn phong hoa này. Căn phòng được phân làm hai gian, gian ngoài chắc là nơi tiếp khách, chỉ có một bộ bàn ghế, một bộ ấm tách, vài cuộn tranh chữ treo tường và vài bình hoa mẫu đơn màu đỏ hồng. Gian bên trong có một tấm bình phong thủy mặc thêu hình hai con cá chép đỏ đen quẫy nước, tấm bình phong chắn cả căn phòng làm Thu Thanh không nhìn thấy được phong cảnh bên trong có gì. Đi vòng qua nó, thứ đập vào mắt Thu Thanh bây giờ khiến cô chỉ muốn hét lên thất thanh.

Sau tấm bình phong là một bồn tắm gỗ chứa đầy cánh hoa cúc tím tím vàng vàng, điều đó không khiến Thu Thanh hoảng hốt, thứ thực sự làm cô kinh hãi chính là người đang nằm trong bồn tắm kia.

Người đó có mái tóc đen dài mềm mượn như tơ lụa thượng hạng xõa tung, nửa rơi xuống nước nửa vắt trên thành. Thu Thanh không phân biệt được đây là nam hay nữ, chỉ thấy gương mặt người này bị những dòng máu đỏ tươi chảy từ chân tóc xuống làm cho trở nên nhem nhốc kinh dị. 

Thu Thanh trong lòng thầm oán thán Vạn Niên tự dưng lại đẩy mình vào cái tình huống quỷ quái này. Tuy hơi giật mình nhưng chân tay Thu Thanh vẫn nhanh nhẹn đỡ người trong bồn tắm ra ngoài. Gạt lớp cánh hoa ra, cô mới thấy nước tắm đã nhuốm màu đỏ ối tanh nồng của máu, đoán chừng người này đã mất máu khá nhiều, khó có thể cứu vãn nhưng còn nước còn tát, với lại cô không thể thấy chết không cứu. Trong bồn tắm toàn là nước nóng, máu không đông được sẽ dẫn tới tình trạng tử vong vì mất máu nên cần mau chóng đưa "nạn nhân" ra ngoài. Cô vội kéo người đó ra nhưng không được.

- Chết tiệt! Là nam nhân! Vạn Niên, anh đẩy tôi vào cái tình cảnh quái gở gì đây!!?? Nặng chết đi được!

Mãi mới lôi được anh ta ra, cô cũng không còn sức để đưa người đó lên giường, đành đặt hắn xuống sàn rồi lấy chăn che bớt cơ thể nam nhân đang phơi bày ra trước mặt mình lại. Lấy thêm vài cái khăn để cầm máu ở trên đầu, giữa bụng với đùi phải xong Thu Thanh trầm ngâm:

"Chỉ có ba vết thương, vết thương trên đầu là nhẹ nhất, chắc chỉ do va đập khi giằng co, không đến mức có thể đoạt mạng. Nhưng vết thương ở ổ bụng và vết thương trên đùi trái kia thì một kiếm xuyên thân, một nhát sát động mạch, anh ta sống được đến bây giờ thì không biết là do Trời Phật phù hộ hay là do bản lĩnh người cổ đại vốn không tầm thường nữa. Haiz..."

Cầm máu và băng bó xong xuôi, cô mới giúp người đó lau đi những vết máu trên người. Gương mặt anh tuấn tuyệt đẹp lộ ra sau khi những vết máu nhem nhốc được tẩy sạch, Thu Thanh chỉ nhìn lướt qua một cái rồi thôi. Tuy con người luôn hướng tới cái đẹp nhưng cô không mù mờ như những nữ chính ngôn tình, coi tất cả đàn ông thời đại khác đều đẹp hơn nam thần diễn viên ca sĩ từ Âu đến Á trên màn ảnh. Đương nhiên là trừ Vạn Niên, anh ta là linh hồn cả mười ngàn năm, không được xếp vào diện nhan sắc của con người có thể so sánh được.

.....

- Trang chủ! Đây là Thập sắc họa cúc (hoa cúc mà mỗi cánh hoa có mười màu).

Một người đàn ông trung niên dáng người nhỏ con mặc y phục màu xám bạc với điệu bộ kính cẩn lên tiếng.

Chiếc hộp gỗ được hắn cẩn thận đưa đến trước mặt người được gọi là "Trang chủ" kia. 

- Trang chủ, đã kiểm tra, là hoa thật và không có ám khí hay độc dược. - Hắc Kỳ lên tiếng bẩm báo, an nguy của trang chủ là quan trọng nhất, trước khi người và vật bước vào căn phòng này, đều đã được hắn kiểm tra chặt chẽ.

Trang chủ một thân y phục cẩm bào Tử sắc, sắc mặt lạnh lùng vô cảm khẽ gật đầu, đưa tay nhận lấy chiếc hộp.

Vút... Phập!

- Ám khí! 

Hắc Kỳ nhanh chóng cảnh báo và ra lệnh những hộ sĩ áo đen bảo về trang chủ, loáng một cái, đao kiếm sáng loáng được tuốt khỏi vỏ, cả căn phòng đã tràn ngập mùi sát khí nguy hiểm. Trái lại với cảnh tất cả đang lâm vào tình trạng đề cao cảnh giác, vị trang chủ áo tím ấy vẫn nhàn nhã ngồi thong dong nhìn cành hoa phong lan cắm sâu nửa tấc vào mặt bàn gỗ tử đàn - ám khí vừa được phóng ra.

(Nửa tấc = 5cm)

Cánh cửa bật mở, người người kinh thán. 

Bóng áo lam nhạt khẽ lay động, anh không tiếng động bước vào phòng, lạnh nhạt nhìn nam tử áo tím và chiếc hộp đựng Thập sắc họa cúc. 

Cái tên áo xám bạc vừa ti tiện dâng hoa ngây người nhìn Vạn Niên mới bước vào một chút, lại quay qua nhìn trang chủ áo tím một chút, khẽ lấy tay áo thấm thấm mồ hôi, thầm nghĩ: "Đúng là núi cao còn có núi cao hơn, ta cứ tưởng trang chủ đã là người đẹp nhất thiên hạ, ai ngờ, còn có người đẹp hơn. Không những thế, xét về độ lạnh và võ công, hình như cũng không hề thua kém trang chủ. Ông trời bất công a... kẻ thì kém đến không thể kém hơn, người thì đẹp đến độ trên cả hoàn hảo a!"

Không kịp để lão bản cảm thán, những bóng đen đã nhanh chóng lao lên, tay lăm lăm vũ khí hướng về phía anh, đối với thích khách, không cần nói nhiều, chỉ có một từ "Giết". Từng bóng đen bao vây lấy anh, những nhát kiếm bài bản thi nhau hướng về bóng áo xanh ấy giáng xuống. Vạn Niên vốn chẳng để lũ người thường này vào mắt, anh chỉ muốn hủy bông hoa cúc kia đi, lịch sử trong nhật ký không cho phép nó tồn tại, nhưng nó lại là thứ ngoại trừ anh và cô thì không ai có khả năng dẫm nát được. 

Ống tay áo khẽ động, một cành hoa phong lan khác mau chóng được đưa lên đỡ lấy từng nhát kiếm bổ về phía mình, anh không được phép làm tổn thương những người này vì việc đó sẽ làm ảnh hưởng xấu tới nguyên thần của anh, lúc nãy trừng phạt ba kẻ kia, anh đã tự làm tổn thương mình, tuy nhiên, kết cục đó là điều sớm định cho chúng nên nguyên thần anh cũng không chịu đả kích nặng nề.

Năm đấu một, kiếm đấu hoa nhưng Vạn Niên lại trông có vẻ cực kỳ nhẹ nhàng và dễ dàng đánh lại. Một tay như nước chảy mây bay cầm cành hoa đối chiến với kiếm khí dày đặc, một tay còn lại âm thầm bắn ra những sợi tơ mỏng manh hướng về chiếc hộp kia lao tới.

Keeng..g....

Những sợi tơ bị một thanh đoản đao chặn lại, người đang cầm thanh đao ấy, chính là nam tử áo tím được mọi người gọi là "trang chủ".

"Không nhìn thấy mấy sợi tơ, chỉ dựa vào cảm giác đã có thể chặn lại chúng, vị trang chủ này cũng không tầm thường."

"Áo lam bạch diện (áo xanh mặt trắng) trông có vẻ như không giống thích khách."

Trong lòng hai người cùng đánh giá đối phương.

Những sợi tơ lại tiếp tục được âm thầm điều khiển, vị trang chủ Tử y cũng múa lượn thanh đao chặn lại những đợt tấn công. Những tên hộ sĩ chỉ thấy chủ nhân của chúng đang dùng hết khả năng chống đỡ một thứ vô hình nào đó liền gấp gáp rút lui về bảo hộ cho chủ nhân, không tiếp tục công kích Vạn Niên. 

Chỉ chờ có vậy, bàn tay đang cầm cành phong lan khẽ nắm một chút, cành hoa bốc cháy ngay trên tay anh. Bọn họ chưa kịp hiểu ra anh đang định làm gì thì đã ngửi thấy một mùi khét bốc ra từ phía sau.

Chiếc hộp gỗ đã bén lửa từ cành hoa vừa được dùng làm ám khí đang cắm sâu vào mặt bàn và bốc cháy, tấm vải trên bàn cũng bén lửa theo và dần dần chiếc bàn cũng có dấu hiệu bị đốt cháy. Kiến trức cổ đại đa phần được xây dựng từ gỗ, nếu để lửa lan rộng ra, e rằng sẽ có hỏa hoạn lớn. Sắc mặt ai nấy trong phòng đều tái mét, ngoại trừ Vạn Niên. Nhân lúc mọi người không để ý, anh khẽ xoay người, "tiêu sái" rời đi không ai hay biết. Cả hai cành hoa đang bốc cháy đều mơ hồ hiện ra một ấn ký hình ngọn lửa, chỉ cần đốt một trong hai, cái còn lại sẽ lập tức cháy.

Anh không lo lắng về việc ngọn lửa có được khống chế hay không vì với năng lực của những người kia, dập một ngọn lửa là cực kỳ dễ dàng, nếu chẳng may, có gì thì anh sẽ dùng phép thuật dập lửa là ổn thôi mà.

"Vạn Niên!! Cứu tôi!!"

Trong đầu anh bất ngờ vang vọng một tiếng hét quen thuộc, tâm linh tương thông, cô gặp chuyện rồi.

Rầm!

Đạp tung cánh cửa, anh hốt hoảng lao vào phòng.

- Thu Tha......

Tiếng gọi bị nuốt lại khi anh nhìn thấy cảnh tượng gian phòng trong.

Thu Thanh bị một tên nam nhân thân thể không một mảnh vải che chắn áp lên trên giường, hai tay cô bị giữ chặt, gương mặt tràn đầy sự hốt hoảng nhưng ánh mắt lại vô cùng quật cường. Chóp mũi hai người cách nhau chưa đến vài mi-li-mét. Nghe thấy tiếng động, hai người trên giường cùng quay ra, người vui mừng như tìm được đồng minh, kẻ âm trầm không vui liếc mắt cảnh cáo.

- Chết tiệt!!!

Kèm với tiếng hét đầy phẫn nộ là một cú đấm lao đến và giáng thẳng vào mặt tên nam nhân bỉ ổi đó. Dám bắt nạt cô, dám dùng ánh mắt đó nhìn anh, cho ngươi biết mặt. Người nào đó gương mặt tràn đầy lửa giận lao lên trực tiếp dùng vũ lực giải quyết mà quên mất rằng anh chỉ cần phẩy tay một cái là tên đó sẽ không có kết cục tốt đẹp gì.

Vội quay qua ôm lấy Thu Thanh, Vạn Niên lo lắng nhìn người con gái đang ngây ngốc nhìn anh, trong con ngươi tràn đầy sự sợ hãi và hoảng loạn. Thấy cô như vậy anh lại càng thấy có lỗi hơn.

Thật là hết hồn mà! Tự dưng gặp người bị thương, tự dưng cứu người, lại tự dưng bị người áp chế, đáng sợ nhất là... tự dưng Vạn Niên lại lao vào đánh người. Cô không tin được, người vốn nhã nhặn như Vạn Niên cũng có một mặt điên cuồng phẫn nộ như vậy.

- Cô có sao không? Xin lỗi! - Vạn Niên lo lắng ôm chặt Thu Thanh vào lòng. Tất cả là lỗi tại anh! Chắc chắn là lỗi của anh, trong phòng có người, vậy mà anh lại đẩy cô vào. Khi trừng phạt ba kẻ kia đã làm ảnh hưởng đến nguyên thần và "quyền nắm giữ" câu chuyện của anh nên chuyện không thể ngờ tới này đã phát sinh. Lúc để cô vào phòng, anh không cảm nhận được bất cứ dấu hiệu nào của người sống ở bên trong, là lỗi của anh, để cô ở lại một nơi không an toàn như thế này. Suy nghĩ của anh đang rối loạn thành một nùi thì bỗng nhiên anh nghe thấy tiếng cô hỏi.

- Có đau tay không? 

Không trả lời câu hỏi của anh, cũng không hề trách mắng mà cô còn khẽ đặt tay lên bày tay vừa đánh người của anh, lo lắng hỏi. 

Tuy cái người vừa bị đánh mới có vết thương chồng chất và đáng lo ngại nhưng cô cũng đã cứu hắn rồi, không những thế hắn còn dám cư xử vô lễ với cô, giờ cô không cần quan tâm nữa, không chết là được rồi. Còn Vạn Niên, lúc nãy dùng lực mạnh như vậy, chắc tay cũng tê rần cả rồi. 

Nhìn bàn tay bị cô nắm, còn được các ngón tay nhỏ mềm khẽ xoa xoa, tự dưng anh thấy tim mình đập nhanh thêm vài nhịp. Trong lòng đột nhiên xuất hiện cảm giác muốn được tiếp xúc với cô nhiều hơn...

- Hừm...

Âm thanh bất ngờ vang lên từ phía nam nhân không một một mảnh vải che thân vừa bị đánh khiến suy nghĩ của Vạn Niên bị cắt đứt. Hắn vừa đưa tay quệt vết máu bên khóe môi, vừa đưa đôi mắt phượng nửa cười nửa không quan sát Thu Thanh.

- Ngươi... muốn gì?! - Vạn Niên ôm chặt Thu Thanh, gằn từng chữ cảnh cáo.

- Muốn cô ta! - Chuyển ánh mắt nhìn về phía Vạn Niên, tên nam nhân tà mị đó tựa tiếu phi tiếu nhàn nhạt trả lời.

- Ngươi dám!

- Đây là kỹ viện. Một con kỹ nữ như vậy, ngươi bảo vệ chở che nó như báu vật làm gì? Loại người nào mới ở cái chốn bẩn thỉu này? Cả ngươi và ả...

Vút... Vút...

Tên nam nhân đó vội nghiêng người tránh mấy bông hoa tuyết lao nhanh về phí mình như phi tiêu, kinh hoảng nhìn về phía Vạn Niên bây giờ đã hóa thành tòa băng vạn năm lạnh lẽo.

- Muốn chết!! 

Cơn giận của Vạn Niên bùng phát. Cả căn phòng bỗng chốc bị bao trùm bởi một bầu không khí lạnh lẽo. Sàn nhà đã kết một lớp băng mỏng, ấn chú hình hoa tuyết màu trắng dưới chân anh ẩn ẩn hiện hiện trong màn sương tuyết, bông hoa mẫu đơn mới lúc nãy còn khoe sắc đỏ rực giờ đã bị đóng băng chuyển thành màu trắng xanh lạnh lẽo, mặt bàn cũng bị phủ một lớp tuyết dày, những hạt băng lạnh lùng đọng lại thành từng giọt lấp lánh như thủy tinh trên những tấm rèm. Gió lốc cuốn bay những bông hoa tuyết sắc lẹm như những mũi dao, chúng xoay tròn quanh vạn Niên và chỉ trực chờ lao vào tấn công kể địch. Một thanh kiếm băng xanh màu của nước dần dần thành hình trong tay anh, đôi mắt vốn màu nâu đỏ hổ phách nay đã bị thay thế bởi màu xanh đen của đôi mắt âm u giá lạnh.

Ke..e...ng...g.....

Tiếng vang chát chúa phát ra từ điểm giao nhau giữa hai thanh kiếm một trắng một xanh. Đường kiếm dù nhanh tới lóa mắt nhưng Thu Thanh vẫn kịp nhìn ra, thanh kiếm khảm ngọc từ phía người nam nhân kia tấn công trước. Thanh kiếm không hề nhắm vào Vạn Niên mà hoàn toàn hướng về phía cô, nhưng hết lần này tới lần khác đều được anh cản lại. Hắn biết yếu điểm của anh là Thu Thanh nên chỉ tập trung tấn công cô, tuy cô đã cứu hắn nhưng thế thì sao? Trong mắt hắn cô chỉ là một con kỹ nữ thấp hèn, thậm chí có khi hắn còn cảm thấy bị cô cứu là một loại sỉ nhục cơ thể và thân phận cao quý của hắn.

Hắn chỉ tấn công cô ấy! Hắn dám! Từng nhát kiếm nguy hiểm chém xuống như muốn đoạt mạng người khác, hắn muốn giết cô sao?!!

Nhiệt độ xung quanh bỗng chốc giảm xuống thêm vài độ. Cơn giận ngày một tăng của Vạn Niên khiến cho lớp băng phá cửa xông ra ngoài gian phòng, cả một thanh lâu lớn bị đóng băng trong chớp mắt. Còn đâu vẻ xinh đẹp lộng lẫy rực rỡ như lúc đầu, giờ đây chốn phong hoa bị bao phủ bởi một bầu không khí lạnh lẽo âm u. Khách khứa chạy toán loạn thoát ra khỏi cái lạnh giá, những ả ca kỹ run rẩy trong những bộ cánh mỏng manh không quản mặt mũi danh dự cũng lao ra khỏi cái vỏ ốc mà các nàng chưa từng rời khỏi nó. Ở gian phòng của vị trang chủ áo tím kia, đám lửa lớn bị lớp băng quái lạ kia tràn vào dập tắt trước sự ngỡ ngàng của những tên hộ sĩ tay vẫn cầm những xô nước đầy chưa kịp dội xuống. Không chỉ mỗi cái thanh lâu nhỏ bé này mà cả con phố này đã bắt đầu hỗn loạn khi băng tuyết tiếp tục tràn ra.

- Vạn Niên... bình tĩnh lại! - Thu Thanh hốt hoảng can ngăn. Những tấm ván gỗ làm tường làm sàn bị phá hủy bởi cơn giận của anh để lộ ra cảnh tượng ngoài gian phòng, cô có thể thấy rõ cảnh người người sợ hãi chạy khỏi nơi này. Nếu cứ tiếp tục để anh trong tình trạng như vậy e chừng không ổn. Tên nam nhân được cô cứu lúc trước cũng đã tạm thời ngừng tấn công vì từng cơn gió rét lạnh cắt qua da thịt khiến cơ thể hắn không kìm được phải run rẩy một hồi. Chỉ cần hắn không tấn công, Vạn Niên sẽ không điên cuồng như vậy nữa.

- Vạn Niên, việc này chắc hẳn không có trong lịch sử, anh làm như vậy, nhỡ ảnh hưởng không tốt đến cơ thể thì sao? - Thu Thanh cố gắng tìm cách để Vạn Niên bình tĩnh lại. Chỉ có cô và anh là không hề bị ảnh hưởng bởi cái lạnh buốt giá ấy nên bây giờ cô vẫn có thể tỉnh táo can ngăn anh.

- Vạn Niên! Anh nói là không nên làm việc theo cảm tính mà! Anh nói phải dùng lí trí để giải quyết vấn đề! Anh nhớ không!! Tôi gạt qua sự tuyệt vọng của bản thân để tiếp tục hành trình với anh, anh có thể gạt qua sự giận dữ bây giờ để tránh ảnh hưởng đến đại cục không? Vì tôi mà anh giận dữ như vậy, tôi cũng không mong anh sảy ra chuyện gì.

Câu cuối cùng cô nói rất nhẹ, tay khẽ kéo kéo ống tay áo của anh. 

Có vẻ như cô đã thành công trong việc giúp anh hạ bớt cơn giận. Cái lạnh từ từ rút đi, băng tuyết cũng dần dần được thu hồi, ấn chú hình hoa tuyết dưới chân anh lóe lên một cái rồi biến mất, cả căn phòng được hồi phục lại như ban đầu, hoa mẫu đơn tiếp tục khoe sắc, nến vẫn tiếp tục cháy, những miếng gỗ lót sàn đã khôi phục lại hình dạng ban đầu và ở bên ngoài, thanh lâu vẫn tấp nập làm ăn như cũ. Vạn Niên dùng phép sửa lại mọi thứ và xóa hết tất cả ký ức của mọi người trừ nhóm trang chủ áo tím và tên nam nhân vẫn đang lõa lồ trước mặt này. 

Tay anh vẫn cầm thanh kiếm băng, chĩa thẳng vào hắn, lạnh lùng nói ra từng chữ từng chữ một, sắc bén như một lời nguyền rủa:

- Tuyền Dực vương Quân Vũ Mặc, tạ thế năm hai mươi bảy tuổi, sử sách lưu truyền, chết vì bị huynh đệ gài bẫy ám sát hòng loại bỏ đối thủ cạnh tranh ngôi vị Hoàng đế nhưng sự thực là chết dưới tay người phụ nữ mình yêu thương nhất. Ta- Vạn Niên- nguyền rủa ngươi: Suốt phần đời còn lại không được sống trong yên bình dù chỉ một giây một phút.

Dứt lời, Vạn Niên cùng Thu Thanh biến mất không một dấu vết, để lại tên nam nhân kia cùng với gương mặt tái mét.