Linh Hồn Vạn Năm

Chương 2: Hiệp ước




Chưa chết ư? 

Mình vẫn chưa chết ư?!

Trong chớp mắt, cô có cảm giác bàn tay Tử Thần như đã vươn ra nắm lấy tóc mình. Dù tuyệt vọng hay đau khổ đến cỡ nào thì cô cũng chỉ là một con người nhỏ bé, trong thâm tâm cô vẫn luôn tồn tại một sự sợ hãi đối với cái chết. Sau giây phút bồng bột đó, cô đã cảm thấy hối hận, từ giờ trở đi, dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa cô cũng không dám làm lại hành động vừa rồi.

Nhìn thân hình bé nhỏ không ngừng run rẩy trong lòng, chàng trai có chút bối rối và không biết nên xử lý như thế nào. Những giọt nước mắt như những viên ngọc trong suốt thi nhau tràn ra khỏi đôi mắt nhắm nghiền vì sợ hãi, có giọt thì ẩm ướt thấm vào áo anh, có giọt thì tiếp tục rơi xuống mặt đất rồi vỡ tan như cơ thể chủ nhân của chúng nếu anh không xuất hiện kịp thời.

Anh từ từ đưa cô lên đỉnh tháp. Sấm đã thôi nổi giận nhưng gió thì vẫn rít gào từng cơn. Mặc cho từng trận gió điên cuồng gào thét xung quanh, người con trai ấy vẫn vững vàng bảo vệ được bóng dáng bé nhỏ trong lòng đến nơi an toàn.

Đặt cô ngồi xuống sàn đá lạnh lẽo của ban công tháp đồng hồ, anh bối rối nhìn cô. Cả vạn năm qua, từ lúc có ý thức đến giờ anh chưa từng tiếp xúc với bất kỳ ai nên không hề biết phải an ủi người khác như thế nào. Mặc dù vậy, bàn tay anh vẫn nhẹ nhàng vỗ lưng cô, tuy người nào đó hoàn toàn không hề biết chút gì về đối nhân xử thế nhưng ở trước mặt người con gái này, tiềm thức anh lại có suy nghĩ muốn dịu dàng với cô và bảo hộ cho cô.

"Tôi xin lỗi... tôi xin lỗi..."

Tiếng thút thít nghẹn ngào của cô khẽ cất lên.

"Vì điều gì?" Anh hỏi.

"..."

"Vì đã xé chân thân của tôi sao?" Từ lúc cô lao vào nơi này, chỉ có mỗi việc đó là nghiêm trọng nhất.

"Hả?" Cô ngước đôi mắt mơ hồ vẫn đang còn vương lệ lên nhìn anh. Tóc tai rối bù ẩm ướt dán vào gương mặt xinh đẹp đã xuất hiện vài vết thương làm cô trông vô cùng thê thảm và tiều tụy. Dáng vẻ đó khiến chàng trai có chút giật mình, anh không nghĩ cô lại bị thương nhiều như vậy.

Đưa tay lau đi vết bẩn trên gương mặt cô, giọng anh trầm trầm lạnh lạnh trả lời:

“Quyển nhật ký bị cô xé lúc trước khi nhảy xuống.”

“Tôi xin lỗi.”  Cô hoảng hốt.

Anh không nói gì, chỉ nhìn cô nhưng cô thấy được sự bất lực và có phần ảm đạm trong mắt anh. Cô không hiểu "chân thân" là gì, cũng không biết anh là ai, chỉ biết rằng... cô đã xé một cuốn sách cổ, cô đã hủy hoại tài sản của người khác. Những tri thức cổ cả ngàn năm là một thứ tài sản vô giá, vậy mà cô lại dám hủy chúng đi.

Trên người cô dày đặc vết thương, khẽ dịch người xích xuống phía dưới một chút, anh đưa tay chạm vào đầu gối cô.

“Á!” Bất ngờ bị người khác đụng vào vết thương khiến cô hét lên, nhưng cổ họng đau rát làm âm thanh phát ra chỉ là những tiếng khàn khàn nhỏ bé.

“Chân cô bị gãy rồi.” 

“...”

Không thấy cô trả lời, anh ngước mắt lên nhìn cô, bỗng dưng cất tiếng hỏi: 

“Cô có muốn sống nữa không?”

“...”

Câu hỏi của anh làm cô trầm mặc giây lát. 

Anh lại nói: 

“Chỉ là vài vấn đề phức tạp nhưng làm gì đến mức phải ép bản thân vào bước đường cùng như vậy? Nếu dùng lý trí để suy xét thì dù trong hoàn cảnh tồi tệ thế nào cũng có thể bình tĩnh tìm ra cách giải quyết. Nhưng cô lại dùng tình cảm để quyết định, để cho sự tuyệt vọng tạm thời tìm phương hướng cho bản thân. Rất nhiều người có kết cục không thể vãn hồi vì giải quyết vấn đề theo tình cảm. Tôi sẽ chữa chân cho cô nếu cô muốn sống vì tôi cần cô sửa chữa lỗi lầm của mình. Còn nếu cô muốn chết, muốn để tình cảm khiến cô tìm cách kết liễu sinh mệnh mình một lần nữa, vậy thì chi bằng để tôi giúp cô có một cái chết nhẹ nhàng, đổi thể xác và linh hồn mình cho tôi." 

Có thể hiểu lời nói của anh thành thế này: Nếu muốn sống thì anh sẽ chữa vết thương cho, nếu muốn chết thì thôi khỏi. Nhưng dù sống hay chết, cô đều phải trả giá cho hành động lúc trước của mình.

“Anh!” 

“Tôi là linh hồn trong quyển nhật ký bị cô xé nát đó! Cô mới chỉ đọc được một vài dòng về sự việc của bản thân mà đã phá hủy cả vạn năm quá khứ được lưu giữ trong đó, cũng như là... đã giết tôi.” 

“...” 

Cô không thể tin vào những gì mình đang nghe. Anh... không phải con người. Đúng rồi! Làm gì có con người nào có thể đỡ cô từ độ cao đó rồi lại đưa cô bay lên đây chứ? Anh là linh hồn, một linh hồn đã sống qua mười nghìn năm trong quyển nhật ký ở một nơi cổ kính u ám cũng cả vạn năm tuổi.

Lúc trước, trong cơn hoảng loạn, cô lao vào dinh thự này chỉ với một suy nghĩ là từ bỏ mạng sống của mình. Với suy nghĩ đó và những tâm sự nặng nề chất chứa trong lòng, cô chẳng buồn bận tâm và để ý đến bất cứ điều gì nữa. Bây giờ, tâm tình đã bình tĩnh lại, cô mới nhận ra hoàn cảnh hiện tại của mình, cánh rừng rùng rợn chưa một lần đón nhận ánh sáng Mặt Trời, dinh thự cả ngàn vạn tuổi bị bỏ hoang, tiếng ì ạch vận động bánh răng của tháp đồng hồ vẫng vang lên đều đều một cách bất thường, người trước mặt còn không phải là con người, xung quanh đây không hề có dấu hiệu của sự sống dù là nhỏ nhất. Thế nhưng cô lại không thấy sợ chút nào. Cô cũng không sợ anh, vì trong khoảnh khắc Tử Thần đưa lưỡi hái vào cổ cô anh đã xuất hiện và kéo cô ra khỏi cõi chết. Hơn nữa... người con trai trước mặt cô không có vẻ gì là đáng sợ và xấu xa, thậm chí anh còn rất đẹp. Âu phục màu ghi thanh lịch tôn lên vóc dáng hoàn hảo của một nam thanh niên trưởng thành, mái tóc dài màu đen pha chút xanh lam được cột bằng một sợi ren lụa cùng màu với bộ Âu phục, từ bờ môi đến đôi mắt anh đều khiến cho khuôn mặt của mình đẹp đến không thể tả được. Anh như một nhân vật cổ tích bước ra từ trong chuyện với tất cả mọi thứ đều hoàn hảo đến từng mi-li-mét. Cô vốn không có khái niệm về cái đẹp, nên cũng không biết phải ca ngợi anh ra sao.

Dù anh có đề nghị muốn lấy thể xác và linh hồn cô, cô vẫn không sợ. Tuy nhiên, giờ đây cô không muốn chết, cô lựa chọn sống để "trả nợ" cho anh.

“Tôi... sẽ không làm liều nữa. Tôi xin lỗi vì đã phá hủy cuốn sách đó, nếu anh muốn tôi bồi thường, tôi sẽ cố gắng để...”

“Vậy là cô muốn sống? Nhưng lấy lại quá khứ không đơn giản đâu!” Anh bỗng dưng ngắt lời:

“Chắc cô biết tôi không phải con người, tôi được sinh ra từ quyển nhật ký kia, trong đó lưu giữ tất cả những ký ức, những câu chuyện đã từng xảy ra hàng vạn năm về trước. Quyển nhật ký thì đương nhiên là có nhiệm vụ ghi lại sự việc xảy ra mỗi ngày, cô xé hết chúng đi là hủy hết những ký ức đó, cũng là rút đi sinh mệnh của tôi, một quyển nhật ký sẽ không còn là nhật ký nếu không có những câu chuyện đã xảy ra đó, giống như con người sẽ không còn là sinh vật sống nếu bị rút hết máu.”

“Vậy anh sẽ...” 

Thật tồi tệ! Vì một sai lầm trong cơn giận dữ của mình mà cô đã...

“Nếu chỉ là linh hồn của quyển sách vài trăm năm tuổi, có lẽ tôi sẽ tan thành mây khói. Nhưng tôi đã thành tinh hơn vạn năm rồi, không dễ dàng chết như vậy. Trong quyển nhật ký đó có hơn bốn trăm tỷ câu chuyện, không thể tìm lại hết chúng được. Trước mắt chỉ có thể tìm một nghìn câu chuyện tương đương với một nghìn mảnh ký ức đủ để duy trì linh hồn và thu thập lại sức mạnh của tôi, tới lúc sức mạnh được hội tụ đủ, quyển sổ sẽ được hồi sinh và tự động ghi chép những phần còn lại.”

Anh vừa giải thích cho cô vừa đưa tay chạm vào khớp gãy ở đầu gối. Một luồng ánh sáng xanh nhạt từ bàn tay anh bao quanh lấy chân cô. Chỗ khớp xương đầu gối nhói lên từng cơn đau khi anh đưa nó về lại vị trí nhưng chúng cũng mau chóng được thay thế bởi cảm giác thoải mái từ luồng ánh sáng kích thích mau lành vết thương. Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, đôi chân của cô lại lành lặn như lúc ban đầu, kể cả những vết thương do bị gai tầm xuân cào xước cũng đã khép miệng và hồi phục như lúc ban đầu.

“Còn chỗ nào bị thương không?”

“Tôi sẽ giúp anh tìm lại một nghìn câu chuyện đã qua đó!” Một câu trả lời không hề ăn nhập gì với câu hỏi của anh. Anh cũng không hỏi lại nữa, ngước lên nhìn cô, nói tiếp:

“Chắc chắn chứ?”

Cô gật gật đầu.

“Chúng ta phải "ký giao ước" đã. Cô sẽ không phản đối chứ?” 

Ký giao ước?

“Ừm.” 

Cô không nghĩ việc "ký giao ước" là chuyện gì khủng khiếp lắm cho đến khi bờ môi của mình cảm nhận được sự ấm áp từ một bờ môi khác đang áp lên, hai đôi môi dán chặt vào nhau nhưng lại không có một chút gì lãng mạn khi khoang miệng cô bắt đầu tràn ngập một vị tanh nồng của máu. Anh đưa máu của mình vào cơ thể cô và cần cô đưa máu của cô vào cơ thể anh, đó là cách duy nhất để anh có thể tồn tại thêm năm năm nữa và đưa cô cùng đến các miền không gian và thời gian khác nhau. Anh biết chắc chắn cô sẽ không chịu uống máu của anh nên đành phải sử dụng cách bất ngờ như vậy, nhưng để lấy máu của cô, anh lại không nỡ. Hai đôi môi từ từ tách ra, cô vẫn chưa hết kinh ngạc, mắt mở to nhìn anh.

“Tôi cần máu của em.” Giọng trầm trầm lạnh lạnh của anh lại vang lên.

“Hả? .... Ừm...” 

Thấy anh vẫn thản nhiên như vậy, cô hiểu đây là việc ký giao ước bắt buộc mà anh nói. Cô đã hại anh thê thảm như vậy, giờ chỉ là việc trao đổi máu đơn giản mà thôi, cô cũng không từ chối.

Nhận được sự đồng ý, môi anh bất ngờ di chuyển đến cần cổ cô, đôi môi dán vào làn da mịn màng và cảm nhận những mạch đập yếu ớt trên đó, tự dưng anh lại không nỡ cắn cô. Sâu thẳm trong suy nghĩ của anh, chưa bao giờ anh muốn thương tổn người con gái ấy, thậm chí vừa rồi, khi rời khỏi môi cô anh còn có chút luyến tiếc, môi cô thực sự rất ấm. Miệng anh cứ đặt ở cần cổ cô nhưng hàm răng lại không nỡ cắn xuống. Đối với người không hề biết chút nào về tình cảm như anh mà nói, việc này đáng ra phải vô cùng dễ dàng nhưng phải làm sao đây, khi anh lại học được một thứ cảm xúc tên là đau lòng và không nỡ ngay từ giây phút đầu tiên anh đỡ được cô.

Cô giật mình lần nữa, không phải là cắn môi sao? Sao giờ hoàn cảnh lại bất ngờ chuyển thành những tình tiết đặc trưng cũ rích có trong những câu truyện viết về Ma cà rồng - Vampire thế này?

Một vài giây sau mặt anh khẽ quay ra, đầu vẫn gối trên vai cô, thở dốc.

“Tôi không làm được!” Anh bất lực nói.

Anh cũng giống như cô, không dám chủ động lấy máu đối phương. Nhưng cô cũng giống anh, chủ động đưa máu của mình cho người khác.

Cổ tay phải với vết cắt sâu được đưa đến gần bờ môi anh. Thấy tay cô bị thương, anh không kìm lòng được định đưa tay nắm lấy, trên đầu ngón tay lại bắt đầu xuất hiện chùm ánh sáng màu xanh lúc trước. Cô vội vòng tay trái qua vai anh và giữ lại cánh tay đó, đồng thời cổ tay phải cũng nhanh nhẹn đặt lên môi người con trai đang nằm trong lòng mình. Máu từ tay cô chảy vào miệng anh, đầu lưỡi anh bắt đầu nếm được vị ngòn ngọt của thứ huyết màu đỏ tươi ấy. Máu của cô được chuyển thẳng vào tim anh, tương đương như thế, trong trái tim của cô cũng chứa đựng một phần máu của anh.

Máu chảy quá nhiều, tràn ra khóe môi, anh vội vàng đưa lưỡi liếm qua vết thương trên tay cô. Vết thương lập tức khép miệng. Thật ra lưỡi anh còn có tác dụng chữa thương nhanh hơn cả phép thuật ở đầu ngón tay. Trên tay phải cô, chỗ vết thương vừa khép miệng, xuất hiện một hoa văn ấn ký kì lạ màu trắng bạc.

Anh vẫn gối đầu lên xương quai xanh cô, còn cô thì vòng tay ôm lấy vai anh, tay phải tê rần và mất cảm giác vì mất máu của cô được một bàn tay khác cầm lấy, ngón tay khẽ vuốt nhẹ lên ấn ký màu bạc. Động tác giữa hai người cực kỳ thân mật nhưng bầu không khí lại không hề có bất kỳ tia ái muội nào.

Anh từ từ ngồi dậy, lúc này cô mới thấy khóe môi anh còn vương chút máu, bàn tay không tự chủ được vươn lên lau đi. Anh cũng không tránh né, vẫn lấy ánh mắt bình thản ấy nhìn cô, nói:

“Đêm nay là đêm vô nguyệt (không trăng), không có khúc xạ Mặt Trời qua Mặt Trăng sẽ không làm gián đoạn quá trình xâm nhập dòng thời gian của chúng ta. Nghỉ ngơi một chút đi, đêm nay xuất phát.”