Linh Hồn Dưới Ánh Trăng

Chương 77: Mục tiêu của bọn chúng





Conroy bước xuống đại sảnh, ông bắt gặp nhóm của Hailey đi vào. Hailey cúi đầu với ông, cô sớm đã biết nhiệm vụ bí mật của cha, thời gian đầu cô cũng như em gái, phản đối rất kịch liệt. Nhưng sau khi ông thuyết phục, cô đành đặt trọn niềm tin ở ông, cố gắng ở lại làm hậu phương vững chắc cho em gái Helen.

Anders và mọi người cũng hành lễ với ông. Conroy chỉ cười khì: “Chà, các cô cậu không cần khách sáo với ta như vậy đâu, cứ tự nhiên nhé. Hailey, ta đi trước đây, mọi chuyện ở đây nhờ con”.

Hailey trầm giọng: “Vâng, thưa cha”. Conroy cứ thế lẳng lặng rời đi. Elric liền hỏi Hailey: “Ngài ấy bận việc sao?”

“Phải. Là một việc vô cùng hệ trọng” – Hailey đáp, rồi tiếp tục dẫn đường.



Tại một hang động cách thủ đô của Kerma 3km…

Gã tóc xoăn đen tên Dan nọ đang lau sạch cây rìu của hắn. Sau trận đánh với Meine, cây rìu của hắn đã bị bẩn, điều đó khiến hắn rất bực bội. Kura, cái gã có vài ba vết sẹo to đùng ở mặt liền cằn nhằn:

“Dan, bệnh sạch sẽ của nhà ngươi lại tái phát rồi à? Ta chán ngấy khi thấy ngươi cứ lúc nào cũng làm mấy chuyện dư thừa như vậy đấy”.

Dan nhìn cây rìu một lần nữa, rồi dùng ma thuật thu nó về. Hắn làm lơ lời của Kura, rồi bảo: “Ha, bão tuyết ngoài kia xem ra lớn hơn ta nghĩ. Ngươi định bắt con nhỏ Helen đó bằng cách nào đây? Lẽ ra phải cho cái gã hiểu rõ địa hình ở đây là Mathew làm nhiệm vụ này chứ?”

“Đừng có lèm bèm nữa, Dan. Khứu giác của ta đối chọi với bão tuyết cũng vô dụng. Có điều…” – Hắn thay đổi sắc mặt. Dan liền ngơ ra:

“Có điều?”

“Dù cho nhiệm vụ này có thất bại hay thành công, ta nhất định phải giết được thằng nhóc tộc Meyer đó”.



“Leon, cậu có cảm nhận được mùi chưa?” – Yue quay sang hỏi anh. Thật may mắn, cả cô và Rina đều đã tới được đây trước khi bão tuyết ập tới. Leon dùng ma lực lên mũi mình để kiểm tra, rồi gật gù:

“Ổn rồi đấy, cảm ơn cậu”.

Yue mỉm cười: “Vậy thì tốt rồi. Nhưng tiếc là không có mũi kim của cái gã đã bắn cậu, nếu không thì chúng ta sẽ có một manh mối gì đó”.

Ở bên kia, Anders đang dùng hỏa long để sưởi ấm cho Rina, vì từ nãy đến giờ cô cứ hắt xì không ngưng. Anh liền bảo:

“Cậu không sao chứ?”

“Ha ha, tớ ổn mà. Có cái khăn choàng này của cậu, nên tớ chẳng thấy lạnh gì cả. A…Hắt xì!!!” – Rina vụng về đáp. Yue trông thấy vậy thì chọc:

“À thế à, bởi vì cái khăn đó, nên có ai kia mới phóng chu tước bay thẳng tới đây với tốc độ ánh sáng chứ gì”.

Roy hiểu ý Yue, cũng phì cười. Chỉ riêng đội của Meine là không tinh ý gì. Helen và Hailey ngồi bên cạnh, trông thế thì cười khúc khích:

“Xem ra mọi người đã ở đây đông đủ. Thật tốt rồi”.

Meine nhìn sang nhóm của cô, rồi ra hiệu. Leon, Emilia và Tom gật đầu. Meine liền đứng dậy:

“Tôi biết là Rina và Yue mới tới đây nên vẫn còn mệt, nhưng vì đã đông đủ mọi người, nên tôi có chuyện cần phải truyền đạt tới trước”.



“Sao cơ? Mục tiêu của bọn chúng, là Helen sao?”

“Phải. Cái gã cầm rìu có tên là Dan kia, hắn đã nói ra mục đích đó. Công chúa Helen, cô chính là mục tiêu của chiến dịch tại Kerma mà bọn chúng đã chuẩn bị”.

Mọi người ai nấy đều sững sờ. Hailey chưa kịp phản ứng, thì Elric liền bảo: “Chẳng lẽ bọn chúng lại đần tới vậy sao? Tùy ý lộ thông tin của tổ chức như vậy”.

“Theo em nghĩ, tên đó có vẻ là một người khá ồn ào, và khó có thể giữ kín chuyện tuyệt mật gì. Nhưng nếu bọn chúng vẫn cho 1 kẻ mồm mép tép nhảy như vậy thực hiện công khai nhiệm vụ này, thì chứng tỏ…”

“Chứng tỏ bọn chúng hoàn toàn tự tin rằng có thể bắt được cậu, Helen” – Anders nhìn sang Helen Harper đang đứng kế bên mình. Helen bàng hoàng, rồi bình tĩnh trở lại:

“Bọn chúng muốn gì ở tôi chứ?”

“Có lẽ là thứ sức mạnh bên trong cậu, rồng Băng viêm Ylia” – Roy liếc nhìn.