Vài tuần sau đó…
Khắp cung điện trang hoành rất lộng lẫy, xung quanh điện lớn của lâu đài đều trưng bày rất nhiều bảo vật cổ quý giá, còn có cả quốc huy của hoàng gia và hội đồng ma pháp. Hôm nay có vẻ là một sự kiện trọng đại…
Phải, đó chính là ngày đăng cơ của tân nữ hoàng.
Tại căn phòng riêng của hoàng đế ở phía tây…
“Chúng ta đi thôi, thưa nữ hoàng” – Nữ hầu của cung điện cúi người, nhắc nhở đã tới giờ lành. Bóng lưng ấy quay lại, là Audrey. Cô mặc một chiếc váy kiêu sa, trên đầu là vương miện của vương tộc Fressia. Hôm nay, cô sẽ chính thức đăng cơ làm nữ hoàng đệ thất. Mọi chuyện lúc đầu có vẻ khác xa với tính toán của cô.
2 tuần trước, hội đồng đã đưa ra một cuộc họp cuối cùng bàn về vấn đề này. Thù trong, giặc ngoài, tất cả những điều kiện bất lợi này đang đưa Fressia đứng ở bờ vực nguy cấp. Ferenc và Gadfield có vẻ đã nhận ra sự bất thường ở phía đô đốc Rainer, nên đã cùng Kai đề xuất với hội đồng đưa Audrey lên đăng cơ, dù lúc đầu cũng có khá nhiều ý kiến trái chiều…
“Audrey Arnold vẫn còn quá trẻ!!”
“Trẻ thì đã sao chứ! Ngày trước hoàng đế đệ lục Vincentio cũng đã đăng cơ ở tuổi 23, có gì khác biệt chứ! Ngài ấy tuổi đời thậm chí còn nhỏ hơn cô ấy!!”
Cuối cùng, sau mọi thách thức, họ đã cùng đưa đến thống nhất đưa cô lên làm nữ hoàng, và ý kiến này cũng đã được cô chấp thuận. Như vậy, cô sẽ trở thành tộc nhân thứ 2 của gia tộc Arnold lên ngôi hoàng đế, và sẽ có rất nhiều thứ chờ đợi cô ở phía trước…
…
Hôm nay là sự kiện quan trọng, nên có rất nhiều pháp sư cấp cao, những công tước, phu nhân khắp Fressia về cung điện để tham dự và chứng kiến thời khắc ấy…
Anders cũng được dự tiệc đăng quang dưới danh nghĩa người của công tước Sera Mir. Dù cho những người xung quanh vẫn luôn không ngừng dèm pha về anh, nhưng họ vẫn dành cho Sera một sự kính nể nhất định, nên cũng không dám có ý đồ gì với Anders. Tới bây giờ, Anders vẫn còn chưa hình dung được tầm quan trọng của người đàn ông già dặn này. Một người để râu quai nón trông rất lịch thiệp, khoác lên mình quân phục có gia huy của gia tộc Mir, một trong những gia tộc đã bị tuyệt diệt hàng trăm năm trước, nhưng rất mạnh về ma lực phong ấn, giống như gia tộc Presilia vậy. Nhưng vì ông ấy là một kiểu người khá phiêu bạt, nên cũng chẳng biết ông ấy có ảnh hưởng lớn đến cỡ nào trong giới pháp sư.
Roy, Anders và Ondo và Tom cùng đứng với nhau ở bàn tiệc. Họ cùng nhau trò chuyện thoải mái như những bằng hữu thân thiết.
“Có nằm mơ cũng không ngờ, cô Audrey lại đăng cơ nữ hoàng, các cậu nhỉ?”- Tom nhấc ly nước hoa quả lên, rồi mỉm cười. Ondo thì nhún vai:
“Chà, kiểu này tớ sắp bị cô ấy hành hạ dài dài. Bây giờ đi xá tội với cô ấy có kịp không nhỉ?”
Chợt có nắm đấm đằng sau cốc vào đầu anh, khiến anh choáng váng. Ondo la oai oái, chưa cần nhìn mặt cũng biết là ai gây ra:
“Yue!!! Cậu thật là!!”- Anh quay ngoắt lại, thì thấy Yue bừng bừng sát khí nhìn anh.
Cả 4 cậu thanh niên nhìn 3 cô gái trước mặt, rồi đơ cả người: “Các cậu, các cậu đi phù dâu cho ai à? Ăn mặc thế này…”
Mái tóc nâu của Yue đã dài ra, nay được cô thắt bím rất gọn gàng. Rina, Mira thì để tóc xõa ra. Cả ba người đều mặc váy của quý tộc, tông màu đỏ rượu rất bắt mắt. Trên cổ tay họ là những chiếc vòng tay khắc gia huy của 3 gia tộc.
Anders nhìn Rina ăn mặc lộng lẫy thế này, anh cũng bất ngờ. Vì bình thường cô toàn mặc đồ đơn giản để chiến đấu, nên trông có hơi không quen…
Rina hôm nay còn trang điểm nữa, mặc dù bình thường trông cô đã rất xinh đẹp rồi. Đôi mắt xanh ngọc long lanh đó nhìn Anders, rồi bẽn lẽn nở nụ cười: “Trông tớ có được không? Chỉ tại Yue và Mira cứ nài nỉ…”
Anders đột nhiên quay mặt đi chỗ khác, rồi nói: “Hôm nay cậu rất đẹp”.
Rina im bặt, cô ngại ngùng quay đi. Bình thường Anders sẽ không nói mấy câu đại loại vậy, nên Rina có phần hơi sốc. Ondo phì cười, trông cái biểu cảm của hai người họ kìa…
Roy lặng lẽ nhìn mái tóc dài ra của Yue, rồi bước tới kéo cô đi: “Đi thôi”. Ondo hớ người, rồi chống nạnh:
“Hai cái tên này, xem ra đều trưởng thành rồi sao?”- Anh quay lại, thì thấy Mira nhìn chằm chằm về phía Yue và Roy…
Ondo ngạc nhiên, thầm trong bụng: “Chết dở, chẳng lẽ đồ quỷ hung dữ này thích…”
Chưa kịp suy nghĩ xong, thì Tom tiến tới Mira: “Có muốn uống nước gì không, tớ đi lấy cùng cậu”.
Mira thu đôi mắt buồn kia lại, rồi nói: “Ừ, đi thôi”.
Cứ thế, cả 6 người họ rời đi, bỏ lại mình Ondo lạnh lẽo giữa biển người. Ondo há hốc mồm kinh ngạc:
“Cái gì thế này? Các cậu…?”
Sera ở bên cạnh cười khúc khích, rồi châm chọc: “Ondo, nhìn nhóc bây giờ, quả là giống ta ngày trước”.
“Ngài công tước, ngài có tuổi rồi mà vẫn thích chọc cháu như vậy sao?” – Ondo bĩu môi, dựa lưng vào bàn. Sera cười nhếch môi, rồi nhìn về hướng khác. Ondo thở dài nhìn vào thực tại trước mặt, rồi than thở:
“Haizz, đúng là bất công!”.