Linh Hồn Ác

Chương 66




Trước hết, cô phải thoát khỏi hai vị thần hộ mệnh của mình.

Juliette không hình dung nổi việc mà cô sắp làm khi lúc nào cũng có hai cảnh sát theo sát gót. Họ ở đây để bảo vệ cô, nhưng cô chẳng có gì để sợ cả. Kẻ giết người đã chần chừ, hắn đã thú nhận với cô qua điện thoại, nhưng hắn lại chọn Camelia. Hắn không muốn tấn công cô. Leland thử làm việc đó, và hắn phải trả giá bằng sự sống. Giờ đây, nếu đúng là có một mối nguy hiểm chết người bay lượn trên đầu cô, thì Juliette thích đối mặt với nó. Nghĩ thật kỹ, thậm chí cô muốn thách thức nó.

Đó là cách duy nhất để kết thúc mọi chuyện.

Nếu Quạ và kẻ giết người biến mất, chúng sẽ đem theo cả hồn ma của Leland và mọi nỗi khiếp sợ của cô.

Cô ngồi trước vô lăng chiếc Coccinelle nhưng không xoay chìa khóa khởi động. Thay vì làm việc đó, cô ra khỏi xe và đóng cửa, rồi đi về phía rừng. Nếu đi nhanh, cô sẽ tới đường sau mười phút. Theo con đường vòng mà cô đã chuẩn bị, cô sẽ cách xa chiếc xe Ford và hai người bảo vệ cô. Đủ xa để thử vẫy xe đi nhờ.

Cô bị trầy da tay khi đi qua các bụi cây gai, nhưng ra được đến đường khá nhanh bằng cách đi tắt, Juliette bắt đầu đi bộ về phía Tây. Cô không muốn hai cảnh sát nhận ra cô ở xa nếu một trong hai người quyết định làm chân hết cóng trên lớp nhựa đường. Phải đi thật nhanh, cô đã nói với họ là muốn ở một mình trong hai giờ đồng hồ, như vậy là cô chỉ còn nửa giờ đồng hồ nữa. Trong tình hình này, cô đoán rằng họ sẽ để cô tự do thêm một lúc nữa, rồi sẽ lo lắng và đi tìm cô. Cô rảo bước.

Mười lăm phút sau, một chiếc xe tải nhỏ đi từ phía sau tới, Juliette giơ ngón tay cái ra. Người lái xe khoảng bốn mươi tuổi, bụng phệ, tên là Duane, vui vẻ cho cô lên xe đi nhờ tới đường liên bang số 84 về phía Portland. Cô phải chịu đựng những lời ba hoa của ông ta và hướng câu chuyện đến những chủ đề trung tính hơn mỗi khi ông ta sa đà vào những lời bóng gió dâm dục. Nhưng Duane biết kiềm chế cho tới khi để cô xuống xe ở bên dưới đồi West Hills. Từ đây, Juliette leo nhanh tới nhà Camelia và lại một lần nữa cám ơn chị bạn vì đã đánh cho cô chiếc chìa khóa riêng. Cô ngồi vào chiếc BMW của Camelia và đi xuống phố 32, cố gắng đi thật chậm. Nhất định không được báo cảnh sát. Ý nghĩ này khiến cô mỉm cười. Cô xử sự như một kẻ chạy trốn đang bị tất cả các cảnh sát trưởng trong bang đuổi theo sau, nhưng xét cho cùng thì cô không làm gì xấu cả. Họ không thể buộc cô phải để họ đi theo khắp nơi. Và chỉ mình cô mới tới được nơi mà cô muốn. Cô không thể chấp nhận việc có người đi cùng, điều đang chờ đợi cô quá riêng tư. Chỉ cùng với sự cô đơn, cô mới có thể thực hiện được việc đó, và cô cần tất cả sự kín đáo mà ký ức yêu cầu để làm lộ rõ những nỗi sợ hãi và bí mật sâu kín nhất.

Juliette chạy xe trong im lặng, không mở nhạc, không bật đài. Mùi của Camelia vẫn còn trong khoang xe, mùi nước hoa xạ hương của chị vẫn phảng phất như thể chị đang ngồi ở ghế sau.

Chiếc BMW đi qua Beaverbon và tiếp tục chạy về phía Nam.

Mặt trời lặng lẽ xuống ở đằng xa, kéo theo tấm voan ánh sáng ban ngày cho tới khi những ngôi sao bắt đầu tỏa sáng trong cái lạnh trong suốt của bầu trời. Juliette biết mình đang ở trạng thái giới hạn. Border line như các chuyên gia thường gọi. Một trạng thái lẫn lộn sắp bùng nổ của mệt mỏi, chán chường, kiệt sức về thần kinh và giận dữ. Phán đoán của cô đã nhầm lẫn, đã bị cắt cụt vì lòng thù hận âm thầm khiến cô khó thở. Nhưng Juliette ý thức được điều ấy. Cô biết rằng cần phải làm việc đó. Cô không thể hành động như thế này trong trạng thái bình thường, và giờ đây, khi đã quyết, cô cần phải nuôi dưỡng ngọn lửa hủy hoại này. Từ tàn tro điều tốt đẹp hơn sẽ tái sinh. Một điểm xuất phát mới. Cô chạy xe về phía Nam, về phía ác mộng tồi tệ nhất của cô. Nhưng nếu có thể đối diện với hắn, thì cô tin chắc mình sẽ mãi mãi thoát khỏi tất cả các bóng ma của hắn.

Cô đi qua hồ Oswego và chạy xe thêm hai mươi phút nữa để ra khỏi đường liên bang và rẽ vào những con đường nhỏ hơn. Đến Stafford, cô rẽ vào rừng theo một con đường ít người qua lại. Chiếc BMW tiến sát theo vết xe ít nhiều hằn trên những đám cỏ cao. Lúc này cần bật đèn pha để nhìn cho rõ, bầu trời màu tím và ngọn cây vẫn đủ dày, mặc dù đã là tháng Mười, để phủ lên con đường những cái bóng bí hiểm.

Cô chạy xe trong mười phút trên con đường heo hút đó, rời xa văn minh, rời xa thế giới của những lề thói và giới hạn để tiến vào thế giới của bản năng. Khi cô đi sâu vào rừng, cành cây đập vào kính xe như một ngón tay dài đầy máu.

Rồi ngôi nhà hiện ra như một khuôn mặt đáng sợ trong đêm tối. Những bức tường trắng lạc lõng trong bóng hoàng hôn, bao quanh những ô cửa sổ đen che rèm đầy bụi bặm. Bên cạnh cái chuồng chim rộng đã biến thành vùng đất trung lập của thực vật, giấu bên trong nó vài bộ xương chim. Không ai sống trong ngôi nhà này nữa từ hơn một năm nay.

Leland Beaumont là người cuối cùng sống ở đây. Và Juliette là vị khách cuối cùng.

Chiếc BMW dừng lại trước cửa ga ra. Sau cánh cửa này hẳn vẫn còn chiếc ròng rọc dùng để kéo cô lên khỏi hầm.

Juliette tắt máy nhưng vẫn để đèn pha sáng. Cô mở hộp đựng găng tay, hy vọng tìm thấy một chiếc đèn pin, và mong muốn của cô đã trở thành hiện thực vì trong đó có một chiếc đèn Mag-Lite loại nhỏ.

Bên ngoài, không khí ẩm hơn một cách kỳ lạ so với lúc buổi chiều bên bờ sông Columbia. Động vật sống ban ngày đã im tiếng, đã ẩn náu trong hang ở rừng như thể đêm tối che giấu vài con quái vật gớm ghiếc mà chỉ thú vật mới biết.

Vẫn dưới ánh sáng của ngọn đèn pha thay thế mặt trời, Juliette lại gần ga ra. Vào ga ra bằng cánh cửa nhỏ bên cạnh thì dễ dàng hơn. Cô xoay tay nắm nhưng không ngạc nhiên khi thấy cửa đóng chặt.

Cô nghe nói rằng ngôi nhà không hề mở cửa từ năm ngoái. Sau khi Leland chết, không ai muốn mua ngôi nhà kinh hoàng trong rừng sâu này. Người ta đồn rằng ngay cả bố của Leland cũng không tới đây và tất cả mọi thứ trong nhà vẫn y nguyên. Cảnh sát đã khám xét nhưng khi phát hiện được cái hầm dưới ga ra nơi Leland nhốt các nạn nhân, thì cảnh sát lại chỉ lục soát tài sản của kẻ giết người. Người ta tìm kiếm những cuốn nhật ký, những bí mật về các vụ giết người của hắn, về các động cơ của hắn, nhưng ngôi nhà không cung cấp thêm bí mật nào cả.

Juliette tìm thấy một chiếc búa cậy đinh trong cốp xe, cô không ngạc nhiên vì quá hiểu chị bạn mình, luôn luôn sẵn sàng với mọi chuyện, rồi cô đi vào ga ra.

Ổ khóa bật ra sau một tiếng gãy đục vang to trong rừng.

Hơi thở của Juliette trở nên nặng hơn. Trong vài giây, cô quan sát bìa rừng đang vây quanh cô bằng những cánh tay đầy máu, nhưng không nhìn thấy gì cả. Thế nhưng cô cảm thấy sức nặng của một ánh mắt soi mói ở sau gáy.

Đừng hoang tưởng nữa, con bé đáng thương! Không ai biết mày đang ở đây, và không có linh hồn nào sống trong ngôi nhà tồi tàn trong rừng này! Cô cố động viên mình. Hiệu quả không mấy khả quan.

Sau cánh cửa này là những thời khắc tồi tệ nhất của đời cô. Cô đẩy cửa và bật chiếc đèn pin Mag-Lite.

Bóng tối dày đặc, lối vào nhà giống như quãng đường tới hư vô, một sai lầm của tự nhiên, hút hết những gì lại gần nó. Và Juliette bị nuốt gọn.

Không khí ngột ngạt, bão hòa những cuộn bụi.

Và tiếng la hét của những phụ nữ bị tra tấn.

Chùm ánh sáng chiếu vào ga ra. Ngột ngạt đến mức bóng tối trở nên có thể sờ thấy được, giống như một thực thể dày và mềm lấp đầy tất cả, tràn vào khắp nơi, ngay cả những góc nhỏ nhất.

Trong một vầng sáng nhỏ hiện ra một chiếc bàn thợ, bên trên là những dụng cụ đã rỉ sét. Ánh đèn lia trên mặt bàn làm việc. Một cái can. Vài đoạn dây điện nối dài. Một chiếc đài cũ. Một cái kìm.

Một phụ nữ đang quỳ, cầu xin lòng thương hại, rên rỉ trong khi một bàn tay cô bị giam trong gọng kìm. Dây thanh quản của cô đứt tung khi gọng kìm siết chặt và một chiếc cưa cứa vào phần thịt ở cổ tay cô.

Juliette xua ngay hình ảnh của trí tưởng tượng.

Tiếng dây xích vang lên đâu đó trong ga ra,ngay gần Juliette.

Dây xích của chiếc ròng rọc.

Juliette tiến thêm về phía trước, đi qua nồi hơi lạnh lẽo của ngôi nhà. Bụi tràn vào họng cô, nhưng cô thấy không đáng để ý tới và đi tiếp.

Khi đi vòng qua một chiếc động cơ ô tô đặt trên chồng gạch, chùm ánh sáng đèn pin chiếu vào những mắt xích quấn chặt vào nhau. Cái móc của hàng thịt ở đầu dây xích nhanh chóng hiện ra trong ánh sáng, như thể đang khao khát gặp lại Juliette.

Cô gái sững người trước cái móc nhọn bằng thép.

Hình như nó rất sạch. Bụi không dám rơi xuống lớp mạ bằng kền, và không khí ở cách xa cái mũi nhọn hoắt của nó. Cái móc vẫn luôn lạnh lẽo, Juliette tin chắc như thế. Đau đớn hơn khi nó đâm xuyên vào phần thịt nóng ấm của một con người.

Cuối cùng, cô đưa mắt xuống dưới. Một cánh cửa sập từ lâu không còn bị che giấu nằm khít bằng mặt nền. Dưới nữa là căn hầm nơi Juliette từng bị nhốt và chờ đợi cái chết.

Ngực cô chợt co thắt, cô đánh rơi chiếc đèn pin, nó lăn vào dưới gầm tủ và tắt ngấm. Hai bàn tay cô đông cứng lại, khắp người cô nổi da gà từ khi cô mới bước vào nhưng cô không nhận ra. Cô run rẩy trong bóng tối.

Juliette quỳ xuống nền xi măng lạnh ngắt và bắt đầu mò mẫm dưới gầm tủ. Tay cô chạm phải vài thứ nho nhỏ và cô không thích nghĩ xem chúng có thể là gì, đinh ốc hay gián. Rồi cô cảm thấy cái tay cầm bằng nhôm và cầm lấy đèn.

Cầu mong nó không bị vỡ, cô nhắc đi nhắc lại cho tới khi bấm nút và bóng đèn sáng lên.

Cô thở sâu nhẹ nhõm.

Cô lại gần cánh cửa sập, tim cô bắt đầu đập mạnh trong ngực, mạnh đến nỗi áo cô phập phồng. Chiếc ròng rọc và cái móc nằm ngay trên nóc cửa, vì thế cô phải di chuyển chúng ra chỗ khác.

Cái móc sáng bóng một cách lạ thường trong ánh đèn pin.

Nó cực kỳ sạch sẽ.

Như vừa được lau chùi.

Không thể nào, không ai điên khùng tới mức đến đây chỉ để lau chùi cái móc này. Nhưng Juliette khó mà ngăn mình không nhìn vào vật khó chịu bằng kền ấy. Rồi cô xua đi những ý nghĩ hoang đường đó và đặt tay lên ròng rọc.

Cô quay nó trên trục. Tiếng rít kinh khủng đầu tiên vang lên, Juliette bật nhảy về đằng sau và suýt nữa đánh rơi đèn pin. Cô lấy hết dũng cảm và đẩy vào thanh ngang. Giống như hai chiếc tàu chở hàng đâm nhau kêu rầm một cái. Tiếng rít không, chỉ là tiếng kêu của kim loại. Mà còn là lời gợi nhắc đến cái chết vốn bao phủ toàn bộ ngôi nhà, cả bên trong lẫn bên ngoài, làm thức tỉnh những bóng ma quá khứ.

Khi đã ở trên cánh cửa sập, Juliette cúi xuống và nắm lấy tay cầm bằng sắt.

Tại sao mình lại làm việc này? Mình cũng điên rồi!

Tim cô đập thình thịch giống như một chiếc động cơ chạy hết công suất nhưng cô biết mình phải làm việc này. Cô phải mở nó ra và đối mặt với sự sợ hãi của mình.

Tay cô nắm chặt tay cầm bằng thép.

Cô sẽ chứng tỏ cho bản thân thấy rằng tất cả những thứ này chỉ là quá khứ, và sẽ biến nỗi sợ thành kỷ niệm.

Cô nhấc tấm cửa lên và một ô vuông đen ngòm xuất hiện. Trong khoảng mười giây, cô ngỡ như nghe thấy các vong hồn nạn nhân ảo não bay lên trước mặt cô trong chuỗi tiếng rên rỉ bi thảm. Nhưng không có gì xảy ra.

Một chiếc thang gỗ nhỏ được thả vào hố đen. Juliette bám vào và bước xuống nấc thang đầu tiên. Cô gần như rít lên vì khó thở.

Nhưng mình phải làm việc này. Mình phải làm. Sau đó tất cả sẽ kết thúc.

Sau đó, cô có thể vào trong ngôi nhà, lục soát, tìm ra những chi tiết nhỏ nhất có thể gắn Leland với Quạ và kẻ giết người hiện tại. Cô biết là nhất định phải có những dấu vết những bằng chứng vật chất về một mối liên hệ, những yếu tố mà cảnh sát chưa phát hiện ra. Như thế, cô sẽ vượt qua được nỗi sợ của mình, và Leland sẽ chỉ còn là một hồn ma không đáng sợ, một sự hiện hình mà cô có thể quét sạch bằng một hơi thở.

Cô sẽ vào nơi ở của Leland và tìm ra tất cả các bí mật của hắn. Cho tới bí mật cuối cùng.

Cô xuống một mạch hết các nấc thang và chạm chân vào nền, đèn pin chĩa xuống đất. Hơi thở hổn hển. Tim gõ mạnh vào thái dương bằng những tiếng đập thình thịch. Không khí ấm, gần như ẩm ướt. Quá nhiều nước mắt đã rơi ở đây, quá nhiều sợ hãi đã toát ra từ đây khiến không khí tràn ngập một sự nặng nề độc hại.

Rồi chùm ánh sáng chầm chậm chiếu lên vách.

Cô thấy những vết móng tay trên các bức tường bằng gỗ. Cái lỗ mèo chui được đào vô ích dưới chân tường, chính ở đó cô từng nằm co quắp trong nỗi khiếp đảm. Nơi này chật hẹp hơn cô mường tượng trong ký ức của mình. Cô xoay người dần. Nhìn kỹ từng góc hầm.

Hơi thở của cô lắng xuống. Tim cô bình tĩnh trở lại.

Nơi này là tâm điểm của nỗi sợ hãi trong tâm trí cô, ít nhất là cho tới thời điểm này. Ở đây trong ánh sáng yếu ớt, cô nhìn thấy nhà tù mà một kẻ điên rồ đã đào. Cô thấy Leland đã phải khổ công xây dựng hang ổ tội ác của hắn. Cô thấy hắn say sưa thích thú khi quan sát các nạn nhân trong cơn kinh hoàng từ trong ga ra. Cô thấy con người hắn. Cô thấy sự điên dại trong hắn và không sợ con quái vật nữa. Hắn không phải là siêu nhân, hắn sẽ không quay lại được.

Cô hiểu hắn đã chết thực sự vào hôm đó. Hộp sọ hắn đã vỡ tung dưới sức nóng và sức công phá của viên đạn. Và ngay cả những cuốn sách ma thuật cổ xưa của hắn cũng không thể đưa hắn về đây được nữa.

Ở đâu đó, một kẻ nào đó đang chơi trò điều khiển một con rối hành động theo cách của Leland, nhưng chỉ là một con rối, không hơn không kém.

Bên trên, trong ga ra, có một vật lăn trên nền.

Juliette giật mình và chĩa đèn pin về phía cửa hầm.

Vật đó dừng lại. Có thể là một lon bia lăn trên nền xi măng.

Juliette đặt một chân lên thang và nhẹ nhàng leo lên.

Cái lon có thể bị gió thổi, hoặc một con vật đã vào trong ga ra, dù sao thì cô cũng vẫn để cửa mở.

Không thể tồi tệ hơn. Không, giờ thì không nữa rồi.

Cô ló đầu lên khỏi hố và chiếu sáng trước mặt. Mấy cái thùng chắn mất tầm nhìn của cô, có quá nhiều thứ trong cái kho này. Nhưng cô không thấy con thú nào cả. Trừ khi nó trốn ở đâu đó, nấp để chờ cô hay vì run sợ. Không có con vật nào.

Hoặc là không có ai!

Juliette trèo hẳn lên, và đúng vào lúc cô đặt đèn pin lên nền nhà để đứng dậy, thì sợi xích ròng rọc phát ra tiếng kêu.

Không giống như khi gió đùa với các mắt xích. Không, mạnh hơn nhiều, có chủ ý hơn.

Giống như ai đó vừa mới kéo nó.

Và trong bóng tối thê lương, một cái bóng chui ra khỏi nơi ẩn nấp.

Juliette lùi lại và chuệnh choạng, nhưng cô có phản xạ bám vào một cái hòm, thay vì ngã xuống hố.

Một giọng nói không âm sắc cất lên, vô hồn.

- Ta đợi thời khắc này lâu lắm rồi.

Cái bóng tiến lên một bước.

Và tim Juliett nổ tung trong lồng ngực.

Leland Beaumont hiện ra trong ánh sáng yếu ớt của chiếc đèn pin vẫn còn nằm lăn lóc trên nền nhà. Đúng là hắn, bằng xương bằng thịt.

Với nụ cười dã thú.

Hắn nhào tới cô.