Linh Hồn Ác

Chương 1




Kate Phillips mở cửa xe để Josh bước xuống. Thằng bé cầm trong tay con búp bê Captain Futur bằng nhựa và ôm chặt nó như thể đó là một báu vật quý giá. Không khí ngột ngạt của bãi đỗ xe ập vào họ ngay lập tức. Rõ ràng là mùa hè sẽ ngày càng nóng bức.

- Lại đây, con yêu, Kate vừa nói vừa kéo cặp kính mát lên trên đầu.

Josh bước ra và quan sát mặt tiền của trung tâm thương mại. Nó rất thích đến đây, ở đây đồng nghĩa với niềm vui và giấc mơ, vì có bao nhiêu là thứ đẹp đẽ. Hàng trăm món đồ chơi đủ kiểu san sát nhau, sờ nắm được, chứ không phải hình ảnh trên tivi hay trong những quyển catalogue. Sáng sớm nay, khi nghe thấy mẹ bảo sẽ đến trung tâm thương mại, Josh đã nhảy cẫng lên và cố tỏ ra ngoan ngoãn. Giờ đây, khi tòa nhà đang ở trước mặt nó, nó cảm thấy càng thêm phấn khích. Có thể nó sẽ được ra về với một món đồ chơi trong tay? Nó còn thiếu chiếc xe tải chở nước Majorette, hoặc có thể cả bộ vũ khí của Captain Futur! Ngày hôm nay khởi đầu tốt đẹp, thậm chí là rất tốt đẹp. Một món đồ chơi mới. Ý nghĩ thật hấp dẫn! Nhưng cần phải được mẹ chấp nhận. Nó quay sang mẹ để đòi và thấy mẹ đang cẩn thận kiểm tra các phiếu giảm giá cắt từ báo và các tờ quảng cáo.

- Mẹ mua đồ chơi cho con được không ? Nó hỏi bằng giọng líu lo của một thằng bé mới bốn tuổi.

- Lại bắt đầu rồi, Josh, nhanh lên, nếu không mẹ không cho con đi cùng nữa đâu.

Thằng bé đưa tay lên che phía trên mắt giống như bố nó thường làm và đi qua bãi đỗ xe.

- Nóng quá! Kate vừa kêu lên vừa ra sức phẩy tay để quạt mát. Đừng đi chậm như thế, con yêu, cứ đi chậm chạp dưới nắng to là sẽ bị nóng chảy ra đấy.

Mặc dù không rõ mẹ muốn nói gì, nhưng Josh vẫn rảo bước thật nhanh và hai mẹ con bước vào trung tâm thương mại rộng lớn. Những chiếc giá để báo đặt hai bên lối đi, tất cả các trang nhất đều đăng tin nước Mỹ tẩy chay Olympic Matxcơva. Chỉ có mỗi chuyện đó thôi. Vài người đã nhận ra ở đây thấp thoáng một cuộc khủng hoảng giống như khủng hoảng tên lửa Cuba. Nhưng với Kate, đó chỉ là chuyện của các chính trị gia. Những mưu đồ, như Stephen, chồng cô, thường nói. Tốt hơn hết, anh cũng nói, là tránh xa chúng, sống yên bình trong cái góc của mình, làm việc ở trạm xăng, say sưa viết một vở kịch trong năm năm và thỉnh thoảng hút vài điếu majiruana. Nhưng đừng có tham gia vào chính trị. Kate đồng tình. Cô đồng tình với rất nhiều điều Stephen nói, đó là lý do chính khiến cô yêu anh.

Cô lướt nhìn giá báo chí lần cuối rồi tiếp tục rảo bước, khiến Josh phải chạy theo bên cạnh.

Hai mẹ con đi qua nhiều gian hàng bán đồ đi biển, báo hiệu mùa hè sắp tới cùng với đám đông du lịch. Tiếng ầm ầm không ngớt vang lên trong tòa nhà rộng lớn, tiếng nói của hàng trăm khách hàng hòa lẫn vào nhau đến mức không thể phân biệt được.

Kate lấy một chiếc xe đẩy mua hàng, Josh cố bám vào xe giống một tay gangster đu trên bậc của chiếc ô tô cổ mà nó đã xem ở ti vi. Khi đi ngang qua một dãy đồ chơi dài, thằng bé túm chặt váy mẹ.

- Mẹ ơi, con muốn xem đồ chơi, được không hả mẹ, được không?

Kate thở dài. Với cô, đi mua sắm luôn là một thứ lao động khổ sai, lang thang vô tận giữa các gian hàng mênh mông chỉ để chọn một thứ đồ giữa hàng trăm thứ khác gần như giống hệt… Cô nhớ tới việc Stephen bảo cô đừng quên mua kem, và cảm thấy phấn chấn khi nghĩ đến bữa tiệc nướng ngoài trời trưa nay. Gia đình Salinger sẽ đến ăn trưa, đã gần hai năm nay cô chưa gặp lại Dayton và Molly, cuối cùng thì họ cũng quay lại vùng. Khoan khoái với ý nghĩ này, lại như đã ngửi thấy mùi hamburger nướng cùng niềm thích thú được gặp lại bạn bè thuở nhỏ, Kate cảm thấy rất vui vẻ.

Josh lại túm lấy váy mẹ đợi câu trả lời. Cô mắng nó khi nó trề môi nài nỉ.

- Con xin mẹ đấy, con hứa chỉ nhìn thôi, con ở lại đây…

Ở hai đầu lối đi, những chiếc xe hàng chầm chậm dịch chuyển như bị tắc đường vào giờ cao điểm. Josh nhìn mẹ bằng ánh mắt van nài.

"Mình không thể chịu được khi thằng bé làm bộ mặt như thế", cô nghĩ.

Không muốn bị rơi vào một chuỗi những trách cứ và than vãn ỉ ôi vốn thường kết thúc bằng việc Josh hờn dỗi trong suốt thời gian mua sắm còn lại, Kate nhún vai. Cô đang vội trở về nhà, nóng lòng gặp bạn bè mình.

"Mình có thể chạy nhanh hơn giữa các giá hàng và kết thúc nghĩa vụ mua sắm khổ sai nhanh hơn nếu để thằng bé lại đây", cô nghĩ.

- Ok, con có thể chờ mẹ ở đây, nhưng mẹ nói trước không được làm những trò ngốc nghếch, cũng không được rời khỏi quầy đồ chơi đâu nhé. Và mẹ sẽ không mua gì cho con cả, con phải nhớ là như thế.

Josh mừng rỡ gật đầu mà không để ý đến câu nói cuối cùng của mẹ. Lúc nào chả thế, nhưng rốt cuộc nó vẫn có thể được mua một món đồ chơi nho nhỏ nào đó sau khi van nài rất lâu, lúc mà mẹ quay lại với một xe đẩy chất đầy đồ và chỉ muốn về nhà thật nhanh. Nó vừa bước về phía những hình người bằng nhựa thì có tiếng mẹ gọi:

- Này, chàng trai, không thơm mẹ một cái à?

Josh quay lại, nhếch mép cười tinh nghịch và thơm nhanh vào má mẹ, rồi chạy về phía hình các nhân vật nó thích. Bà mẹ trẻ gần hai mươi ba tuổi Kate Phillips vừa mỉm cười vừa nhìn thằng bé chạy đi.

Cô không bao giờ gặp lại con trai nữa.

PORTLAND, OREGON

HIỆN NAY

"Nào, cùng đi chơi trong rừng, trong lúc sói đi vắng,

nếu sói ở đó, nó sẽ ăn thịt chúng mình…"

Đồng Dao

Từ ngữ hiện lên trên màn hình máy tính trong tiếng gầm gừ của những bộ phận được làm từ chất bán dẫn silic.

"[OBERON] các phòng chat tối nay chán quá. Tôi cảm thấy cô đơn. Còn bạn, bạn thấy thế nào?"

Juliette Lafayette nhíu mày trước màn hình. Cô quay đầu để xem chiếc máy tính khác đang cài một phần mềm mới qua Internet đến đâu rồi. Hàng loạt dữ liệu nối tiếp nhau theo một sự chính xác hoàn toàn tổng hợp. Phòng làm việc của cô rất rộng, cô kê theo hình chữ L để đặt một bàn học - lúc nào cũng chất đầy sách vở - và hai chiếc máy vi tính. Juliette tiếp tục chat với Oberon.

"[ISHTAR] Vẫn như mọi tối. Trống rỗng."

Những con chữ màu đen trong nickname của cô sáng lên trên màn hình máy tính. Cô thích cái tên nữ thần này. Hàng trăm nghìn người hàng ngày sử dụng Internet để chuyện trò mà không hề biết gì về người đang nói chuyện với mình, nickname là thứ duy nhất thể hiện con người ấy. Đó là tất cả những gì thể hiện những Người Khác trên Internet.

Bạn chat cô đơn của cô lại trả lời:

"[OBERON] Tôi hiểu điều mà bạn cảm thấy. Ở đây cũng thế. Sự trống rỗng, bóng tối, và màn đêm đang nuốt chửng thế giới."

"[ISHTAR] Điều mà tôi thích trên Internet chính là mọi người có thể dễ dàng bày tỏ về mình. Tôi có thể kể cho bạn về cuộc sống của tôi mà không bị ảnh hưởng gì cả, vì bạn không ở đây, và chúng ta sẽ chẳng bao giờ gặp nhau. Tôi không phải chịu đựng ánh mắt của bạn."

"[OBERON] Cứ chia sẻ các buổi tối cô đơn như thế này, cuối cùng chúng ta sẽ thấy nhớ nhau."

Juliette khẽ gật đầu.

"[ISHTAR] Chỉ thiếu mỗi điều đó nữa thôi. Mà chúng ta cũng không hoàn toàn đơn độc. Bạn có bóng đêm, như bạn thường nhắc đi nhắc lại, còn tôi có bài để học, bạn nhớ nhé!"

"[OBERON] Đúng là tôi quên mất. Hôm nay bạn có tới trường không?"

Juliette cười, suy nghĩ một lát rồi gõ câu trả lời của mình lên bàn phím:

"[ISHTAR] Sao thế? Bạn là thầy giáo của tôi hay sao? Bạn theo dõi tôi à?"

Juliette ăn nốt chỗ mì đã nguội lạnh trong bát. Cô vặn nhỏ đèn halogen khiến căn phòng ngập trong cảnh tranh tối tranh sáng dễ chịu hơn. Bên ngoài, con chó nhà hàng xóm đang sủa váng lên trong đêm.

"[OBERON] Không. Nhưng tôi chỉ quan tâm tới bạn. Bạn không nói nhiều về mình với tôi. Tôi rất muốn biết về bạn nhiều hơn."

Juliette chăm chú đọc từ ngữ của bạn chat trước khi gõ câu đáp lại.

"[ISHTAR] Từ khi chúng ta trao đổi suy nghĩ với nhau, Oberon ạ, hẳn là bạn đã muốn tìm hiểu thêm về tôi. Đúng không?"

Cô gập chân xuống dưới người và tỏ ra khó chịu vì mấy sợi mì rơi xuống thảm.

"[OBERON] Vừa tròn hai tháng. Chúng mình bắt đầu trò chuyện trên Internet từ hai tháng nay, và tất cả những gì tôi biết về bạn, là một cô gái trẻ hai mươi ba tuổi, bạn thích lịch sử và truyện thần thoại nên lấy nickname là Ishtar, nữ thần tình yêu và chiến tranh, và bạn nghiện món mì, tôi cá rằng bây giờ bạn đang ăn mì."

Juliette ngừng nhai. Làm thế nào mà anh ta biết được, nếu không phải đang quan sát cô vào lúc này? Cô chầm chậm nuốt rồi đặt bát lên bàn. Tim cô gần như ngay lập tức trở lại nhịp đập đều đặn. "Mình thật ngớ ngẩn!", cô nghĩ. Làm thế nào anh ta biết được mình đang làm gì chứ? Anh ta biết mình đang ăn gì vì gần như lúc nào mình cũng chỉ ăn một món! Cứ đọc mãi nên anh ta đã ghi nhớ!

"[OBERON] Thế nào?"

Các ngón tay Juliette lướt thành thạo trên bàn phím, theo cách của những người suốt cả ngày ngồi gõ:

"[ISHTAR] Chính xác! Thế là bạn đã biết rất nhiều về thói quen ăn uống của tôi… Cần hỏi thêm gì nữa đây?"

"[OBERON] Tôi muốn biết thật ra bạn là ai. Ai nấp đằng sau Ishtar."

"[ISHTAR] Một nữ sinh viên năm thứ tư ngành Tâm lý học. Được chưa?"

"[OBERON] Khởi đầu thật tốt đẹp. Tôi đồng ý tham gia một trò chơi nhỏ với bạn. Nếu bạn nói càng nhiều về chuyện bạn là ai, tôi sẽ hé lộ về mình nhiều hơn. Bạn thấy thế nào? Hãy cởi mở với nhau."

Juliette đặt chiếc bát đã sạch mì xuống bàn.

- Rất tiếc, Oberon ạ, nhưng đến đây thì câu chuyện đã đi hơi quá xa so với ý muốn của tôi.

Cô gõ nhanh quyết định của mình.

"[ISHTAR] Tôi sợ là không thể được. Muộn rồi, tôi nghỉ đây. Chúc ngủ ngon và hẹn gặp lại, có thể là trên Internet…"

Cô đứng dậy, vừa càu nhàu vừa vươn vai và đang định tắt máy vi tính thì một dòng chữ lại hiện lên trên màn hình:

"[OBERON] Đừng tắt! Đừng làm thế!"

- Rất tiếc, thưa vua của các vị thần (Theo nhiều truyền thuyết, Oberon hay Auberon được coi là vua của các vị thần), nhưng tôi mệt rồi.

Cô ấn nút tắt, tiếng quạt gió của máy tính đứng yên. Máy tính thứ hai đã nhận toàn bộ chương trình mà cô cần để tăng bộ nhớ, Juliette cũng tắt nốt. Cô đi qua trước tủ và đứng lại trước tấm gương to. Cô quan sát hình phản chiếu của mình trong gương. Cao và gầy. "Có lẽ hơi quá, cô tự nhủ, mình phải tập thể thao nhiều hơn nữa." Cô sờ phần mông vẫn còn rắn chắc bấp chấp hàng tiếng đồng hồ ngồi trước máy tính hay ngồi chúi mũi vào sách vở. Ánh mắt cô lướt lên khuôn mặt. Đôi môi rộng, chiếc mũi mà mẹ cô thường nói là mũi hếch và mái tóc dài mà cô đã nhuộm đen từ hai năm nay đễ làm nổi bật màu xanh của đôi mắt, trước hết là vì thẩm mỹ, sau đó là vì cô nghĩ rằng như thế hợp với cô hơn, màu tóc đen thể hiện rõ hơn tính cách độc lập của cô. Và đôi khi hơi quá buồn rầu nữa. Thoáng thấy bóng một cô gái dong dỏng cao với mái tóc đen như mun, phần lớn các chàng trai đều ngoái lại nhìn cô đi qua, cho đến khi ánh mắt cô xuyên thấu họ. Đã biết bao lần cô cảm nhận được ấn tượng mà đôi mắt xanh trong vắt của mình tạo ra với các chàng trai! Những anh chàng tự tin nhất thì cảm thấy bất ổn, thật khôi hài khi nhìn thấy họ há hốc miệng vì kinh ngạc. Thực ra, điều này khiến cô chán ngấy. Rất ít người dám lại gần cô, chắc chắn vì họ tưởng tượng ra rằng một cô gái lạ lùng như thế hẳn đã có người yêu, và số ít người vượt qua được suy nghĩ này thường chỉ là để thỏa mãn ý thích quyến rũ chứ không có gì để đáp lại cả. Với bản chất rụt rè, vào các buổi tối, Juliette thường ngồi một mình giữa hai ổ cứng và hai màn hình máy tính, chứ không có những buổi tối lãng mạn mà các cô gái trẻ cùng tuổi cô ưa thích hơn tất cả.

Nhưng theo một cách nào đó, chuyện này chẳng có bất cứ rủi ro gì, vì thế hợp với cô. Trên Internet, mọi người chỉ gặp gỡ nhau qua các nickname đơn giản mà chỉ riêng họ mới hiểu được nó nói gì về bản thân họ. Người ta có thể nói chuyện với bất kỳ ai mà không gặp nguy hiểm gì, nếu câu chuyện chuyển sang hướng gây khó chịu, thì chỉ cần thoát khỏi mạng và thế là không bao giờ phải nghe nói tới con người đó nữa. Với người mang nick Oberon này, người mà cô gặp qua một diễn đàn tranh luận, họ đã cùng nhau dệt nên một thứ tình bạn nào đó, thỉnh thoảng gặp nhau buổi tối để trò chuyện mà không bao giờ biết thực ra mình đang nói chuyện với ai. Internet là một phương tiện giao tiếp không nguy hiểm, hay còn gọi là safe communication. Nhưng dĩ nhiên, câu chuyện thiếu đi sự nồng nhiệt.

Con chó nhà hàng xóm lại sủa to hơn.

- Im đi, Roosevelt! Juliette nói to qua cánh cửa sổ để mở của phòng mình.

"Nghĩ thế nào mà lại đặt tên cho con chó là Roosevelt cơ chứ! Ít ra, mình cũng sẽ không phải nghĩ nát óc để tìm một cái tên nếu một ngày nào đó mình nuôi chó!" cô nghĩ.

Hình ảnh này khiến một nụ cười hiện ra trên môi cô và cô quyết định đi ngủ.

Đèn trong phòng cô tắt vào khoảng mười hai giờ rưỡi đêm.

***

Mấy hôm sau, mưa đập mạnh vào cửa kính giảng đường. Giáo sư Thompson đọc bài giảng của mình bằng giọng đều đều khiến một nửa số sinh viên chìm trong giấc ngủ sâu. Giữa những khuôn mặt ấy, Juliette Lafayette lơ đễnh nghe giảng, mắt nhìn ra khung cảnh xám xịt và ẩm ướt trải dài phía bên ngoài cửa sổ. Tâm trí cô lang thang về phía California, nơi bố mẹ cô đã chuyển tới sống cách đây hai tháng. Ông Ted Lafayette được thăng chức, và nhân dịp được chuyển đến San Diego này, bà Alice vợ ông dự định thay đổi nơi làm việc để lấy lại nhiệt huyết mà công việc đơn điệu nhàm chán đã làm tiêu tan trong bà, vì thế bà theo chồng đến miền đất nhiều ánh nắng mặt trời hơn. Juliette đã lớn lên ở đây, ở Portland, những người bạn ít ỏi của cô cũng ở đây, cùng với tất cả dấu mốc trong đời, vì thế cô không muốn đi theo bố mẹ. Ở góc độ nào đó, cô là người giữ nhà. Sống một mình trong ngôi biệt thự rộng lớn như thế này không phải là chuyện dễ dàng, nhưng sự cô đơn nằm trong tính cách của cô, cô thích độc lập, đến mức vì nó cô thường phải trả giá bằng việc chia tay với bạn bè, mặc dù cô có rất ít bạn. Khó khăn nhất không phải là cảm thấy cô đơn - mặc dù ban đêm có lúc cô cảm thấy khiếp sợ vì những thứ nhỏ nhặt nhất - mà là tự đặt ra cho mình một cuộc sống quy cũ. Không ngủ dậy vào bất kỳ giờ nào, chăm sóc nhà cửa, và nhất là ăn uống đầy đủ. Juliette không thể nấu nổi những món cầu kỳ mà không có lý do, cô thường ăn ít và ăn gì cũng được, miễn là nấu nướng đơn giản.

- Chúng ta có thể nói về ba giai đoạn của hội chứng Stockholm…

Tiếng giáo sư Thompson đột nhiên vang lên như tiếng ma.

"Mình phải tập trung một chút nếu không muốn bị đuổi học ngay từ đầu năm", Juliette tự nhủ và chớp chớp mắt để tỉnh hẳn khỏi giấc mơ. Những tiếng cười vọng đến từ hành lang, giáo sư Thompson bực bội nhìn nhanh ra cửa rồi nói tiếp:

- Giai đoạn đầu tiên trong việc bắt con tin chính là sự phát triển của stress, phần lớn là cấp tính. Rồi đến giai đoạn tạm giữ, khi kẻ bắt con tin tống tiền: giai đoạn vô nhân tính, các con tin chỉ là hàng hóa. Nhưng cũng chính vào thời điểm này diễn ra sự đồng nhất hóa với kẻ bắt cóc, khi con tin dần dần vượt qua nỗi sợ chết và bắt đầu có thiện cảm với kẻ bắt cóc. Và cuối cùng là giai đoạn hậu quả khi xuất hiện stress hậu chấn thương hay hiện tượng trầm cảm.

Juliette bị thu hút bởi thái độ kỳ cục này. Làm thế nào mà những người bị bắt cóc và giam giữ ngoài mong muốn lại có thể có thiện cảm với kẻ bắt cóc họ? Khi giáo sư Thompson nói về trường hợp một phụ nữ yêu kẻ bắt cóc mình và cuối cùng đã lấy hắn, Juliette không thể nhịn được cười. "Cứ như là trong phim của Hollywood ấy", cô tự nhủ. "Chỉ thiếu Kevin Costner trong vai kẻ xấu nữa là đủ để quay toàn bộ phim! Thực tế thường vượt xa khả năng tưởng tượng."

Mười phút cuối của buổi học trôi qua nhanh chóng.

Juliette tới bãi đỗ xe của sinh viên và chui vào chiếc Coccinelle nhỏ. Mưa đã ngừng rơi trước đó vài phút. Cô đi về phía Nam thành phố, trên đường đi, cô dừng ở một cửa hàng Seven-Eleven để mua vài chai bia. Giống như tất cả các tối thứ Tư hàng tuần, cô đến nhà bạn gái thân nhất của mình, Juliette và Camelia không giống nhau chút nào, ít nhất là theo các tiêu chí chung. Juliette hai mươi ba tuổi, còn Camelia đã ba mươi hai. Juliette thích ở nhà một mình, còn Camelia thích đi chơi, cô đã từng kết hôn trong năm năm. Nhưng khi nói chuyện với nhau, giữa họ có một sự hòa hợp chân thành. Cho dù là chủ đề gì, câu chuyện của họ đều có những điểm chung, và các buổi tối thường kéo dài đến rất khuya.

Chiếc Coccinelle dừng lại trước một ngôi nhà màu sơn đã cũ.

Camelia mở cửa. Đó là một phụ nữ cao lớn với những lọn tóc vàng dài chỉ tự nhiên ở hình thức xoắn của chúng. Một nụ cười thoải mái khiến khuôn mặt cô rạng rỡ khi thấy Juliette tới.

- Chào em gái xinh đẹp!

- Chào chị, sắp đến tháng Mười, trời cũng sắp lạnh rồi, Juliette nói rồi vội vã bước vào nhà.

- Chị sẽ đốt lửa trong lò sưởi, em ngồi xuống đi.

Juliette nhíu mày khi thấy làn da nâu của Camelia.

- Em tưởng chị đã thôi chiếu tia cực tím rồi chứ, cô nói. Không tốt cho da chị đâu!

- Cứ cho đây là thú vui cuối cùng sau mùa hè. Chị đã làm món sa lát mề vịt, kiểu ẩm thực Pháp cao cấp! Để em nhớ về gốc gác của mình.

- Ừm…Trong nhà chỉ còn bố em nhắc tới chuyện này. Em nghĩ đây là một kiểu thích làm sang, khoe ta đây có ông bà người Pháp. Cứ như đó là một đặc quyền, kiểu như mang dòng máu hoàng tộc.

Juliette đặt bia lên bàn trong bếp. Một chiếc ti vi đang bật đâu đó trong nhà tiếp tục phát đi bản tin.

- Bố mẹ em thế nào? Camelia hỏi.

- Bố mẹ em vừa gọi điện tối hôm qua, mẹ rất thích ở đó, hơi khó quen với cái nóng, nhưng không sao. Còn bố em làm việc rất nhiều, ông hay về muộn và thường phải làm việc cả trong hai ngày nghỉ cuối tuần. Mẹ em bảo điều ngạc nhiên nhất là người California có tâm tính khác hẳn.

- Em chưa bao giờ tới California hay sao? Camelia ngạc nhiên hỏi trong khi sắp đĩa lên một chiếc khay.

- Chưa, chị biết đấy, em và các chuyến đi… Em chưa đi nhiều ra khỏi bang Oregon.

Camelia đặt hai tay lên hông và lắc mạnh người.

- Thế thì hãy mua một bộ áo tắm mới, cuối tuần này chị sẽ đưa em tới Los Angeles và các bãi biển chật kín đàn ông đầy cơ bắp.

- Chật kín vào cuối tháng Chín sao?

- Ôi, em của tôi, đó chính là tâm tính California, một người California thực sự không để ý đến mùa. Mà lúc nào anh ta cũng ở bên trên, em hiểu chị định nói gì chứ…

Juliette không để ý đến nhận xét hơi tục đó và chỉ đáp ngắn gọn:

- Chị biết đấy, các bãi biển không hợp với em lắm.

Camelia nhìn thẳng vào mắt Juliette.

- Juliette, một ngày nào đó, em cần phải yêu thích cái mà tất cả mọi người trên thế gian này đều làm, hoặc là hãy chờ đến lúc kết thúc cuộc sống ẩn cư của em và bị mọi người quên lãng!

- Dù sao em cũng sẽ không tự ép buộc mình! Em thấy thật ngớ ngẩn khi cả ngày ăn mặc hở hang, gần chết vì nóng, để thu hút sự chú ý của đám đàn ông cần sex, và với làn da bị dãn ra vì muối biển. Có thể nghĩ như thế là không hợp thời, nhưng xin lỗi, em không thể làm gì khác.

Camelia nhìn cô với ánh mắt khoan dung rồi gật gật đầu.

- Đúng là không thể thay đổi được em. Thôi, hãy giúp chị mang tất cả những thứ này vào phòng khách đi.

Hai người sắp đặt đĩa lên một chiếc bàn rất đẹp bằng kính màu tối. Nhà của Camelia không chỉ rất rộng, mà còn được bày biện nội thất cầu kỳ. Khoản tiền chu cấp của người chồng cũ giúp cô có thêm khả năng tài chính để đáp ứng những sở thích xa xỉ.

Họ ăn tối ngon miệng, uống rất nhiều rượu vang. Khoảng 10 giờ, cả hai cảm thấy hơi say và chuyển ra ngồi trước tivi. Juliette tự dưng bật cười, trong khi Camelia thích thú bình luận về các nhân vật khờ khạo trong một bộ phim hài tình huống.

Cả hai cười trong suốt hơn một giờ đồng hồ, chỉ tạm ngừng để uống thêm cốc rượu hay để chuyển kênh. Camelia thường thích nhắc đi nhắc lại rằng cô là sản phẩm của một trục trặc xã hội, vì cô được thành hình trong lần New York bị mất điện kéo dài vào năm 1965. Cô luôn miệng phê phán vai trò ngớ ngẩn của truyền hình hiện đại khiến Juliette phải cười phá lên.

- Chị cứ nguyền rủa cái tivi từ hơn một giờ rồi, cô nhận xét, nhưng chị lại suốt ngày ngồi xem nó!

- Đó là vì chị không tin những gì chị xem, chị tiếp tục tìm một chương trình thông minh…

Những tràng cười càng to hơn.

Gần nửa đêm, Juliette quyết định đã đến giờ về nhà. Camelia nói đi nói lại rằng Juliette không nên cầm lái và hãy ngủ lại ở phòng ngủ dành cho khách, nhưng cô từ chối. Juliette hứa sẽ lái xe rất chậm và cẩn thận, mặc dù khoảng cách không đáng kể, nhà cô chỉ cách đây hơn một cây số, phía trên đồi.

Đứng trên thềm, Camelia giơ tay chào tạm biệt rồi quay vào đi ngủ. Juliette xuống hết các bậc thang đến tận phố, tranh thủ tận hưởng không khí trong lành của đêm để tỉnh táo lại. Cô cảm thấy chếnh choáng, nhưng hơi rượu chỉ nhẹ thôi, cô cho là mình vẫn có thể lái xe được. Tự cảm thấy chân đang lê bước, cô thở thật mạnh để cơ thể hoạt bát hơn. Cô đặt tay lên lan can cầu thang rồi ngắm nhìn những ngôi nhà và vườn tược nhấp nhô bên dưới. Đằng xa, sông Willamette cắt ngang trung tâm thành phố như một dải lụa đen. Sự tương phản rất ấn tượng, đứng trên cao, Juliette bao quát được toàn bộ Portland rực sáng, tất cả các tòa nhà cao tầng và các con phố nhộn nhịp. Thế nhưng cô không thấy gì sống động cả, chỉ là một đám ánh sáng vô hồn.

"Ý nghĩ thật đúng lúc! Cô nghĩ. Đã qua nửa đêm, và mình thấy chán khi ngắm cảnh thành phố, ngày càng đau buồn!"

Thôi không nhìn quang cảnh đã thuộc lòng, Juliette băng qua phố, đi qua chiếc xe bán tải đỗ ở đó và lại gần chiếc Coccinelle của mình, tay lục tìm chìa khóa trong túi quần jean. Cô lục lọi cả hai túi và chợt nhận ra lốp sau bị xẹp. Nó nằm bẹp gí trên mặt đường nhựa như một chiếc kẹo cao su bị ném bỏ.

- Ôi, khỉ thật! Sao lại là tối nay!

Cô đang dựa vào chiếc Coccinelle để tìm cách thì một giọng nói khiến cô giật nảy mình.

- Có vấn đề gì vậy, cô gái?

Juliette đột ngột quay ngoắt lại và chạm trán với một người đàn ông khoảng ngoài hai mươi tuổi. Rõ ràng là bất ngờ với phản ứng của cô, anh ta lùi lại ngay lập tức và xin lỗi.

- Rất tiếc, anh ta ấp úng, tôi không định làm cô sợ.

Dường như anh ta cũng luống cuống như cô, và Juliette ra hiệu cho anh ta biết không sao cả.

- Tại tôi, tôi rất nhát gan, cô vừa thở mạnh vừa đặt bàn tay lên tim.

- Tôi thấy rồi. Cô gặp rắc rối đấy, anh ta vừa nói vừa chỉ tay vào chiếc lốp xịt.

- Vâng, nhưng không sao, tôi sống gần đây thôi.

- Cô có muốn tôi đưa về không? Xe của tôi ở ngay kia.

Anh ta chỉ cho cô chiếc xe bán tải to đùng màu xanh đỗ cách đó vài mét, ở vị trí cao hơn.

Ánh mắt người lạ lướt nhanh, anh ta không nhìn Juliette, mà quan sát xung quanh, không dừng một giây nào cả. Hình thức bình thường, tóc nâu hơi dài, khá vạm vỡ, nhưng có cái gì đó trong thái độ của anh ta ngược hẳn với các thứ còn lại. Juliette nhìn vào mặt anh ta vài giây rồi đáp lại một cách hơi khó chịu.

- Ồ, không, anh tốt bụng quá, nhưng tôi chỉ đi mất năm phút thôi.

- Tôi đảm bảo với cô rằng chuyện này không hề làm phiền tôi, anh ta cười và tiếp tục nói.

"Một kẻ tán gái, cô nghĩ, một tên hình thức bình thường nhưng biết nịnh đầm."

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cô tưởng tượng ra rằng đây có thể là một cuộc gặp sẽ tiến triển thành một câu chuyện đẹp, giống như một số cặp vợ chồng già thường kể. Nhưng giờ đây, cô lại thấy khó chịu vì người này. Đằng sau nụ cười hết cỡ ấy, cô cảm nhận có điều gì đó khác nữa, không rõ ràng.

"Đôi mắt. Đôi mắt anh ta không phản ánh điều mà anh ta thể hiện ra trên mặt", cô tự nhủ.

Quả là có một tia sáng sắc lạnh lóe lên trong ánh mắt anh ta. Mặt anh ta tỏ ra tươi tỉnh, anh ta làm tất cả vì điều đó, nhưng ánh mắt lại không hơn gì mắt của một con cá chết.

- Thế nào? Anh ta vội vã hỏi.

- Tôi sẽ đi bộ, tôi thích như thế, dù sao cũng cám ơn anh, Juliette đáp và nhoẻn cười. Chào anh.

Cô bắt đầu bước đi thì nghe thấy sau lưng có tiếng lắc một chai đầy chất lỏng, giống như tiếng lắc chai rượu whisky.

Cô chưa kịp hiểu điều gì xảy ra thì một đám mây bằng bông ụp vào mặt cô.

Những ngọn lửa mù mịt phụt lên trong họng cô.

Cô cố gắng vùng vẫy nhưng sức ép rất mạnh giữ chặt lấy cô.

Đầu óc cô lạc vào một dòng thác hình ảnh không thể hiểu nổi.

Phổi cô bỏng rát khủng khiếp.

Rồi màu đen bao trùm sau vài giây.