Linh Dị Âm Dương

Chương 6: 6: Nữ Tướng Quân





Cố Cửu bị dọa chết khϊếp, sao lại có hai mình thế kia, nếu vậy người nằm đằng kia cũng là yêu quái sao?
“Đừng nhìn nữa, kia cũng là con, vừa nãy hồn phách con bị sơn mị câu đi mất, nằm bên đó là thân xác của con.” Phương Bắc Minh nói.
Không biết y cũng thức dậy từ khi nào, trong tay cầm một lá bùa vừa vẽ xong.

Y bước đến bên cạnh thân thể Cố Cửu, lá bùa lập tức dán dính vào thân nhóc.

Ngay sau đó, Cố Cửu cảm thấy một lực kéo mạnh, hồn phách không tự chủ mà bị kéo về phía thân thể, tiếp theo là cảm giác rơi xuống nặng nề, vừa chớp mắt một cái, hồn đã nhập vào xác trở lại.
Phương Bắc Minh nói: “Tiểu Cửu, âm khí trên người con nhiều, hồn vía không nặng như người bình thường, rất dễ bị câu đi.

Sau này nếu vào ban đêm hoặc ở nơi hẻo lánh có người gọi con con không được dễ dãi trả lời, biết chưa?”
Cố Cửu gật đầu, trong lòng vẫn còn hơi sợ hãi.
Trước kia trường hợp này đã từng xảy ra, nửa đêm đang ngủ nhóc nghe có tiếng ai đó gọi tên mình, nhưng lúc đó xung quanh Cố Cửu đều là quỷ quái nên nhóc rất cảnh giác, không dễ dàng đáp lời như vậy.

Thế nhưng đến thời không này đã tám năm, đây là lần đầu tiên Cố Cửu được đi ra khỏi nhà tranh xem những thứ mới lạ, nhìn cái gì cũng thích thú, mấy ngày nay vô cùng hưng phấn.

Hơn nữa, về đêm thân thể cũng được sưởi ấm, ngủ ngon, lại có sư phụ và sư huynh ở bên cạnh, có cảm giác an toàn hơn nhiều, vì thế mới kém cảnh giác đi rồi bị mắc lừa.
Phương Bắc Minh sờ sờ trán Cố Cửu: “Xem ra chỉ cho con đeo bùa đuổi quỷ là không đủ, bây giờ sư phụ sẽ dạy cho con niệm Cố Hồn Kinh, mỗi ngày rảnh rỗi thì cứ lấy ra niệm liên tục.”
Việc liên quan đến tính mạng đương nhiên Cố Cửu sẽ không có ý kiến gì.
Sắc trời đã khuya, trong miếu hoang ánh lửa bập bùng, Tiểu Đệ thì không biết chạy đi đâu, Thiệu Dật nằm ngủ bên cạnh, Cố Cửu lăn vào gần cậu, nghe lời Phương Bắc Minh niệm kinh, niệm một lúc thì tâm trạng hoảng loạn cũng dần dần bình tĩnh lại.

Cố Cửu niệm xong Cố Hồn Kinh thì mới đi ngủ.
Tối hôm qua thức khuya nên sáng sớm Cố Cửu tỉnh giấc không được tỉnh táo thoải mái như mấy hôm trước.
Phương Bắc Minh và Thiệu Dật đã dậy trước, còn đi múc nước về.
Khi Cố Cửu rửa mặt, Tiểu Đệ biến mất suốt đêm qua cũng trở về, miệng ngậm theo một con gà rừng béo ú, sau đó dùng móng vuốt lôi hai chân con gà đến trước mặt Cố Cửu.
Tiểu Đệ săn được đồ ăn chỉ biết đem tới cho Cố Cửu, mỗi lần Phương Bắc Minh làm bộ muốn cướp nó đều vươn vuốt ra cào, nhưng mà sau khi nộp cho Cố Cửu rồi thì nhóc đưa lại cho ai nó sẽ không thèm để ý.

Từ khi lên đường, không phải ngày nào Tiểu Đệ cũng đi săn thú, nó biết đề phòng người lạ, chỗ nào đông người nó sẽ không đi ra ngoài, chỉ khi nào nghỉ chân lại nơi hoang vu nó mới vào rừng dạo một vòng.
Mấy bữa cơm gần đây bọn Cố Cửu chỉ được gặm bánh bột suông, bây giờ trong miệng chỉ còn lại vị bánh ngô nhạt thếch, con gà rừng này tới quá đúng lúc.

Phương Bắc Minh liếc mắt ra hiệu cho Cố Cửu, Cố Cửu cũng sợ mình chậm chân sẽ lại phải ăn món gà muối mặn của Thiệu Dật nên vội vàng cướp đường xách con gà lủi mất.
Thiệu Dật ngậm cành liễu trong miệng nhấm nhấm, thấy cảnh đó thì tức giận trừng mắt ngó Cố Cửu một cái.
Cố Cửu đương nhiên không nhìn thấy, ở chung một thời gian, nhóc đã biết được tính cách của Thiệu Dật.

Tuy tính tình thường ngày của cậu không tốt, nhưng cậu là người tốt.

Thiệu Dật nóng tính, tức lên là mắng, nhưng từ trước đến nay cũng dừng lại ở việc động khẩu mà thôi, không động thủ bao giờ.
Cố Cửu gọi Tiểu Đệ đi theo, tự mình xách gà rừng đến bên bờ suối xử lý.
Trước kia Cố Cửu thường bị đói, có ăn thì đồ ăn cũng không được ngon lành gì nên nhóc rất để ý đến hương vị của đồ ăn, dù là ăn thịt chuột thì cũng phải cố gắng làm sao cho thịt được ngon nhất.

Mấy hôm trước nhóc bị ép ăn đồ Thiệu Dật làm vài lần, thịt nướng không phải quá mặn thì là quá nhạt, không có lần nào vừa ăn.

Thế là có lần Cố Cửu đánh bạo cướp đồ ăn đi tự mình làm.

Sau khi Phương Bắc Minh ăn thịt Cố Cửu nướng xong thì ăn không vô thịt của Thiệu Dật nướng nữa.
Cố Cửu lấy hết gia vị Phương Bắc Minh mang theo, cũng khá đầy đủ, đốt lửa ngồi nướng thịt gà.

Nhóc chậm rãi nướng kĩ, cứ chốc chốc lại nêm thêm gia vị.

Một lát sau, mùi thơm sực nức bay khắp nơi.
Gà còn chưa nướng xong thì Phương Bắc Minh đã ngồi chờ sẵn kế bên.


Thiệu Dật mặt mày còn cáu kỉnh vì tay nghề của mình bị chê bai, tuy cũng ngồi bên cạnh nhưng lại ngoảnh mặt đi đầy vẻ hậm hực.
Thỉnh thoảng Cố Cửu lại liếc trộm Thiệu Dật một cái, cười thầm trong lòng.

Dù có già dặn tới đâu thì vẫn chỉ là một đứa trẻ mới mười mấy tuổi thôi mà.
Thịt nướng xong, Cố Cửu chịu nóng xé một cái đùi gà xuống lấy lòng đưa cho Thiệu Dật: “Sư huynh, đêm hôm qua cảm ơn huynh.”
Thiệu Dật liếc nhóc một cái, không hé nửa câu, chỉ cầm đùi gà cắn một miếng to.
Cố Cửu xé một cái đùi gà khác muốn cho Phương Bắc Minh lại bị y đi trước một bước nhét trở về: “Tiểu Cửu nướng thịt vất vả, cái đùi này phần con.”
“Sư phụ ăn đi.” Cố Cửu không chịu muốn đẩy trở về lần nữa.
Thiệu Dật cau mặt: “Kêu cậu ăn thì cứ ăn đi.”
Phương Bắc Minh cười ha hả, xé một miếng thịt vị hơi nhạt ném lên tảng đá sạch sẽ cho Tiểu Đệ ăn rồi mới nói với Cố Cửu: “Con đã bái ta làm thầy thì ba người chúng ta là người một nhà.

Con nhỏ nhất nên ta và sư huynh con yêu quý chăm sóc con là lẽ đương nhiên, nhưng mà vụ nướng thịt này ta đây còn tệ hơn sư huynh con.

Sau này để đừng làm hỏng nguyên liệu nấu ăn và dạ dày của mọi người thì chỉ có thể để con vất vả một chút.

Con cũng đừng cứ lo lắng như thế nữa, thoải mái chút đi, sư môn chúng ta không có nhiều quy tắc cứng nhắc.”
Nếu như có quy tắc cứng nhắc thì thân làm đồ đệ mà Thiệu Dật còn có thể rống tới rống lui với sư phụ của mình như vậy chắc, nếu là môn phái khác thì đã sớm bị trục xuất từ đời nào rồi.
Cố Cửu cảm động khẽ gật đầu, há miệng cắn một miếng gà bự, vị tương đậm đà, thật thơm.
Một con gà rừng khoảng bốn năm cân và mấy cái bánh bị ba người một mèo chia nhau ăn sạch.

Ăn xong họ thu dọn hành lý rồi tiếp tục lên đường.
Ngày mai là ngày hẹn với lão tướng quân.

Ngày hôm qua bọn họ đã vào đến địa phận của quận Nam Hồ, hôm nay gấp rút đi cả ngày, cuối cùng đến chạng vạng họ cũng vào được thành, lại đi qua mấy con phố, cửa phủ tướng quân đã ngay trước mắt.
Trước cửa phủ có mấy người canh cửa và chân sai vặt đang ngồi, nhìn thấy ba người đến, một người trong số đó vội tiến lên chào hỏi.

Trên người Phương Bắc Minh chỉ có đạo cụ bắt quỷ của y, những đồ vật thượng vàng hạ cám còn lại đều do Thiệu Dật cõng hết.

Thiệu Dật lấy một tấm danh thϊếp từ trong tay nải ra đưa cho người trông cửa kia xem: “Nửa tháng trước Đổng lão tướng quân cho người đến mời, đây là danh thϊếp lão tướng quân đưa.”
Người hầu đương nhiên là nhìn ra được danh thϊếp của chủ mình, sau khi xác nhận là đồ thật liền để người vào trong báo tin, sau đó mời ba người đi vào.
Cố Cửu đi sau sư phụ và sư huynh theo chân người hầu dẫn đường vào từ cửa hông.

Cả hai đời Cố Cửu đều là dân quê, chưa từng thấy được cảnh tượng phú quý phồn vinh nên bước vào phủ tướng quân thấy được rường cột chạm trổ tinh xảo, hòn non bộ có núi giả, suối chảy róc rách thì mắt tròn mắt dẹt mà nhìn.
Ba người đi một lát liền thấy một đám người phía trước đang tiến lại gần, vài gia nhân đẩy một chiếc xe lăn về phía này, trên xe là một bà cụ mặc trang phục xa hoa.
Phương Bắc Minh lập tức dừng lại chào: “Đổng lão tướng quân, đã lâu không gặp.”
Ủa? Cố Cửu vô cùng ngạc nhiên, thì ra bà lão này là lão tướng quân có hẹn với họ?
Đổng lão tướng quân dù mái đầu đã trắng xóa nhưng sắc mặt vẫn hồng hào khỏe mạnh, bộ dáng hiền lành ôn hòa.
“Đạo trưởng không ngại đường xa mà đến đây, không tiếp đón từ xa được, thật ngại quá.” Ánh mắt bà lướt qua Thiệu Dật, sau đó dừng lại trên người Cố Cửu, ngừng một chút, lại nói: “Đây là đồ đệ nhỏ Phương đạo trưởng mới thu à?”
Phương Bắc Minh gật đầu, đẩy Cố Cửu ra phía trước một bước: “Đây là đồ đệ nhỏ Tiểu Cửu.”
Trong lòng Cố Cửu còn ôm theo mèo, miễn cưỡng chắp được nắm tay be bé, khom lưng hành một lễ chẳng đâu vào đâu: “Chào tướng quân ạ.”
Đổng lão tướng quân trông thấy nhịn cười nói: “Tốt tốt tốt, chào con nhé.” Nói xong, bà gọi người tới: “Các vị đạo trưởng đi đường đã nhiều ngày chắc là mệt mỏi rồi, tối nay cứ tắm rửa nghỉ ngơi trước đã.”
Phương Bắc Minh trả lời: “Làm phiền tướng quân rồi.”
Mấy người Cố Cửu tiếp tục đi theo người dẫn đường đến phòng cho khách.

Lúc rẽ sang lối khác, Cố Cửu quay đầu lại nhìn thoáng qua, vừa lúc đối diện với ánh mắt của lão tướng quân, ánh mắt kia tuy nhìn thẳng vào nhóc nhưng lại không có tiêu cự, giống như là đang chìm trong hồi tưởng.
Cố Cửu nghiêng nghiêng đầu, bước tiếp một bước thì bị khuất tầm nhìn nên không thấy lão tướng quân nữa.
Lão tướng quân sắp xếp cho họ ở hẳn một khu nhà riêng biệt, mỗi người đều có phòng riêng rất gần nhau.

Cố Cửu đi theo xem phòng của sư phụ và sư huynh trước rồi mới ôm mèo đến phòng của mình.
Trước cửa phòng đã có người hầu đứng đợi, trong phòng cũng chuẩn bị sẵn nước ấm và quần áo sạch luôn.
Ngày trước Cố Cửu nghèo thì nghèo thật nhưng nước giếng dùng thì không thiếu nên nhóc rất chú trọng đến việc vệ sinh cá nhân, dù là mùa đông lạnh giá cũng không bỏ tắm rửa gội đầu, nhưng mấy ngày nay đi dọc đường không có điều kiện nên nhóc chỉ có thể lau người qua loa.
Cố Cửu ngồi ngâm mình trong thùng tắm dễ chịu, rồi gội đầu, tắm xong thay quần áo, chải tóc.

Đang lúc nhóc chải tóc dở thì bỗng có tiếng gõ cửa.
Là Thiệu Dật đã tắm rửa thay đồ sạch sẽ khoanh tay đứng ngoài cửa: “Ra ăn cơm.”

Động tác của Cố Cửu vì thế mà gấp gáp hơn: “Đệ ra ngay đây.”
Cố Cửu không có búi tóc kĩ lưỡng, hồi trước là bà nội búi tóc cho nhóc, sau khi bà mất nhóc không biết búi, từng có lúc tóc dài quá phiền thế là nhóc lấy dao phay cắt phăng tóc cho ngắn đi, bây giờ tóc lại dài ra đến ngang vai rồi.

Nhóc vẫn không biết búi tóc, cột đại cái đuôi ngựa sau lưng rồi chạy ù ra khỏi cửa.
Thiệu Dật bực bội thò tay túm Cố Cửu lại, kéo dây cột tóc của nhóc xuống, lại đẩy người trở ngược lại trong phòng.

Cậu ấn Cố Cửu ngồi xuống ghế, cầm lấy cây lược thô lỗ chải lại mái tóc bù xù của Cố Cửu.

“Trên đầu cậu cột cái gì vậy hả, trước giờ đều buộc như kẻ điên chạy nhông nhông ra ngoài hay sao thế?”
Từ lúc gặp gỡ đến nay mình vẫn cột tóc như này mà, đây là rốt cuộc cũng nhìn ngứa mắt rồi hả? Cố Cửu rụt vai, đánh liều nói: “Sư huynh, huynh túm đau đệ rồi…”
“Câm miệng!” Thiệu Dật tức giận rống lên, thế nhưng sau khi buông lời hung ác thì cậu vẫn nhẹ tay lại.
Sau mấy ngày ở chung, Cố Cửu đã biết trước khi mình đến, sư phụ chỉ phụ trách việc bắt quỷ kiếm tiền, còn lại những việt lặt vặt như nấu cơm giặt giũ đều do Thiệu Dật ôm hết.

Nếu không phải từng chứng kiến bản lĩnh bắt quỷ của Thiệu Dật thì có khi Cố Cửu còn cho rằng sư phụ mình dắt theo Thiệu Dật là để làm bảo mẫu.
Mái tóc dài làm khó dễ Cố Cửu ở trong tay Thiệu Dật lại trở nên ngoan hiền dễ bảo, chỉ chốc lát sau Thiệu Dật đã búi cho Cố Cửu một kiểu tóc đạo sĩ gọn gàng ngay ngắn, rồi hầm hầm xách Cố Cửu đi ăn cơm.
Nhà ăn chỉ có một mình Phương Bắc Minh ngồi đó, đối diện y lúc này là một bàn đồ ăn ngon nghẻ, mỹ thực hảo tửu đầy đủ cả.

Y ngồi đợi nhìn bàn thức ăn mà chảy nước miếng, nhác thấy hai đồ đệ tới bèn vẫy tay lia lịa: “Mau qua ăn cơm nào.”
Phương Bắc Minh múc nửa chén canh đưa qua cho Cố Cửu: “Uống miếng canh lót dạ trước đã.”
Cố Cửu hớp một miếng canh, thích ý thở ra một hơi, sau đó cầm chén trong tay hỏi: “Sư phụ, sau này mỗi lần chúng ta bắt quỷ giúp người ta đều được chiêu đãi đồ ăn ngon như vầy sao ạ?”
Phương Bắc Minh cắn một miếng thịt đùi gà trả lời: “Cái đó phải tùy vào gia cảnh của chủ nhà, nếu người ta có tiền thì mình cũng có cái ngon mà ăn, nếu họ không có tiền thì có khi phải gặm bánh ngô thôi.”
Cố Cửu thở dài tiếc nuối, vậy là phải xem may rủi rồi.

Thân chủ nào đến nhờ sư phụ cũng đồng ý cả, không cần biết người ta giàu hay nghèo, chỉ cần thật sự cần y giúp đỡ thì y đều sẽ đồng ý cả.
Ăn một hơi lưng lửng bụng, Cố Cửu bắt đầu ăn chậm lại, tò mò hỏi: “Sư phụ, tại sao Đổng lão tướng quân mời sư phụ đến ạ?”
Phương Bắc Minh nói: “Hôm lão tướng quân đến nhà mời ta đi vắng, cái này phải hỏi sư huynh con rồi.”
Cố Cửu liền quay sang trông mong mà nhìn Thiệu Dật chờ nghe chuyện.
Thiệu Dật nói: “Là vì con ngựa yêu của lão tướng quân.”.