Linh Dị Âm Dương

Chương 45: 45: Nữ Công Tử





Quỷ bầu là sản phụ chưa kịp sinh nở đã qua đời.

Loại quỷ này có một đặc điểm là khi chết đi, đứa bé còn trong bụng chưa kịp chào đời sẽ đi theo cơ thể mẹ biến thành quỷ, gọi là âm thai.

Âm thai hút âm khí của người mẹ, một thời gian sau khi đủ ngày đủ tháng sẽ được sinh ra.

Nếu âm thai không được tách khỏi cơ thể mẹ đúng lúc thì sẽ bị “chết” giống như khi còn ở dương gian, chỉ là lần chết này thực sự hồn phi phách tán.

Người biến thành quỷ thì vẫn còn đó các nét tính cách của con người, không bỏ được thói hóng hớt, nơi nào náo nhiệt thì xúm vào tụ hội.

Chỉ trong một chốc, nơi có quỷ bầu nằm phía trước đã bị bao vây trong ngoài đến ba bốn vòng người.

“Không có thầy lang sao?” Con quỷ vừa lớn tiếng hỏi thăm lại gào lên.

“Bà đỡ cũng không có à?”
Có quỷ rụt rè hỏi: “Lúc còn sống tui có đỡ đẻ cho trâu có được không?”
Con quỷ kia trả lời: “Đỡ đẻ cho quỷ làm sao giống đỡ đẻ nghé con được!”
Có con quỷ lưu manh cười hô hố xen vào góp vui: “Nếu không ai làm được thì để ông đây thử xem há há.”
Ngay sau đó, tên này bị ba bốn con quỷ xung quanh xúm vào đấm hội đồng.
“Chuyện dính tới mạng quỷ mà mày há há cái méo gì!”
Giữa những tiếng ồn ào bàn tán đủ kiểu như thế vẫn có thể nghe được tiếng kêu la đau đớn của quỷ bầu, xem ra con quỷ này sắp chịu hết nổi rồi.

Cố Cửu và Thiệu Dật không thể mặc kệ được, đứng lên bước qua xem.
Hai người vất vả chen được vào trong bèn thấy một nữ quỷ tuổi còn trẻ đang nằm bẹp giữa đường, được mọi người vây quanh trấn an.

Cô ta ôm lấy cái bụng to vượt mặt của mình kêu la thảm thiết.

Bên cạnh nữ quỷ là một con quỷ nam khoảng ba mươi tuổi, chính là kẻ đã nhiệt tình tìm người giúp đỡ.
Chắc là nữ quỷ này sinh con so nên không có kinh nghiệm gì, vô cùng hoảng hốt.

Mà cũng thật là xui xẻo, cả cái chợ quỷ đông như kiến vậy mà chẳng có lấy một thầy lang hay bà đỡ nào.
Cố Cửu thấy mặt mũi quỷ bầu tái nhợt như không còn hột máu nào, âm khí quay cuồng khắp người thì biết e là nguy hiểm rồi.

Đứa bé trong bụng cô quẫy đạp không ngừng, như muốn phá cả bụng mẹ nó mà chui ra, nhưng làm thế nào cũng không ra được.


Nếu bây giờ nó không được chào đời thì chỉ một chốc nữa thôi nó sẽ không còn cơ hội nhìn thấy thế gian nữa.
Quỷ bầu vừa sợ vừa lo, khóc hu hu.

Cô ngẩng đầu nhìn khắp lượt xung quanh cầu cứu nhưng chỉ nhìn thấy những ánh mắt thương xót đầy bất lực.
Cố Cửu không đợi thêm nữa, vén vạt áo ngồi xuống bên cạnh.

Con quỷ nhiệt tình tưởng cậu là thành phần hạ lưu giở trò chấm mút bèn phất tay muốn xua đuổi.
Cố Cửu nói nhanh: “Tôi là thầy lang, để tôi thử xem.”
Con quỷ kia vẫn còn hơi nghi ngờ nhìn Cố Cửu từ trên xuống dưới.

Hắn nhìn thấy âm khí vờn quanh cậu dày đặc nhưng khuôn mặt cậu rất tuấn tú nho nhã, vẻ mặt điềm tĩnh, bèn nói: “Vậy cậu thử đi, nhưng mà đừng hòng giở mánh lới.”
Cố Cửu gật đầu, sau đó ra hiệu cho Thiệu Dật: “Sư huynh, giúp đệ một tay nào.”
Thiệu Dật và Cố Cửu hợp sức nâng quỷ bầu vào trong chiếc xe ngựa còn trống chưa bán đi của họ, rồi lấy một bộ đồ giấy phủ lên hai chân của cô, sau đó lại gọi mấy người giấy không đi chơi lại để nhờ chạy vặt.

Màn xe được thả xuống, trong xe lúc này chỉ có hai sư huynh đệ, con quỷ nam nhiệt tình và mấy nhóc người giấy mà thôi.
Cố Cửu là nam đạo sĩ nên trước giờ chưa từng đỡ đẻ cho người hay quỷ, nhưng lại dày dạn kinh nghiệm đỡ đẻ cho vật nuôi.

Lúc còn ở đạo quan, mỗi lần trong nhà dân làng sống dưới chân núi có trâu bò hay heo sắp sinh con đều mời cậu và Thiệu Dật xuống giúp đỡ, chỉ cần niệm một đoạn Thôi Sinh Chú thì mấy con vật bé nhỏ đó liền an toàn ra đời.
Bây giờ Cố – chưa từng nắm tay con gái – Cửu phải đỡ đẻ cho phụ nữ nên vẫn còn hơi ngại ngùng, nhưng mà hoàn cảnh gấp rút không cho phép cậu lăn tăn suy nghĩ nhiều.

Cậu giữ chặt bàn tay của nữ quỷ, cái lạnh trên tay quỷ làm Cố Cửu rùng mình, cảm giác cứ như đang cầm một cục băng trong tay vậy, run bắn cả lên.
Cố Cửu ráng định thần, khẽ niệm: “Ánh vàng nhật nguyệt, tỏa chiếu muôn phương.

Trẻ trong lòng mẹ, thấy ánh mặt trời.

Tân sinh phía trước, bóng tối sau lưng.

Tay cầm bùa chú, tốc sinh tốc sinh.

Cấp tốc nghe lệnh!”
Thôi Sinh Chú có thể áp dụng cho vạn vật, Cố Cửu vừa niệm xong, tất cả người và quỷ trong xe đều dồn sự chú ý về phía quỷ bầu.

Chợt cái bụng đã thôi nhấp nhô từ nãy của nữ quỷ bỗng động đậy.


Nhóm Cố Cửu vội né sang một bên để nhường chỗ cho mấy người giấy đi lên giúp quỷ bầu đỡ đứa bé.

Con quỷ nam nhiệt tình mới nhìn về phía hai người một cách soi mói, hừ giọng: “Mấy người là đạo sĩ hả?”
Thiệu Dật liếc nhìn hắn.
Cố Cửu hỏi ngược lại: “Đạo sĩ thì sao? Bộ đạo sĩ chết rồi không thành quỷ hở?”
Con quỷ nam tỏ ra bực dọc cứ như là mình bị lừa gạt oan uổng lắm: “Mấy người gạt tui nói mấy người là thầy lang.”
Cố Cửu nói: “Đạo sĩ cũng tinh thông cả y thuật không phải rất bình thường sao?”
Đạo sĩ hành xử tùy tâm, phân biệt quỷ tốt xấu rạch ròi như Cố Cửu và Thiệu Dật không nhiều, thường thì các đạo sĩ cứ gặp quỷ là đuổi đánh, có khi còn không màng đúng sai.

Con quỷ nhiệt tình này có lẽ đã từng bị đạo sĩ truy bắt cho nên vừa thấy bọn họ niệm Thôi Sinh Chú đã khẳng định ngay họ là đạo sĩ, lại còn có thái độ thù hằn như vậy.

Tuy nhiên con quỷ này thấy trên người Cố Cửu có âm khí dày dặc cho nên cùng lắm chỉ nghĩ bọn họ là quỷ hồn đạo sĩ thôi chứ đâu có ngờ thật ra bọn họ vẫn còn sống sờ sờ đây.
“A!” Quỷ bầu đột nhiên hét thất thanh, thành bụng của cô nhô lên thật cao rồi xẹp xuống, hai nhóc người giấy đang đứng ngay chỗ cô vươn tay ra chụp, chụp được một con quỷ sơ sinh cả người đều trắng xanh.
“Sinh rồi!” Quỷ nam kích động quá chừng.
Quỷ bầu là quỷ nên không giống như sản phụ bình thường phải mất thời gian dài để hồi phục.

Cô sinh xong không bị đau đớn gì nữa, vẻ mặt nhẹ nhõm đón lấy con mình từ trong tay hai người giấy, chăm chú nhìn đứa trẻ một cách dịu dàng.

Tuy rằng vừa rồi bị kẹt trong bụng mẹ nhưng được cứu ra kịp thời nên bé quỷ sơ sinh này vẫn rất khỏe mạnh, há miệng khóc to, tiếng khóc lảnh lót vang thật xa.
“Đa tạ hai vị đạo trưởng.” Quỷ bầu ôm con mình quỳ thẳng lên cảm tạ Cố Cửu và Thiệu Dật.
Cố Cửu đỡ cô đứng lên bảo không cần cảm ơn, là việc nên làm mà thôi.
Đám quỷ hồn vây quanh xe ngựa nghe được tiếng khóc vang dội thì biết quỷ con đã bình an chào đời.

Từ trước đến giờ hầu như các quỷ hồn này chưa từng có cơ hội nhìn thấy quỷ sơ sinh nên tò mò cực kì, có người hô lên bảo nữ quỷ bế con ra cho mọi người biết mặt với.
Những quỷ hồn vượt qua được cửa của lực sĩ miếu Thành Hoàng thì dù có mang chút sát khí đi nữa cũng không phải ác quỷ, hóng hớt đấy nhưng cũng không thực sự ác tâm.

Quỷ bầu vẫn nhớ lúc nãy mọi người cố gắng an ủi mình nên đồng ý bế con ra ngoài cho mọi người xem.
Một số quỷ hồn giàu có thấy hành động nghĩa hiệp của Cố Cửu và Thiệu Dật nên ra tay hào phóng mua giúp đồ đạc ở sạp của hai người, có người mua đồ, có người đổi đồ, chỉ một lát mà sạp hàng đã sạch sành sanh, nhờ vậy nên họ khỏi phải mang đi vác về nữa.

Còn có mấy con quỷ tỏ ý mời hai vị đạo trưởng vào nhà mình chơi, dĩ nhiên Cố Cửu lịch sự từ chối hết, nhà của quỷ có phải là nhà đâu, là mộ thì có.
Xong xuôi mọi việc, Cố Cửu gọi hết mấy nhóc người giấy về, đến giờ phải đi rồi.


Đám nhóc này tối nay được chơi một trận đã đời nên vui cực.

Trên đường về, Thiệu Dật đánh xe, Cố Cửu ngồi bên cạnh, mấy bé người giấy thì chia đều ra đứng trên vai hai người ê ê a a, tranh nhau kể về những chuyện vui tối nay chúng khám phá được.

Cố Cửu mỉm cười ngồi nghe chúng nó tíu tít cả buổi, sau đó bỗng dưng tất cả các âm thanh ê a đều biến mất.
Tuổi thọ của chúng đã chấm dứt.
Cố Cửu không cười nữa, đưa tay đón lấy mấy bé người giấy đang lảo đảo rơi xuống, khẽ thở dài.

Cậu lấy ra một cái hộp gỗ, trong đó chứa rất nhiều bé người giấy đã vĩnh viễn ngủ say, có mấy đứa còn mặc áo hoa Cố Cửu vẽ cho.

Cố Cửu đặt hết người giấy vào, tâm trạng chùng xuống, khẽ khàng tựa đầu lên vai Thiệu Dật…
“Ê a?”
Bỗng âm thanh thật quen thuộc vang lên, Cố Cửu ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một nhóc người giấy đang đứng trên bả vai Thiệu Dật, nó túm lấy cổ áo của hắn rụt rè ngước nhìn cậu.
Cố Cửu vớt bé con qua đặt lên lòng bàn tay, cười cười lắc đầu nhìn Thiệu Dật: “Sư huynh vẽ hồi nào vậy?”
“Ở chợ quỷ.” Thiệu Dật không quay đầu lại nhìn, ra vẻ ta đây đang nhìn đường.
Cố Cửu có cảm giác vừa chua vừa ngọt.

Tuổi thọ của người giấy có hạn, mỗi lần một nhóm người giấy rời đi thì cậu luôn buồn bã.

Thiệu Dật đã từng nói không nên đặt quá nhiều tình cảm vào chúng, nhưng Cố Cửu vẫn không kìm được mà xúc động, cho nên cậu rất ít khi vẽ người giấy.
Cách Cố Cửu làm để giảm bớt cảm xúc buồn rầu là hạn chế vẽ, Thiệu Dật có cảm xúc gì không thì cậu không rõ, nhưng cậu biết cách sư huynh mình giúp sư đệ cảm thấy khá hơn là vẽ ra một nhóc người giấy khác để phân tán sự chú ý của cậu.

Mỗi lần gặp tình huống như thế này, Cố Cửu đều cảm thấy mình được sư huynh dỗ dành như đứa trẻ.
Người giấy vừa được vẽ ra sẽ theo bản năng muốn gần gũi với người đã cho mình sự sống.

Vì vậy bây giờ Thiệu Dật là người được nó tin tưởng nhất, còn Cố Cửu chỉ là một người xa lạ mà thôi, nhưng người giấy tính tình trẻ con, luôn tò mò với những thứ mới mẻ xung quanh mình.

Chúng nó vừa ngượng nghịu mà lại vừa gan dạ, như bé con Cố Cửu vừa mới tóm được này vậy, nhóc ta chẳng nhút nhát được bao lâu đã bắt đầu hiếu kì leo trèo khắp nơi trên người cậu.
Tuy rằng khi bé người giấy này ra đi, Cố Cửu vẫn sẽ nuối tiếc, nhưng không thể không thừa nhận cách dỗ dành này của Thiệu Dật vẫn khá là có ích, ít nhất là khi nhìn thấy bé người giấy ầm ĩ nô đùa như vậy, Cố Cửu sẽ không cảm thấy khó chịu như ban nãy nữa.
Xe lừa dừng lại trước chỗ hai người ở trọ lâu nay.

Trước khi đi chợ quỷ, Cố Cửu và Thiệu Dật đã thanh lọc hết tất cả những địa điểm tồn đọng rồi, bây giờ chỉ cần nghỉ ngơi chờ đến khi trời sáng là có thể rời khỏi quận Kinh Lăng tiếp tục đến thành trấn khác.

Sáng hôm sau, hai người lên đường đi theo hướng đông, nhắm đến quận gần đây nhất là quận Võ Khê.

Mất hết một ngày đi đường, đến sáng ngày kế tiếp, đoàn người gồm hai đạo sĩ và một mèo đen đã đặt chân lên được con đường đi vào quận Võ Khê.
“Trời sắp mưa rồi.” Cố Cửu nghe thấy tiếng sét ầm vang liên tục, ngẩng đầu nhìn trời.

“Sắp đến tiết thu phân rồi, đợi qua tiết thu phân thì không còn dông gió nữa.”
Như vậy, từ đây đến mùa hè năm sau, nếu như Lôi Kích Mộc của họ không đủ dùng thì chỉ có thể đi mua, lại tốn thêm một khoản chi phí.

Được cái vận may của hai người cũng khá, từ lúc rời khỏi đạo quan đến nay đã xử lý hai vụ việc, được trả thù lao hậu hĩnh, bây giờ tiền bạc vẫn xem như rủng rỉnh.
“Đằng kia có người.” Thiệu Dật bỗng nói.
Cố Cửu nghe vậy ngước lên nhìn thì thấy phía trước có một chiếc xe ngựa xa hoa bị hỏng hóc phải đậu lại giữa đường, bên vệ đường có mấy người cả nam lẫn nữ đứng lố nhố liên tục phất tay với họ.
Đến gần chỗ xe ngựa, Thiệu Dật dừng xe.

Người ra mặt nói chuyện là một cô gái, lúc nhìn thấy rõ bọn Cố Cửu thì thoáng ngẩn người, sau đó cô bước hẳn lên trên chắp tay chào: “Xin hỏi hai vị đạo trưởng muốn vào quận Võ Khê phải không?”
Cố Cửu gật đầu: “Phải.”
Cô gái tỏ vẻ mừng rỡ: “Đạo trưởng thiện tâm, cho hỏi có thể tiện đường cho công tử nhà tôi quá giang một đoạn được không? Trời mưa đến nơi rồi mà xe ngựa của chúng tôi lại bị hư, công tử bị thương nên không đợi được, phải vào thành tìm thầy thuốc chữa trị ngay.”
Cố Cửu nhìn thoáng qua chiếc xe ngựa kia, trục xe và bánh xe bị nứt cả, trên người mấy người hộ tống ít nhiều đều sây sát, họ đang vây quanh một người, nhìn không rõ mặt mũi nhưng có thể nhìn thấy cánh tay người nọ đang chảy máu.
Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, là việc tốt có thể tích cóp công đức thì ngại gì không làm, Cố Cửu và Thiệu Dật liếc nhìn nhau một cái, cùng gật gật đầu: “Được.”
Bọn họ nhận lời dứt khoát như vậy khiến cô gái nhờ giúp đỡ lại chần chừ, hơi lúng túng quay đầu lại nhìn.

Người đang được bảo vệ kia bỗng lên tiếng: “Làm phiền hai vị rồi.”
Nói đoạn, người nọ bảo tùy tùng xung quanh dạt ra, bám vào một người trong số đó khập khiễng tiến lại.

Thoạt trông là một cậu ấm nhà giàu, nhưng Cố Cửu biết nhìn người, vừa lướt qua liền nhận ra ngay đây là một cô gái giả trai.
Cố Cửu nhảy xuống xe để tránh chỗ, cũng không đến giúp mà để họ tự bò lên xe.

Xe lừa không lớn như xe ngựa, không đủ chỗ cho ba bốn người ngồi nên Cố Cửu vẫn ngồi bên ngoài với Thiệu Dật.
Cố Cửu nhìn thấy cánh tay của vị tiểu thư này chảy máu ròng ròng, chắc là bị cắt trúng động mạch rồi, thế là cậu bèn lấy thuốc bột ra đưa cho họ cầm máu trước.
Vị “công tử” kia cất lời cảm ơn lần nữa.

Cố Cửu đưa thuốc xong thì quay đầu nhìn đường phía trước, không để ý đến nữa, nhưng Tiểu Đệ thì bỗng dưng lại sinh hứng thú với cô gái này.

Nó nhảy xuống khỏi người Cố Cửu, mon men đến gần cô rồi đi vòng quanh mấy vòng, kêu meo meo miết.
Tiểu Đệ hầu như không bao giờ tỏ ý thân cận với một người xa lạ mới gặp lần đầu, mà dáng vẻ của nó bây giờ cũng giống như đang quan sát chứ không phải làm thân.

Điều này khiến Cố Cửu chú ý, cậu quay lại nhìn cô gái phía sau bèn phát hiện ra vấn đề ngay.
“Trong nhà công tử có người nào đang bệnh nặng phải không?”
Cố Cửu vừa hỏi xong đã thấy hai tùy tùng đi theo cô gái tỏ vẻ dè chừng, còn chủ nhân của bọn họ vẫn thản nhiên như từ nãy đến giờ.
Ừm, cô nàng cũng đề phòng bọn họ, chỉ là theo cách khác.
Cố Cửu tỉnh như ruồi, không thèm để ý đến thái độ của họ, nói: “Tôi là đạo sĩ đương nhiên nhìn thấy vài thứ người thường không thấy được.

Trên người công tử có một chút tử khí, loại khí này chỉ xuất hiện trên người kẻ sắp chết mà thôi.

Công tử còn sống khỏe mạnh sờ sờ đây mà lại dính tử khí thì hiển nhiên là do tiếp xúc gần với người sắp chết nên mới bị nhiễm phải.”
Người có tiếp xúc gần ngoại trừ bạn bè thì chỉ có người thân trong gia đình mà thôi.
Đến đây, vẻ mặt thản nhiên của cô gái không giữ nổi nữa..