Linh Chu

Chương 980: Khách sạn Linh Vực (1)




Phong Phi Vân như có điều suy nghĩ gật đầu. Hắn đã sớm nghe nói sau khi Cảnh Phong Đại Trí Sư của Phụng Thiên Bộ bị chết, Thiên Vu Thần Nữ trở thành lãnh tụ tinh thần của Phụng Thiên Bộ, phủ Cổ Cương liền trở nên rất không yên ổn. Ba đại bộ lạc giao chiến không ngừng, rất có thể đã họa đã lan đến Cương Môn Quan.

Trong Thập Vạn Hà Sơn của phủ Cổ Cương, Linh Thú ác điểu đều rất hung dữ mãnh liệt. Sau lúc trời tối, chúng hoạt động càng thường xuyên hơn, rất nhiều Linh Thú cường đại, thậm chí còn đi đến công kích Cương Môn Quan.

Đó cũng là nguyên nhân vì sao một tòa quan ải lớn như thế, lại không có bất cứ một tòa phòng ốc nhà cửa nào. Thậm chí ngay cả một gian giống như dạng cửa hàng đều cũng không có. Bởi vì coi như xây dựng phòng ốc ở nơi này, đều có thể trong một đêm bị san thành đất bằng.

- Những tu sĩ này, đều là từ ngoài vạn dặm mang theo thương phẩm đến đây mưu cầu của cải. Bọn họ rốt cuộc không có khả năng đều rời khỏi đây chứ ?

Phong Phi Vân hỏi.

Ông lão đáp:

- Sau lúc trời tối, tất cả mọi người sẽ chạy đến khách sạn Linh Vực cách xa hơn hai trăm dặm. Sau khi nghỉ qua một đêm ở nơi này, ngày mai trời vừa sáng lại tiếp tục đến nơi này mở quán.

- Chẳng lẽ khách sạn Linh Vực cũng sẽ không bị Linh Thú ác điểu công kích ?

Phong Phi Vân hỏi.

Ông lão này có hơi kinh ngạc nhìn qua Phong Phi Vân một chút, sau đó hỏi:

- Tiểu ca, ngươi là lần đầu tiên đến Cương Môn Quan hả?

Phong Phi Vân gật đầu,

- Vậy liền khó trách ngươi ngay cả cái tên khách sạn Linh Vực cũng không biết. Ở trong một vùng một vạn tám ngàn dặm này, khách sạn Linh Vực tức là chỗ an toàn nhất, cũng là nơi nguy hiểm nhất. Chỉ cần an phận thủ thường một chút, bỏ ra tiền tài nhiều hơn một chút, thì Hỏa Kế đại gia của khách sạn Linh Vực sẽ cho ngươi vị trí để dung thân một đêm.

Ông lão mặc lam bào này đã thu thập xong hàng hóa thương phẩm, buộc chặt ở trên lưng hai con Kỳ Ngưu.

Phong Phi Vân cười nói:

- Một Hỏa Kế ( hầu bàn ) khách sạn, cũng có thể được xưng là đại gia.

- Lão bản nương khách sạn Linh Vực có nuôi một con chó xồm, Bán Bộ Cự Phách thấy đều kêu một tiếng cẩu Gia.

Ông lão mặc lam bào thấy Phong Phi Vân có hơi không đồng tình, vì vậy liền nói tình ý sâu xa:

- Đến khách sạn Linh Vực, tốt nhất hạ thấp tư thế, an phận thủ thường. Nếu không chỗ tránh gió tốt nhất sẽ biến thành nơi khiến người tử vong dọa người nhất.

Sắc trời càng tối sầm, trong không khí nổi lên những cơn gió lạnh lẽo, giống như là thú lớn trong núi đang rít gào.

Phong Phi Vân vâng một tiếng, sau đó liền lại bay lên rồi rơi xuống trên lưng Đại Trùng Lân. Cùng với ông lão mặc lam bào, hắn cũng vội vàng đi về hướng khách sạn Linh Vực cách đó hơn hai trăm dặm.

Bầu trời tối đen thật sự nhanh, giữa dãy núi có gió mát hiu hiu thổi, xa xa có tiếng thú gầm khiếp người vọng đến, làm cho người ta có một loại sợ hãi lạnh sống lưng.

Đi ngang qua một con đường núi chật hẹp, chỉ thấy trên vách đá có xích sắt treo những bộ xương thú khổng lồ. Mới chỉ là những đầu lâu mà có cái đã lớn như phòng ốc. Trên đầu khớp xương bập bùng cháy ngọn lửa Cốt Hỏa, nó tản mát ra khí tức khủng bố. Đây tuyệt đối là hài cốt của một con Linh Thú ngàn năm, có lẽ đã treo ở nơi này đến mấy trăm năm.

Dần dần, phía trước có ánh lửa truyền đến.

Trên một mảnh đất trống đã dựng lên vô số lều trại. Có thương nhân quần áo đẹp đẽ, cũng có không ít đệ tử tiên môn, còn có một chút kẻ độc hành với tu vi cường đại. Có lều trại mà trên đó vẫn còn treo dấu hiệu hiệu buôn nào đó, có một đội hộ vệ mặc áo giáp bảo vệ cho lều trại.

Vốn vừa rồi những tu sĩ này và người Cổ Cương mở quầy bán hàng tại Cương Môn Quan, tất cả cũng đã đến nơi này. Trong số bọn họ rất nhiều người đều chỉ có thể đặt chân tại những nơi khá xa, không có lều trại, chỉ có thể ngồi xuống đất mà khoanh chân xếp bằng.

Có một chỗ rất chật giao cho bọn họ cư trú.

Phong Phi Vân có hiếu kì hơn một chút, hắn dò hỏi:

- Tại sao bọn họ không mở quán giao dịch ở chỗ này, ngược lại chạy đến Cương Môn Quan.

- Dám âm thầm giao dịch ở trên địa bàn khách sạn Linh Vực, kẻ nhẹ sẽ bị chặt rơi hai tay, kẻ nặng bị ném vào xà trì cho mãng xà ăn.

Ông lão mặc lam bào nói.

Phong Phi Vân được giải thích. Đúng vậy, khách sạn Linh Vực vốn chính là địa phương buôn bán, ngươi nhận được sự che chở của nó thì cũng thôi, nếu như còn dám đoạt chuyện làm ăn kiếm tiền của nó, đây không phải đang tìm chết.

Những người này số lượng đông đảo, không chỉ có là thương nhân cùng tu sĩ qua đường, còn có một chút người Cổ Cương đều qua đêm ở chỗ này. Liếc mắt nhìn lại, sơ lược phán đoán một phen thì đại khái có trên vạn người. Mà cái này vẫn còn là tính toán sơ lược nhất.

Khách sạn Linh Vực mặc dù không phải khách sạn nhỏ, nhưng mà cũng không có khả năng chứa được nhiều người như vậy.Chỉ có đại nhân vật đích thực có thân phận và địa vị mới có thể vào trong khách sạn mà ở. Những người khác liền chỉ có thể xài tiền mua một mảnh đất trống nho nhỏ ở bên ngoài làm nơi nghỉ ngơi tạm thời, chờ qua một đêm ở chỗ này.

Đương nhiên đất trống nơi này cũng không rẻ, mỗi một thước vuông đều sẽ phải chi ra mười mai kim tệ, tương đương với mười vạn đồng tiền, có thể để cho một người bình thường dùng mười năm.

Mà đó còn chỉ là giá cả những chỗ bên ngoài. Càng gần khách sạn Linh Vực, giá cả cũng càng đắt.

Lúc này, một người tiểu đồng mặc quần áo vải xanh, đầu đội mũ quả dưa, tay cầm một cây Ngọc Xích đốt đèn lồng đi đến.

Tiểu đồng này đi đứng nhẹ nhàng, ngẩng đầu ưỡn ngực, trong đan điền thai nghén ra những ánh vàng rực rỡ sáng quắc.

Dọc đường đi tới, có rất nhiều tu sĩ đều đứng lên, mặt mày tươi cười đón chào, miệng hô:

- Hỏa Kế đại gia.

Vị tiểu đồng này đi tới trước mặt ông lão mặc lam bào, cười hỏi:

- Lâm lão, tối nay tính toán mua bao nhiêu đất trống nghỉ ngơi đây ?

Ông lão mặc lam bào đưa ra một cái túi vàng, bên trong vừa vặn là hai trăm mai kim tệ, nặng trịch.

Tiểu đồng kia gật đầu, tựa hồ đã sớm biết rõ ràng. Hắn nhận lấy túi vàng, liền dùng cái Ngọc Xích trong tay của hắn, tại vị trí bên ngoài cùng vẽ một khu vực áng chừng hai mươi cái mặt bàn.

Ông lão mặc lam bào dắt hai con Kỳ Ngưu chất đầy hàng hóa kia đi vào bên trong khu vực không lớn, hàng hóa tựa như hai quả núi nhỏ, dỡ ra làm cho mảnh đất rộng áng chừng hai mươi cái mặt bàn bị chật ních. Ông lão mặc lam bào chỉ có thể ngồi ở trên đỉnh chóp đống hàng hóa.

Phong Phi Vân liền đứng nhìn ở một bên, trong lòng cảm khái. Người buôn bán làm ăn muốn kiếm tiền cũng không dễ dàng, người khác chỉ nhìn thấy lúc ngươi uống rượu ăn thịt, lại không ai biết đến lúc ngươi bôn ba màn trời chiếu đất ở bên ngoài.

Tên tiểu đồng kia nhìn chăm chú vào Phong Phi Vân, sau đó lại nhìn một chút Bạch Như Tuyết ở một bên. Nhưng mà nhanh chóng liền dời ánh mắt đi, cũng không ham mê. Ánh mắt có hơi nhíu lại, hắn hỏi:

- Hai người các ngươi muốn mua đất trống lớn tới đâu.