Linh Chu

Chương 960: Ma quỷ và cầm thú (1)




Ác ma, cầm thú... Ô ô.

Ba nàng Thiên Chi Kiêu Nữ kia nhào về phía trước, làm cho cái lồng sắt thật lớn đều chấn rung đến không ngừng lay động. Bọn họ cũng không cách nào thong dong trấn tĩnh nữa. Rốt cục biết những lời trước kia Phong Phi Vân đã nói đều là sự thật, bọn họ rất không biết trời cao đất rộng. Thế giới này là một thế giới người ăn thịt người.

Hai tròng mắt Vu Thanh Họa mở ra, chỉ tay vừa điểm ra thì có một đạo kiếm khí đột ngột phóng ra từ đầu ngón tay, như muốn phá vỡ xích sắt kia. Nhưng mà Tử Vong Hành Giả lại đã sớm phát hiện. Lão cười một tiếng "Khanh khách", thân thể tựa như một con chim to màu đen bay lên, rơi xuống trên đỉnh đầu Vu Thanh Họa. Lão dẫm trên lồng sắt, một chưởng ma công đánh xuống, lại lần nữa trấn áp Vu Thanh Họa đến không thể nhúc nhích.

- Mỹ vị thịt ngon lành như thế, Phong huynh vì sao cũng không ăn vậy ?

Tà Hoàng Thiếu Chủ nhìn như không thấy, vẫn cứ tao nhã ăn,

Phong Phi Vân thưởng thức chén rượu trong tay. Hắn cười nói:

- Ngươi rốt cuộc muốn giở trò gì.

Tà Hoàng Thiếu Chủ rốt cục dừng lại, tựa hồ một mực chờ những lời này từ Phong Phi Vân, hắn cười nói:

- Người trong thế gian đều nói Phong Phi Vân chính là thiên tài hàng đầu của Thần Tấn Vương Triều với tài trí vô song. Tại hạ bất tài, muốn đấu vài ván với Phong huynh. Nếu như tại hạ may mắn thắng Phong huynh một ván, vậy xin mời Phong huynh ăn một miếng thịt kia.

- Thịt ai.

Phong Phi Vân nhắc bầu rượu lên, thong thả tự đắc rót rượu vào trong chén, cũng phát ra âm thanh nước chảy bình.

- Thịt của Bọn họ.

Tà Hoàng Thiếu Chủ đưa ngón tay chỉ về hướng mấy Thiên Chi Kiêu Nữ bị nhốt trong lồng sắt, thật giống như là đang nói đến vài con gia súc thơm ngon, không có bất cứ dao động tâm tình gì.

Thiện Linh Nhi, Trì Dao, Họa Kích Ngưng Hương, sau khi bọn họ nghe nói như thế thì sắc mặt đều tái nhợt. Cũng giống như là một linh hồn bình thường, nếu như Phong Phi Vân không cẩn thận để thua một ván, như vậy trong bọn họ tất nhiên sẽ có người phải bị nướng ăn.

Hơn nữa, Tà Hoàng Thiếu Chủ này vừa nhìn chính là hạng người thiên tư tuyệt đỉnh, mà Phong Phi Vân hiện tại tu vi bị phong ấn, làm sao có thể là đối thủ của hắn. Nếu như Phong Phi Vân thua toàn bộ, như vậy bọn họ liền đều phải biến thành món ăn trong miệng người khác.

Ngắm nhìn bốn nàng nữ nhân với thiên tư tuyệt sắc có dấu hiệu hoảng sợ, đám Tà Nhân liền đều bắt đầu cười ha hả. Tà Hoàng Thiếu Chủ từ nhỏ đến lớn cho tới ngày nay liền cũng không bị thua. Đừng nói là một Phong Phi Vân, coi như là hàng chục Phong Phi Vân cũng không chắc đã là đối thủ của Tà Hoàng Thiếu Chủ.

Bởi trong mắt bọn họ thì Tà Hoàng Thiếu Chủ tựa như một vị thần linh bất bại.,

...

- Vậy nếu như ngươi bất hạnh bị bại thì sao.

Phong Phi Vân đã rót đầy rượu vào trong chén của mình, rồi cầm bằng hai ngón tay. Sau đó hắn liếc mắt nhìn mà tranh luận với Tà Hoàng Thiếu Chủ ngồi đối diện.

- Nếu như ta bại.

Tà Hoàng Thiếu Chủ tựa hồ cho tới ngày nay không nghĩ tới chính mình sẽ bị bại, nên dừng một chút rồi mới nói:

- Vậy ngươi muốn cái gì ?

Phong Phi Vân nhấc chén rượu Thanh Đồng lên, đặt ở bên môi, cười ha ha đáp:

- Nếu như mà ngươi bại, ta liền muốn bọn họ ngủ cùng ta. Con người của ta xưa nay không có sở thích gì, nhưng mà đối với ngủ thì cũng rất coi trọng. Nếu như trong chăn không có một nữ nhân xinh đẹp, thì ta đều không ngủ được.

Nói xong hắn liền uống một hơi cạn sạch.

Tà Hoàng Thiếu Chủ cũng bắt đầu cười.

Mấy nàng Thiên Chi Kiêu Nữ bị nhốt ở trong lồng sắt kia lại đều cùng mắng Phong Phi Vân lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Bọn họ chính là đệ tử kiệt xuất nhất của thánh địa danh tiếng Phật Môn. Các tu tiên giả khác nhìn thấy bọn họ đều phải kêu một tiếng tiên tử. Nhưng mà ở trong mắt Phong Phi Vân thì bọn họ thật giống như là mấy nha hoàn nô tỳ bình thường, muốn khiến cho bọn họ ngủ cùng hắn, quả thực chính là đang mơ một giấc xuân thu đại mộng.

Hai kẻ Tà Nhân này, một tên thì muốn ăn thịt bọn họ, một tên lại muốn cưỡi bọn họ. Chúng đều không có để bọn họ trở thành người có tôn nghiêm. Bọn họ đã đưa ra đối phó tốt nhất là chuẩn bị chết, tình nguyện chết nhưng cũng sẽ không để cho Phong Phi Vân và Tà Hoàng Thiếu Chủ thực hiện được ý đồ.

Phong Phi Vân đều không để ý chút nào tới tiếng mắng mỏ của mấy nàng Thiên Chi Kiêu Nữ kia, chỉ thản nhiên hỏi tiếp:

- Vậy nếu như hoà thì sao ?

- Coi như ngươi thắng.

Tà Hoàng Thiếu Chủ cực kì tự tin.

- Hảo, chúng ta đây bắt đầu đi.

Phong Phi Vân mặc dù một mực đều rất thong dong lạnh nhạt, nhưng mà nội tâm lại không được thoải mái như thế.

Trong Phật điện hôn ám lạnh lẽo, hào quang chiếu rọi khắp nơi. Bóng dáng mấy tên Tà Nhân in trên vách tường, tựa như mấy Cự Nhân hung ác.

Thịt Cửu muội được hai tên Tà Nhân mang tới. Nhưng mà mấy nữ nhân trong lồng sắt lại vẫn không thoát ra khỏi nỗi bi thương, mà ngay cả Vu Thanh Họa từ trước tới nay vốn lạnh lùng không coi ai ra gì thì giờ phút này cũng bị Tử Vong Hành Giả trấn áp. Nàng chỉ có thể giương mắt nhìn mà lại không phản kháng được.

Chỉ có Phong Phi Vân lại vẫn thản nhiên như thường. Hắn cứ uống rượu của mình, tựa hồ thật sự đã hoàn toàn hòa hợp với thế giới ma quỷ này.

Tà Hoàng Thiếu Chủ trầm tư chỉ chốc lát, rồi nói:

- Quyết đấu với thiên tài tuấn kiệt như Phong huynh, thật là một chuyện không dễ dàng. Nhân vật đến mức thượng tầng giống chúng ta nếu như cũng học những kẻ thất phu bình thường này mà tranh đấu ngoan cường, thì có phần cũng quá mất thân phận. Vậy ván thứ nhất, chúng ta có lẽ nho nhã một chút, do đó liền làm một ván 'Vấn đấu'.

- Cách thức vấn đấu như thế nào ?

Phong Phi Vân có vẻ cảm thấy rất hứng thú.

Tà Hoàng Thiếu Chủ đáp:

- Chúng ta một người hỏi đối phương về một vấn đề. Nếu như mà đối phương có thể đáp được, như vậy coi như chúng ta tự thua. Nếu như là đối phương không trả lời được, như vậy chính là người đã thắng một ván.

- Còn nếu như cả hai đều trả lời được ?

- Như vậy liền coi như ngươi thắng.

- Còn nếu như đều không trả lời được ?

- Cũng coi như ngươi thắng.

Phong Phi Vân cười cười bảo:

- Như vậy đúng là Thiếu chủ ngươi không phải rất thiệt thòi gì sao ?

- Ta vốn đã nói qua, nếu hoà cũng coi như Phong huynh ngươi thắng.

Tà Hoàng Thiếu Chủ cười nói.

Phong Phi Vân bảo:

- Vậy thì xin mời Thiếu chủ ngươi ra câu hỏi trước đi.

Giờ khắc này, mấy nàng Thiên Chi Kiêu Nữ bị nhốt trong lồng sắt kia tất cả cũng bắt đầu tập trung tinh thần. Thời khắc quyết định vận mệnh của bọn họ đã đến. Mặc dù bọn họ đều tin rằng hẳn phải chết, nhưng nếu là một người thì ai có nguyện ý chết đây ?

Có lẽ Phong Phi Vân vẻn vẹn chỉ là hù dọa bọn họ, rơi vào trong tay của hắn cũng không mất đi trinh tiết, như vậy cũng không cần phải chết.

Nhưng mà nếu như Phong Phi Vân thua, bọn họ cho dù chết chỉ sợ đều sẽ bị gác lên trên đống lửa quay tròn, rồi trở thành thức ăn trong bụng những Tà Nhân này.