Linh Chu

Chương 946: Nam nhân kia là ai (1)




Vu Thanh Họa nhẹ nhàng vái một cái với Tửu Nhục hòa thượng để thể hiện sự tôn kính với lão. Dù sao Tửu Nhục hòa thượng có vai vế cực cao trong Phật Môn, đức cao vọng trọng. Mặc dù nàng chính là Phật Tôn, nhưng mà ở trước mặt Tửu Nhục hòa thượng thì lại vẫn chỉ như một tiểu cô nương bình thường.

Phong Phi Vân nhìn Tửu Nhục hòa thượng rất bất mãn, bèn cười to mà bảo:

- Tốt, Vu Thanh Họa, ngươi không phải nói Ngự Thú Trai chỉ có một người đàn ông là ta sao. Vậy con lừa ngốc kia cũng không phải nam nhân sao. Ta xem ra Ngọc Lạc chính là bị lão ấy chọc cho lớn bụng, đầu sỏ gây tội rốt cục hiện thân.

Rất nhiều người đều đưa mắt nhìn sang phía Tửu Nhục hòa thượng.

Nạp Lan Tuyết Tiên cũng chớp chớp mắt nhung, nhìn chăm chú Tửu Nhục hòa thượng.

Chết tiệt, một đôi mắt to cồ cộ tựa như chuông đồng của Tửu Nhục hòa thượng trừng lên tròn xoe. Hai tay chắp tay trước ngực, không ngừng tụng niệm:

- A Di Đà Phật, A Di Đà Phật, tội lỗi, tội lỗi. Bần tăng chính là người trong Phật Môn, lục căn thanh tịnh, làm sao có thể làm ra chuyện như vậy.

- Phì... hừ, ngươi lục căn thanh tịnh. Ngươi chính là một hòa thượng yêu quái, lại ăn thịt, có uống rượu, vẫn còn đánh người, vẫn còn chửi nhau. Giới luật Phật Môn ở trước mặt ngươi thì nhìn vậy mà không có tác dụng. Vì thế nếu như ngươi phạm thêm một chút sắc giới, thì cái đó thật sự rất bình thường.

Trong cổ họng Phong Phi Vân phát ra tiếng cười "Khanh khách".

Tửu Nhục hòa thượng bị nói đến mặt mày đỏ lên, cuối cùng đỏ lên đến tột đỉnh, chính là giống hệt như quả cà chua.

Phong Phi Vân cười nói:

- Ta một mực tĩnh tâm tu luyện trên đỉnh Thái A, trục xuất tà ma trong lòng. Đến hôm nay mới xuống núi, chuyện này có Trai Chủ của Ngự Thú Trai có khả năng làm chứng. Cho nên đứa bé trong bụng nàng tuyệt đối không có khả năng là của ta, chỉ có thể là do con lừa già ngốc nhà ngươi này.

Phong Phi Vân cực kì kiêu ngạo, hét lớn:

- Đàn Thanh Tố, ta biết ngươi đã đến, còn không đi ra làm chứng cho ta.

Những đệ tử này của Ngự Thú Trai đều thầm niệm Phật kinh trong lòng, cảm giác Phong Phi Vân quả nhiên là đại ma đầu, lại dám gọi thẳng tên huý của Trai Chủ. Quả thực hẳn là trọn đời phải trấn áp hắn tại A Tì Địa Ngục,

Trong không trung Thiên Đảo Đàm, một mảnh mây khói tụ tập, ngưng tụ thành một bóng người tuyệt sắc, Huyền Không đứng thẳng. Tựa như một nàng tiên nữu siêu thoát ở ngoài vòm trời.

Đúng là phân thân của Trai Chủ Ngự Thú Trai Đàn Thanh Tố.

Trừ Vu Thanh Họa ra, các đệ tử Ngự Thú Trai đều khom mình hành lễ,

Khi một đám mây khói kia tụ tập mà thành bóng người, nó liền nói với âm thanh thanh nhã, siêu thoát ở ngoài hồng trần, mà rằng:

- Phong Phi Vân đích xác chính là hôm nay mới xuống đỉnh Thái A. Ta có thể chứng minh, đứa bé kia tuyệt đối không có khả năng là của hắn.

Khi mà ngay cả Trai Chủ đều lên tiếng, đệ tử Ngự Thú Trai tự nhiên đều rất tin không còn nghi ngờ.

Như vậy chuyện này liền trở nên càng khó bề phân biệt, rốt cuộc là ai len lén xông vào Ngự Thú Trai, lại vẫn còn lừa lấy đi "Kim Tàm Kinh"từ trong tay Ngọc Lạc.

- Ha ha, con lừa già ngốc, cái này thì ngươi không lời nào để nói chứ. Có lẽ là ngươi nên nhận đi, giao "Kim Tàm Kinh" ra đây. Có lẽ hôm nay còn có thể mang theo nữ nhân của ngươi và đứa bé rời khỏi Ngự Thú Trai, từ đó hưởng thụ niềm vui con đàn cháu đống trong nửa đời còn lại. Bằng không, Vu Phật Tôn và Trai Chủ nhất định sẽ cho một nhà ba người các ngươi sinh tử khó cả đôi đường.

- A Di Đà Phật.

Tửu Nhục hòa thượng hai tay chắp tay trước ngực, nói ra một câu phật hiệu.

Vu Thanh Họa nói với âm thanh lạnh lùng:

- Tửu Nhục đại sư tâm tình uyên thâm, từng nhiều lần ra tay cứu Ngự Thú Trai khỏi nguy nan, chính là hộ pháp thánh tăng của Ngự Thú Trai, chuyện này tuyệt đối không có khả năng là Đại sư gây nên. Ngọc Lạc, nam nhân kia rốt cuộc là ai, nếu mà ngươi không nói, ta hiện tại liền một kiếm đâm chết thai nhi trong bụng ngươi.

Ngọc Lạc co lại tại góc tường, thân thể run lên cầm cập, run, hàm răng cắn chặt lấy môi, căn bản không mở miệng.

Phong Phi Vân đương nhiên cũng biết Tửu Nhục hòa thượng không có khả năng là nam nhân của Ngọc Lạc, chẳng qua là nhìn khó chịu, cố ý bêu xấu lão mà thôi. Thế nhưng nếu không phải Tửu Nhục hòa thượng, vậy thì là ai đây.

Vu Thanh Họa là thật sự bị tức giận đến cực điểm, phát sinh ý đồ giết chóc.

Nạp Lan Tuyết Tiên thấy Ngọc Lạc thật sự đáng thương liền đi tới ôm lấy nàng, cầu xin cho nàng

- Vu Phật Tôn, Ngọc Lạc muội muội cũng rất đáng thương, người liền tha cho nàng đi.

- Nha đầu quay lại đây, việc này quan hệ trọng đại, ngươi đừng làm phiền thêm.

Tửu Nhục hòa thượng trách mắng.

Nạp Lan Tuyết Tiên ra sức lắc đầu, sau đó lại rót vào tai Ngọc Lạc:

- Ngọc Lạc muội muội, ngươi liền nói cho Phật Tôn xem bại hoại kia là ai đi. Nay đã đến bước này mà hắn lại cũng không đứng ra cứu các ngươi. Như vậy nói rõ hắn kỳ thật chính là một kẻ xấu lòng lang dạ sói, căn bản không cần phải vì hắn mà tiếp tục đối địch với sư môn.

- Ta không có đối địch với sư môn, ta cũng không dám phản bội sư môn. Ta thật sự không có, xin các ngươi tin tưởng ta, van cầu các ngươi.

Ngọc Lạc không ngừng dập đầu trên mặt đất, đầu nàng đã sắp vỡ ra, trên trán xuất hiện vết máu

- Phật Tôn, hắn thật là một người tốt, chỉ là muốn mượn "Kim Tàm Kinh" xem qua, chả mấy chốc sẽ trở về. Hắn nói chờ hắn tu luyện xong xuôi "Kim Tàm Kinh", liền nhất định sẽ đem trả lại"Kim Tàm Kinh". Hắn tuyệt đối sẽ không gạt người, tuyệt đối sẽ không.

- Ta tin tưởng ngươi.

Nạp Lan Tuyết Tiên giúp Ngọc Lạc đứng lên, giúp nàng lau đi vết máu trên mặt rồi nói:

- Vậy thì hắn nói sau bao lâu sẽ đem trả lại"Kim Tàm Kinh"?

- Hắn nói chỉ tìm hiểu mười ngày, mười ngày là có thể hiểu được "Kim Tàm Kinh", sau đó sẽ trả lại nó. Sau đó mang theo ta cùng nhau rời khỏi Ngự Thú Trai, đi ra thế giới bên ngoài, cưỡi Linh Thú, ngao du khắp các vùng quê Hoa Hải, sống một cuộc sống tự do tự tại.

Trong đôi mắt Ngọc Lạc lộ vẻ ước mơ, sự say đắm nói không ra lời.

Phong Phi Vân cười khanh khách:

- Vậy sau mười ngày, hắn có đem trả lại"Kim Tàm Kinh"không ?

Ánh sáng trong mắt Ngọc Lạc bỗng tối sầm, lờ mờ ảm đạm.

Phong Phi Vân lại hỏi:

- Vậy là đã qua bao nhiêu lần mười ngày.

Đôi mắt Ngọc Lạc trở nên càng ảm đạm. Bỗng nhiên nàng ngẩng đầu quật cường nói:

- Hắn khẳng định là đang bị chậm trễ trên đường, khẳng định là như vậy. Hắn khẳng định sẽ đem trả lại"Kim Tàm Kinh", nhất định... Đúng rồi, bản thân hắn thân mắc bệnh nan y từ nhỏ, nói không chừng... Hắn đã chết... Ô ô, hắn sẽ không trả "Kim Tàm Kinh".

Phong Phi Vân cười ha hả:

- Là hắn nói cho ngươi, bản thân hắn thân mắc bệnh nan y từ nhỏ, chỉ có tu luyện "Kim Tàm Kinh" mới có thể bất tử. Cho nên, ngươi sợ hắn bị chết, liền giúp hắn lấy trộm "Kim Tàm Kinh"."

Ngọc Lạc gật đầu, rất kinh ngạc mà hỏi lại:

- Làm sao ngươi biết ?

- Bởi vì ta là Thần Tiên a.