Linh Chu

Chương 941: Nữ đệ tử mang thai (2)




Đây là bản thể của Hắc Bạch Âm Dương Tháp, là chí bảo cổ xưa. Vì phép cấm tà đạo cũng chỉ là công pháp lĩnh hội ra từ trên Hắc Bạch Âm Dương Tháp mà thôi, nhưng do nó lại đi lên con đường sai trái, lấy thuật Âm Dương song tu để tu luyện ra Hắc Bạch Âm Dương Tháp, căn bản là không hề lĩnh hội đến cốt tủy thực sự của Hắc Bạch Âm Dương Tháp.

Vu Thanh Họa ngọc thể mịn màng, dẫu trần như nhộng nhưng mà lại vẫn thánh khiết như tiên nữ, thật giống như trong thân thể ẩn chứa một vầng trăng.

Vừa rồi nàng cũng là liều chết đánh cược một lần, mới xuất ra một kiện chí bảo cổ xưa Hắc Bạch Âm Dương Tháp này. Sau khi trấn áp được Phong Phi Vân, đôi chân ngọc của nàng giao nhau, liền ngồi xếp bằng trên mặt đất mà bắt đầu dưỡng thương,

Hắc Bạch Âm Dương Tháp, chính là do sư phụ của Vu Thanh Họa tình cờ nhặt được từ trong di tích Thượng Cổ "Đồng Lô Sơn", phải sử dụng đại thần thông mới đem ra khỏi Đồng Lô Sơn được. Vào trước khi chết đã kiệt sức dùng tu vi từ lúc sanh ra mới có thể cấy được vào trong hai tròng mắt của Vu Thanh Họa.

Chỉ có điều là hai món chí bảo cổ xưa này, coi như là lấy cảnh giới hiện nay của Vu Thanh Họa thì cũng rất khó khống chế. Cho nên nàng một mực giấu ở chỗ sâu trong đồng tử, đây là lần đầu tiên xuất ra.

Sau nửa canh giờ.

Vu Thanh Họa bắt đầu đứng lên, dáng người dong dỏng cao, ngọc thể không tỳ vết. Nàng khoác một bộ phật bào trắng tinh ở trên người, chỉ là mái tóc dài vẫn còn rối loạn, rặng mây đỏ trên mặt cũng không hoàn toàn biến mất. Nàng bị Phong Phi Vân cưỡng bức cởi hết quần áo, lại bị đùa bỡn ngọc thể, nên căm giận tới cực điểm đối với ma đầu kia.

Phong Phi Vân tuy bị trấn áp, nhưng mà lại vẫn đang cười, hắn nói:

- Vào lúc Phật Tôn không mặc phật y, so với khi đã mặc phật y vào thì càng mê người.

- Nói đi, tận tình nói đi. Dù sao lúc này ta nói rằng ngươi khó thoát khỏi cái chết.

Dung nhan như ngọc của Vu Thanh Họa sa sầm lạnh đi.

Tóc nàng rối tung, bên trong phật y đều không mặc thêm thứ gì. Nếu như giờ phút này có người xông vào Phù Đồ Tháp, khẳng định là nàng vừa mới bị Phong Phi Vân ngủ.

- Đệ tử Ngọc Tĩnh, có chuyện quan trọng muốn bẩm báo.

Bên ngoài Phù Đồ Tháp truyền vào một âm thanh thiếu nữ gấp gáp.

Sắc mặt Vu Thanh Họa thoáng biến đổi, thân thể khẽ động liền biến thành một đạo khói trắng, rơi xuống trên liên trì đang treo lơ lửng giữa trời kia. Thân thể cực kì tao nhã lại ẩn trong màn khói linh trong, như ẩn như hiện, tràn ngập sự thần bí và mờ ảo.

Trong lòng Phong Phi Vân cười lạnh, Vu Thanh Họa sợ hãi bị đệ tử của mình nhìn thấy dáng vẻ giờ phút này của bản thân, nên chỉ có thể che giấu vào trong liên trì ( ao sen) kia, thật sự là một nữ nhân chết vì sĩ diện.

Cửa của Phù Đồ Tháp mở ra.

Đến khi Ngọc Tĩnh đi vào, bên trong cũng vẫn là một cảnh hỗn độn như trước. Kim Phật sụp đổ, tràn đầy dấu vết đã từng chiến đấu.

Ngọc Tĩnh cả kinh không thể ngậm miệng lại nổi. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới chốn thanh tu của Phật Tôn lại sẽ biến thành tình trạng thế này.

- Phật Tôn... có... có...

Ngọc Tĩnh quì ở trên mặt đất, trong lòng tràn đầy nghi vấn.

- Ma đầu Phong Phi Vân xông vào Phù Đồ Tháp, muốn đánh lén bổn tôn, đã bị bổn tôn nhanh chóng trấn áp.

Vu Thanh Họa tiên âm mênh mông, tựa như một trận phật âm đại đạo.

Ngọc Tĩnh lúc này mới nhìn đến Phong Phi Vân bị xích sắt trói vào cột. Với tà khí hào hùng hắn nhìn tiểu cô nương này mà cười một tiếng, lập tức khiến cho Ngọc Tĩnh sợ đến không dám nhìn nữa, vội vàng thu hồi ánh mắt.

Thì ra hắn chính là đại ma đầu Phong Phi Vân, kẻ xấu không chuyện ác nào không làm. Có điều hắn cũng dám đánh lén Phật Tôn, khẳng định bị Phật Tôn dùng một ngón tay liền trấn áp thôi.

Ngọc Tĩnh mặc dù thân ở Ngự Thú Trai, nhưng mà đã nghe qua hung danh của Phong Phi Vân nên căn bản không dám nhìn Phong Phi Vân lần thứ hai nữa. Nàng lập cập mở miệng thưa dạ:

- Phật Tôn, đệ tử có chuyện quan trọng bẩm báo.

- Chuyện gì.

Vu Thanh Họa đứng ở trong làn khói linh cao mấy chục thước, từ trên cao nhìn xuống. Quả thực trông thánh khiết đoan trang vô cùng.

Ngọc Tĩnh vẫn còn do dự mới nói:

- Vừa rồi đệ tử đi qua chỗ Ngọc Mặc và Ngọc Lạc tu luyện, ở ngoài cửa nghe được lời bọn họ đàm luận. Ngọc Lạc... Ngọc Lạc... nàng...

- Có cái gì cần nói thì nói thẳng cũng không sao, ấp a ấp úng đâu có giống như là đệ tử cửa Phật.

Vu Thanh Họa nói với âm thanh lạnh lùng.

Ngọc Tĩnh bị dọa đến hoảng sợ, vội vàng nói:

- Ngọc Lạc đã mang thai hai tháng.

- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!.

Đây tuyệt đối là những lời mang tính bùng nổ, không chỉ có làm Vu Thanh Họa ngơ ngẩn, mà ngay cả Phong Phi Vân bị trói vào cột đều kinh ngạc.

Vu Thanh Họa nổi giận Lôi Đình, lập tức truyền âm điều động tám vị đệ tử Nội Môn đời thứ ba Thiên Đảo Đàm tự mình bắt Ngọc Lạc đến Phù Đồ Tháp.

Ngọc Lạc chính là thị nữ phật đồng kề cận nàng, chỉ có mười lăm tuổi. Từ nhỏ liền lớn lên tại Ngự Thú Trai, thuần khiết tựa như một tờ giấy trắng. Nhưng mà hiện tại nàng đang mang thai, hơn nữa đã mang thai hai tháng, đứa nhỏ này là của ai.

Một nữ nhân muốn mang thai, sau lưng tất nhiên có một người đàn ông. Ngự Thú Trai là vùng cấm nam nhân, vậy thì nam nhân của nàng là ai.

Trong lòng Phong Phi Vân cũng mừng rỡ, lập tức có trò hay để nhìn. Ngự Thú Trai ngoại trừ hắn ra, lại còn có một người đàn ông khác trà trộn chui vào, vẫn còn làm cho thị nữ phật đồng bên cạnh Vu Thanh Họa to bụng, thật sự là rất bản lĩnh.

Đối với nam nhân Tu Tiên Giới mà nói, có thể khiến cho nữ đệ tử Ngự Thú Trai xiêu lòng, đó tuyệt đối là bản lĩnh cực lớn.

Có thể khiến cho nữ đệ tử Ngự Thú Trai mang thai vì hắn, vậy thì bản lĩnh kia liền đạt được cấp bậc thông thiên, khiến cho Phong Phi Vân đều không thể không bội phục hắn.

Sau một hồi không lâu, một thiếu nữ dung nhan thanh tú bị dẫn tới Phù Đồ Tháp. Sắc đẹp của thiếu nữ này tự nhiên không tầm thường, sau khi nhìn thấy Vu Thanh Họa liền lập tức quì ở trên mặt đất, nức nở khóc lóc kể lể. Nàng nói:

-Ngọc Lạc hổ thẹn với Phật Tôn, làm tổn hại danh dự Ngự Thú Trai, cầu xin Phật Tôn ban thưởng cái chết cho Ngọc Lạc.

Dây cột tóc trên đầu Vu Thanh Họa đã thắt hoàn hảo, phật y cũng ăn mặc cực kì sạch sẽ. Nàng đứng ở chỗ trung tâm nhất của Phù Đồ Tháp, ngọc thể thon thả đứng thẳng tắp, đường nét trên người vô cùng mềm mại, nàng nói với âm thanh lạnh lùng:

- Ngươi tự nhiên là đáng chết.

Phong Phi Vân bị trói vào cột cười to mà bảo:

- Không giết được, không giết được, nếu giết thì đó là một thây hai mạng.

Ngọc Lạc mái tóc dài tán loạn, mặt mày đẫm lệ. Nàng quỳ rạp trên mặt đất, hai tay cầm lấy phật y của Vu Thanh Họa mà cầu khẩn:

- Ngọc Lạc tất nhiên đáng chết, nhưng mà hài nhi trong bụng cũng là vô tội. Cầu Phật Tôn tha cho nó một mạng, đợi cho hài nhi ra đời làm người đặt tên xong, căn bản không cần Phật Tôn ra tay thì Ngọc Lạc nguyện ý tự tuyệt ở trước mặt Phật Tôn.