Linh Chu

Chương 793: Thiên Mệnh tam trọng (2)




Là thời điểm nên rời đi rồi, nếu không đi ra ngoài, bên ngoài chỉ sợ thiên hạ đại loạn.

Phong Phi Vân bỗng nhiên đứng lên, mang miểu quỷ ban chỉ nắm trong lòng bàn tay, sau đó đi ra ngoài.

Nhưng vào lúc này trong long mạch xa xa, ba đạo lưu quang bay tới, là ba đại nhân vật.

Ba người này tu vị đều thập phần cường đại, bay trên long mạch và những linh thí kia nhao nhao tránh lui, bị uy áp của bọn họ làm trốn vào sâu trong linh mạch.

- Đông cung tổng quản, cũng đã hai ngày, thần vương khẳng định đã vẫn lạc trong long mạch rồi, chúng ta nên quay về đi.

Một lão giả áo bào vàng mặt đầy râu ria nói ra.

Lão giả này chính là khách khanh hoàng tộc, tu vị thập phần cường hoành, trên đỉnh đầu ngưng tụ khí tượng mạnh mẽ.

Lão thái giám bay bên cạnh hắn chính là một trong năm đại nội tổng quản, đông cung tổng quản.

- Ồ, các ngươi xem, phía trước có khí tức tử vong thật mạnh, chẳng lẽ có yêu nghiệt chiếm giữ.

Cường giả thứ ba nói ra.

- Quả nhiên cường hoành, khó trách Tấn đế đặc biệt phân phó lão nô phải cẩn thận xem xét long mạch, xem ra Tấn đế cũng đã sớm phát hiện tử khí ở đây.

Trong tay đông cung tổng quản cầm một tấm thần phù, thời điểm hắn đi vào lòng đất, Tấn đế giao cho hắn, một khi bên trong có lực lượng không tưởng tượng nổi vậy thì sử dụng thần phù này, Tấn đế sẽ ra tay.

Đông cung tổng quản trở nên cẩn thận đứng đó, long mạch chấn động khiến Tấn Yến Kinh xem trong như thế, như vậy yêu nghiệt này nhất định vô cùng cường đại, không cẩn thận là mất mạng.

Phong Phi Vân nhìn thấy ba người từ xa bay tới, trong lòng vui vẻ, ba người này đều là người hoàng tộc, xem ra đặc biệt tới nơi này tìm kiếm mình.

Phong Phi Vân thu hồi miểu quỷ ban chỉ, có ba cường giả hộ tống, căn bản không sợ linh thú bá chủ kia nữa.

Đúng lúc này nữ ma ngồi xếp bằng trên long mạch bỗng nhiên mở hai mắt ra, nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân.

- Không tốt, nữ ma bị bừng tỉnh.

Phong Phi Vân nội tâm chấn động.

Nữ ma bỗng nhiên đứng lên, dáng người yểu điệu thướt tha, trên người xuất hiện đạo hào quang sáng ngời, thân thể bất động, làn da như hóa đá, hóa thành một bức thạch điêu, sau đó lại bay về phía Phong Phi Vân, thời điểm rơi vào trong tay Phong Phi Vân thì biến thành tượng đá nhỏ như lòng bàn tay.

Người đá này giống nữ ma như đúc, ngũ quan tinh xảo, dáng người mê người, cầm vào trong tay thì vô cùng lạnh buốt.

Phong Phi Vân cầm người đá trong tay định ném đi.

- Ngươi tốt nhất đừng nhúc nhích, bằng không thì lập tức đầu thân khác biệt.

Giọng nữ ma vang lên trong tượng đá, hàn khí này giống như đông cứng Phong Phi Vân.

Tay Phong Phi Vân rung mạnh một cái, thiếu chút nữa làm rơi tượng đá.

Phong Phi Vân trong lòng có xúc động chửi mẹ nó.

- Đại tỷ, ngươi đừng đùa ta được không, ngươi giấu trên người của ta, vạn nhất bị thần thức Tấn đế tphát hiện, ta và ngươi đều không xong.

Nữ ma tự nhiên không sợ ba cường giả mà hoàng tộc phái tới, nàng kiêng kị chính là Tấn đế trên nền đất, dù sao Tấn đế được công nhận là đệ nhất nhân của Thần Tấn vương triều.

Uy vọng của Tấn đế có thể chấn nhiếp chân nhân, cũng chính bởi vì Tấn đế vẫn còn tại vị, cho nên Thần Tấn vương triều không có thiên hạ đại loạn chính thức.

Nữ ma im ắng, không có nói thêm cái gì.

Phong Phi Vân tay cầm tượng đá, ném đi cũng không phải, trong tay cũng không xong, cuối cùng quyết định chắc chắn cầm lấy tượng đá, đặt vào trong ngực, kẹp vào nách, sau đó hắn đi ra ngoài.

- Là ngươi bất nhân trước, đừng trách ta bất nghĩa, không có đặt ngươi vào đũng quần cũng đã là chuyện tốt.

Phong Phi Vân nghĩ thầm trong lòng.

Ba tên cường giả hoàng tộc bay qua, lơ lửng trên long mạch, linh quang bắn ra như thần linh.

- Kỳ quái, vì sao tử khí lại nhạt đi.

Đông cung tổng quản tay niết thần phù, có chút nhíu mày.

Nữ ma đã hóa thành tượng đá, tử khí tự nhiên trở thành nhạt.

- Cứu mạng ah, cứu mạng ah.

Tiếng kêu cứu mạng lọt vào trong tai ba cường giả hoàng tộc, ba cường giả tìm theo tiếng kêu cứu, nhìn thấy Phong Phi Vân đang chém giết với sáu thi tà.

Sáu thi tà này đã bị nữ ma luyện hóa thành nô lệchính là người hoàng tộc phái xuống dò xét long mạch.

Phong Phi Vân đại chiến sáu thi tà, vết thương trên người vô số, máu chảy nhỏ giọt, không ngừng kêu cứu:

- Cứu mạng ah.

- Là thần vương đại nhân.

Đông cung tổng quản dẫn đầu đuổi tới, ống tay áo vung lên, một đạo linh khí màu vàng bay ra ngoài đánh bay ba thi tà, chúng chia năm xẻ bảy.

Hai tên cường giả hoàng tộc còn lại cũng ra tay trấn giết thi tà.

Phong Phi Vân sợ những cường giả hoàng tộc này dò xét ra khí tức nữ ma, vội vàng kẹp tượng đá vào nách, nói:

- Đa tạ mấy vị đại nhân xuất thủ tương trợ, bổn vương vô cùng cảm kích.

Đông cung tổng quản sắc mặt hồ nghi, triển khai thần thức dò xét bốn phía, hỏi:

- Thần Vương đại nhân, vì sao ngươi xuất hiện ở đây?

Phong Phi Vân xuất hiện ở chỗ này đúng là quá quỷ dị, nếu không phải nhìn thấy sáu thi tà vây công hắn, ba cường giả sẽ hoài nghi lên đầu hắn.

- Cái này... Việc này tới rát dài, vừa rồi bổn vương thiếu chút nữa chết trong tay thi tà, thật đáng sợ, quá dọa người, may mắn mấy vị đại nhân cứu giúp, bổn vương sẽ báo cáo Tấn đế, luận công ban thưởng cho các ngươi.

Phong Phi Vân cố ý chuyển di vấn đề.

Khách khanh hoàng tộc cười dài, hơi lâng lâng, cười nói:

- Chúng ta vốn chính là phụng lệnh Tấn đế đến tìm kiếm thần vương đại nhân, những chuyện này là chúng ta phải làm, ban thưởng thì miễn.

- Nhất định phải thưởng, nhất định phải thưởng, đi, đi, chúng ta trước rời khỏi nơi quỷ quái này rồi nói sau, ta chậm rãi nói chuyện với các ngươi.

Phong Phi Vân nói xong liền bay về phía lối ra long mạch.

Tuy ba cường giả hoàng tộc muốn cẩn thận điều tra một phen, nhưng không tốt vi phạm ý của thần vương, vì vậy cũng đi theo Phong Phi Vân rời khỏi long mạch, quay về mặt đất.

- Quá mạo hiểm, thật sự quá mạo hiểm, bổn vương vượt qua sông, xuyên thẳng qua long mạch chấn động mãnh liệt, lại là trảm dị thú, lại là tru cường địch.

- Dư nghiệt Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu đều là cường giả, nhưng mà ta vung thần vương lệnh lên, liền có vài chục tên cường giả bị thần vương lệnh trấn giết, ta lại vung lên thì chết một đám.

- Trận đại chiến này đánh hai ngày hai đêm, nhân vật cự phách chết bảy tám người, cao thủ đều nhao nhao nuốt hận, hóa thành vong hồn dưới đao của bổn vương... Khục khục, đương nhiên cũng không phải nói bọn họ tu vị không đủ cao, nhưng chỉ trách bọn họ không nên là địch với ta.

Phong Phi Vân miêu tả sinh động như thật, nước bọt khôi phục, nhấc tay nhấc chân nói ra các chuyện lạ, thực sự làm cho ba cường giả hoàng tộc nghẹn họng nhìn trân trối, sợ hãi thán phục liên tục.

- Cuối cùng, bổn vương gặp được địch nhân đáng sợ nhất bình sinh, người này thân cao hơn trăm mét, ngón tay thô như cây cột, hét lớn một tiếng như sấm sét, một cái dậm chân cũng làm động đất, bổn vương đại chiến với hắn ba trăm hiệp mới làm hắn bại lui, tên này cực kỳ cuồng mãnh, bổn vương dò có thần công hộ thể, lại bị hắn kích thương.