Linh Chu

Chương 659: Thần đô (2)




Bên ngoài thành chính nơi tụ tập của một ít người không lăn lộn nổi trong thành, cũng là nơi tập kết hàng của thị trường nô lệ, thị trường mua bán dị thú các loại lớn nhất toàn bộ Thần Tấn vương triều. Những thị trường này chiếm diện tích cực lớn, bình thường đều ở bên ngoài thành, sẽ không hội tụ trong Thần Đô.

Phong Phi Vân đi xuống Hồng Nha Phi Hạm, liền gặp được thị trường nô lệ lớn nhất thiên hạ "Thiên Nhai nô lệ tràng", liếc nhìn lại đầy những người mang theo khóa sắt và xiềng chân hoặc là nô lệ bị nhốt trong lồng sắc, có cổ cương chiến nô cường tráng, nữ nô trẻ tuổi xinh đẹp, thậm chí có cả tiểu hài tử và lão nhân, sợ là có đến mấy ngàn vạn, vô biên vô hạn, nhìn không thấy điểm cuối, toàn bộ đều là nô lệ tràng.

- Ở Thần Đô cơ hồ mỗi quý tộc, đều có cả ngàn nô lệ, số lượng nô lệ cũng đại biểu cho thân phận và địa vị của một người ở Thần Đô.

Vạn Hương Sầm nói.

Trong lòng Phong Phi Vân tự nhiên cũng biết thế giới này cực kỳ tàn khốc, người không có thực lực nhất định sẽ bị người nô dịch, mặc dù là một ít cường giả tu luyện, nếu đắc tội người không nên đắc tội, cũng có thể sẽ bị bán thành nô lệ đê tiện nhất.

Xuống khỏi Hồng Nha Phi Hạm chính là bến tàu Thâm Thủy, Tấn Hà chảy đến vị trí này đã rộng lớn đến giống như biển cả, vô số cổ thuyền và đại hạm bỏ neo, mặc dù là Hồng Nha Phi Hạm hiếm thấy ở Nam Thái Phủ ở chỗ này cũng bỏ neo mấy chục chiếc, trên mặt nước không ngớt trăm dặm, tất cả đều là đội thuyền vân phàm treo cao.

Phong Phi Vân xem như thấy được sự phồn hoa và tráng lệ của Thần Đô, hơn nữa đây chỉ mới là một góc của Thần Đô thôi.

Một cỗ đồng xa do kỳ ngưu kéo dẫn theo quan đạo rộng lớn đi tới, đứng ở trước mặt bọ người Phong Phi Vân, lão giả lái xe kinh sợ quỳ rạp xuống trước mặt Phong Phi Vân, nói:

- Lão nô đáng chết, lão nô đáng chết, rõ ràng đến chậm, xin Thiếu chủ chớ trách.

Phong gia ở Thần Đô cũng có mấy trăm sản nghiệp, phủ đệ trang viên cũng có hơn mười tòa, Phong gia hiện giờ chính là thế lực lớp đứng thứ mười chín ở Thần Tấn vương triều, ở Thần Đô cũng chỉ có chút sản nghiệp ấy, kỳ thật đã rất khó coi rồi.

Dù sao Phong gia mới được chỉnh hợp không lâu, thế lực còn chưa thể kéo dài quá nhanh..

Lão giả lái xe này chính là quản gia một tòa phủ đệ trong đó, có tu vị Tiên Căn trung kỳ, sớm biết được Phong gia Thiếu chủ sẽ tới Thần Đô, vì vậy liền lái xe đến đây nghênh đón.

- Ta cũng vừa đến thôi, đứng lên đi!

Phong Phi Vân nói.

Phong Phi Vân và Vạn Hương Sầm leo lên đồng xa, liền đi đến một tòa phủ đệ của Phong gia ở Thần Đô, bốn hộ vệ và hai nha hoàn kia cũng có cổ xa chuyên môn tiếp dẫn, một đường tiến nhập cửa Thần Đô.

Rốt cục đi tới Thần Đô rồi.

Sau khi tiến vào Thần Đô, Phong Phi Vân có thể cảm giác được rõ ràng dưới lòng đất có một cổ linh lực chấn động cực kỳ cường đại, tựa như có Thần Long ngủ đông, Thiên Mãng vùi thi, khiến cho linh khí giữa thiên địa nồng đậm hơn nơi khác gấp mấy lần.

- Có lẽ chính là Thần Đô Long Mạch trong truyền thuyết a?

Kỳ thật cái gọi là "Long Mạch" cũng là một loại "Linh Mạch", chỉ là so với linh mạch bình thường càng thêm hùng hậu, căn bản không tính là Long Mạch chính thức.

Phải biết rằng ở ngay Long Mạch, có thể chụp lấy một phiến đại lục.

Chủ phố trong Thần Đô quả thực có thể dung nạp mấy chục đầu kỳ ngưu song song chạy đi, nơi này phóng mắt nhìn lại cơ hồ tất cả đều là tu luyện giả, những cổ thành kia ở Nam Thái Phủ so với Thần Đô, quả thực tựa như "Đom đóm" cùng "Trăng sáng" vậy, không cách nào so sánh được.

Đồng xa cũng không biết đi bao lâu, xuyên qua bao nhiêu đường cái, bao nhiêu cổng cổ thành, rốt cục đi tới Phong gia phủ đệ.

Đã có hơn 100 vị nha hoàn và người hầu ở bên ngoài phủ nghinh đón, cả đám đều ăn mặc chỉnh tề, nhìn thấy đồng xa đến, toàn bộ liền quỳ trên mặt đất hành lễ, đây chính là Phong gia Thiếu chủ, đại nhân vật chính thức của gia tộc a.

Đây chính là nơi Phong Phi Vân đặt chân tại Thần Đô.

Thần Đô là một nơi bao hàm toàn diện, ngoại trừ có người giàu nhất, có quyền lực nhất, tu vị mạnh nhất ra, cũng có nô lệ nghèo khổ nhất, bình dân đê tiện nhất.

Mặc dù là Tu tiên giả cũng không ngoại lệ, nếu tu vị không đủ cao, bối cảnh không đủ cứng rắn, thì ở Thần Đô cũng chỉ có thể làm hạ nhân.

Ở phía đông Thần Đô tụ tập rất nhiều tu sĩ như vậy.

Nơi Ngọa Long Sinh và Phong Phi Vân ước định gặp mặt ở ngay trên một tòa đào sơn ở phái đông Thần Đô, nhân khẩu ở đây tương đối thưa thớt, có rất nhiều khu cổ thành hoang vu.

Đào Sơn chính là một tòa thành trung sơn, cũng không tính hùng vĩ, nhưng trong núi lại mục đầy cây đào, mỗi khi đến xuân về hoa nở, nơi này sẽ có rất nhiều du khách.

Nhưng bây giờ đang là tiết cuối thu, đừng nói là hoa đào, mà ngay cả lá đào cũng đều đã tan mất.

Giờ phút này đã là đêm khuya, nơi này vốn hẳn nên không có một người, chợt, trong bầu trời đêm lại hiện lên hai đạo nhân ảnh, trên người mang theo hai cổ tà khí, tựa như u linh quỷ mị, tốc độ nhanh đến thần kỳ.

Bá!

Người đầu tiên rơi xuống một tòa cổ đình trong đào lâm, người này nhìn qua cũng chỉ chừng hai mươi tuổi, mặc quần áo màu đen, nhưng đứng trên mặt đất lại như một đạo hắc ảnh tử, không thể thấy rõ thân thể chân thật của hắn.

Thân thể tựa như sương mù vậy.

Trong cổ đình, đã có một thiếu niên tóc tai tán loạn ở trong đó, đến trước một bước, nằm nghiêng trên mặt ghế mát.

Vừa rồi trong cổ đình vốn không có người nào, nhưng chỉ trong nháy mắt bên trong đã nhiều ra một người, giống như đã nằm ở trong đó thật lâu rồi vậy.

Ngay sau đó, lại có hai đạo nhân ảnh phá không mà đến, một nam một nữ, đều tốc độ cực nhanh, ở trong không khí kéo ra tàn ảnh liên tiếp, đứng ở bên ngoài cổ đình.

- Hổ Ảnh, Sách Nam Phong, không nghĩ tới Ám vực chủ nhân vậy mà lại điều động hai người các ngươi đến.

Trong một nam một nữ đến sau kia, nam tử kia mở miệng nói, trong thanh âm mang theo vài phần kinh ngạc.

Hổ Ảnh, chính là hắc ảnh tử đứng dưới cổ đình.

Sách Nam Phong, chính là thiếu niên nằm trên ghế mát trong cổ đình kia.

Trên Đào Sơn, Đào Mộc hoang vu, bốn Hắc y nhân này quả thực tựa như bốn u hồn, trên người mang theo một cổ khí tức âm lãnh, không ai biết rõ vì sao bọn hắn lại xuất hiện trên Đào Sơn vào lúc này cả.

Hổ Ảnh thanh âm khàn khàn, từ trong ảnh tử truyền ra, nói:

- Bên phía Bỉ Khâu Am đã đắc thủ rồi sao?

Nam tử kia nói:

- Lần này chúng ta điều động mười hai đạo nhân mã ra tay, tự nhiên là không chút sơ hở, hôm nay Dạ Tiêu Tương đã rơi vào trong tay người của ta, đang trên đường được đưa về Thần Đô.

Thiếu niên vốn nằm nghiêng trong cổ đình kia nghe được ba chữ "Dạ Tiêu Tương" bỗng nhiên xoay người ngồi dậy một acis, tóc rối bời trên đầu che cả mặt mũi, cười nói:

- Nghe nói Đông Phương Kính Thủy bài danh thứ ba trên 《 Thượng Sử Thi Thiên Tài Bảng 》 ở bên hộ tống Dạ Tiêu Tương. Xem ra thiên tài cấp bậc sử thi trong truyền thuyết cũng không gì hơn cái này, ngay cả một nữ nhân cũng không bảo hộ được.