Linh Chu

Chương 623: Yêu Ma chi huyết và Diêm Vương Hủ Huyết (1)




Ít nhất Phong Phi Vân giờ phút này lại không thấy chút tà khí nào từ trên người hắn, ngược lại có một cổ đạo vận tiên phong.

Phong Phi Vân vẫn lỗi lạc mà đứng, ngay cả lưng cũng không khom một chút, cười lạnh nói:

- Bởi vì ta đắc tội một thiên kim tiểu thứ của thế lực lớn siêu cấp, đương đại gia chủ Phong gia vì bảo vệ cả gia tộc, dĩ nhiên chỉ có thể bỏ qua loại tiểu tốt tử như chúng ta.

- Không có khả năng, Phong gia coi như là toàn tộc đều bị diệt, cũng sẽ không cùi đầu trước bất kỳ ai, càng sẽ không bởi vì áp bách mà buông tha cho bất kỳ một đệ tử gia tộc nào.

Lão giả nhìn bộ dáng không kiêu ngạo không siểm nịnh của Phong Phi Vân, lại có thể dưới áp bách của mình mà vẫn bảo trì đứng thẳng, thiên tư bực này quả thực đương thời vô song, tuyệt đối không thể nào là một tiểu nhân gian nịnh có thể làm được.

Phong Phi Vân phá lên cười, cười cười liền lại ho khan, ho ra máu tươi, thần sắc cũng không héo rũ, nói:

- Xin hỏi tiền bối là người phương nào?

- Phong Mặc.

Lão giả nói.

Sau khi nghe được cái tên này, trong lòng Phong Phi Vân lại nhẹ nhàng run lên, quả nhiên là tên của gia chủ Phong gia đời thứ nhất.

Phong Mặc và Phong Si, chính là hai người kinh tài tuyệt diễm nhất Phong gia, một người là gia chủ Phong gia đời thứ nhất, một người là thần thoại kinh tài tuyệt diễm nhất Phong gia.

Phong Mặc là huynh.

Phong Si là đệ.

Phong gia vốn có thể dưới sự dẫn dắt của hai người bọn họ trở thành loại gia tộc có thể so với Tứ đại môn phiệt, nhưng hai người bọn họ lại lần lượt thần bí chết đi, lưu cho hậu nhân tiếc nuối vô hạn.

Chẳng lẽ hắn thật là gia chủ Phong gia đời thứ nhất? Nhưng rõ ràng là người đã chết đi hơn một nghìn năm, vì sao lại sống sờ sờ đứng ở trước mặt?

Ở phiến Tử Vong Mộ Địa này, gặp một lão nhân xây nhà mà sống, còn là gia chủ Phong gia đời thứ nhất, thật sự khiến người cảm thấy không được chân thật.

Lão giả này cẩn thận nghe Phong Phi Vân nói xong, rốt cuộc hiểu rõ tiền căn hậu quả.

- Thật vô liêm sỉ, Phong gia vậy mà xuất hiện mấy phế vật như thế, rõ ràng bởi vì e ngại Ngân Câu gia tộc mà hi sinh tộc nhân mình. Vô liêm sỉ, thật sự vô liêm sỉ.

Phong Mặc vân vê chòm râu trên cằm, trợn mắt trừng trừng, lão nhân vốn hiền lành hòa thiện thần sắc liền trở nên sắc bén.

Lão nhân ở bên ngoài nhà tranh dạo bước, chợt liền đứng ở bên cạnh người Phong Phi Vân, ngón tay giữ lấy cổ tay Phong Phi Vân.

Tốc độ thật nhanh, Phong Phi Vân cũng không kịp triển khai Luân Hồi Tật Tốc đã bị đối phương bắt lấy.

Lão nhân tán thưởng nhẹ gật đầu, nói:

- Không tệ, không tệ, tu vị Thiên Mệnh đệ nhất trọng, thiên tài cấp bậc sử thi.

Hắn thả cánh tay Phong Phi Vân ra, ánh mắt chú ý tới mấy sợi tóc trên trán Phong Phi Vân, lông mày có chút nhíu lại, trẻ tuổi như vậy, sao lại chưa già đã yếu?

Hắn đột nhiên giật vạt áo Phong Phi Vân ra, chỉ thấy trên lồng ngực hùng vĩ của Phong Phi Vân có một cái ấn kỳ tà dị bao trùm cả nửa lồng ngực, đã sắp ăn mòn đến vị trí ngay tim rồi.

Đôi mắt lõm sâu của lão nhân co rụt lại, hơi kinh hãi nói:

- Diêm Vương Hủ Huyết, khó trách thiên tư của ngươi cao như vậy, huyết khí lại yếu như vậy.

Phong Phi Vân trong lòng khẽ động, vội vàng nói:

- Tiền bối có biết phải làm sao mới hóa giải được Diêm Vương Hủ Huyết không?

Phong Phi Vân không gọi hắn lão tổ, mà gọi là tiền bối.

Lão nhân sắc mặt khẽ biến thành hơi không vui, nhưng Phong Phi Vân đã bị trục xuất Phong gia, chưa tính là đệ tử Phong gia, tự nhiên cũng không cần gọi hắn là lão tổ.

Lão nhân thở dài một tiếng, lắc đầu, nói:

- Diêm Vương Hủ Huyết, thiên hạ không cách nào có thể giải được, ngươi có thể còn sống tới được đây, cũng đã rất tốt rồi.

Phong Phi Vân trên mặt hơi thất vọng, bất quá cũng trong dự liệu, nếu Diêm Vương Hủ Huyết thật sự dễ giải như vậy, cũng đã không khiến ngay cả cự kình cũng hoảng sợ rồi.

Chết sống có số, phú quý tại thiên.

- Khục khục!

Phong Phi Vân nhìn qua cổ Tà Thi tàn phá trên Hóa Đạo Thụ, trong lòng đầy bụng nghi vấn, nhưng lại không hỏi ra, nói:

- Phong gia đang ở vào nguy cơ diệt tộc, không biết tiền bối có thể rời núi cứu viện không?

Lão giả kia nói:

- Ta cũng sớm đã biết được Phong gia tất nhiên sẽ gặp phải một kiếp, sau một kiếp này, Phong gia sẽ quật khởi như đế vương tinh thần. Ta ở chỗ này đợi đã quá lâu, cũng đến lúc nên ra ngoài rồi.

Lão giả đứng ở bên ngoài nhà tranh, trong mắt lộ vẻ trách trời thương dân chi sắc, chợt, thấy được Vạn Hương Sầm đứng sau lưng Phong Phi Vân, một cổ tinh khí sắc bén liền từ trong mắt toát ra, lạnh lùng nói:

- Không phải đệ tử Phong gia, không thể tiến vào lăng mộ tổ địa, người đi vào chết.

Vạn Hương Sầm trong lòng cũng sớm đã rung động không hiểu, gia chủ Phong gia đời thứ nhất vậy mà chưa chết, lại ẩn cư trong Phong gia tổ địa, tu vị không biết đạt đến mức nào rồi?

Loại nhân vật cấp bậc này nếu xuất thế, chỉ sợ coi như là tất cả cường giả Sâm La Điện đệ thất điện đồng loạt ra tay cũng không thể tranh phong với hắn.

Ở trước mặt Phong Mặc, Vạn Hương Sầm tự nhiên căn bản không cách nào như lạnh nhạt như Phong Phi Vân, nàng đã quỳ trên mặt đất, thân thể mềm mại có chút phát run, nói:

- Phong Phi Vân cũng không phải đệ tử Phong gia, hắn tiến nhập lăng mộ tổ địa, cũng phải chết.

Vạn Hương Sầm thông minh cỡ nào, nhìn ra lão giả rất thưởng thức Phong Phi Vân, tuyệt đối sẽ không giết chết Phong Phi Vân, cho nên mới nói như vậy.

Lão giả nói:

- Hắn bây giờ không phải là đệ tử Phong gia, nhưng chờ sau khi ta ra ngòai, hắn vẫn sẽ trở lại Phong gia, nhân tài như vậy, há lại bị đám tử tôn bất tài kia nói trục xuất khỏi gia môn là trục xuất khỏi gia môn chứ, không có sự đồng ý của ta thì hắn vẫn là người Phong gia.

Lão giả mỉm cười nhìn Phong Phi Vân một chút, trong ánh mắt mang theo thâm ý nồng đậm.

Phong Phi Vân dũng cảm chống lại ánh mắt của hắn, không chút lùi bước, trong lòng đang phỏng đoán dụng ý của vị gia chủ Phong gia đời thứ nhất này, biết rất rõ hắn đã là một người hẳn phải chết, rõ ràng còn coi trọng hắn như vậy. Chẳng lẽ gia chủ đời thứ nhất biết rõ làm sao hóa giải Diêm Vương Hủ Huyết nhưng chưa nói ra sao?

Đúng rồi, lão nhân chỉ nói qua Diêm Vương Hủ Huyết thiên hạ khó giải, cũng không có nói Phong Phi Vân đã hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Phong gia lăng mộ tổ địa, quả thật chính là cấm địa, ngoại nhân sau khi tiến vào đây sẽ biết mọi chuyện ở đây, nếu truyền đi, như vậy quả thật không phải một chuyện tốt gì.

Lão giả chứng kiến sắc mặt trắng bệch kia của Vạn Hương Sầm, thoáng cái lại nở nụ cười hiền lành, nói:

- Ha ha! Lão hủ chỉ đùa với ngươi chút thôi, nha đầu, đứng lên đi! Vợ tương lai của Phong gia ta, tự nhiên cũng có thể tiến vào lăng mộ tổ địa.

Lão giả lại tự tay đỡ Vạn Hương Sầm đứng lên.