Linh Chu

Chương 599: Từ đó anh kiệt là người đi đường (1)




Trương Phách Đạo bảo:

- Sư đệ, cùng ta quay về Võ Tháp đi! Võ Tháp có ta và sư phụ tọa trấn, ai cũng không dám làm gì ngươi.

Người mà Phong Phi Vân đắc tội cực kì nhiều, hiện nay hắn bị trọng thương không thể khỏi hẳn, những người đó liền không còn băn khoăn. Nếu như đã không còn Thần Vương bảo vệ, rất có thể hắn sẽ bị người làm nhục, sẽ bị người giết chết.

Đi Võ Tháp yên tâm thanh thản chờ chết, chính là lựa chọn tốt nhất.

Phong Phi Vân lắc đầu, cười nói:

- Đa tạ ý tốt của sư huynh, ta còn có rất nhiều chuyện nhất định phải đi làm. Hai năm cuối cùng này cũng không thể co đầu rút cổ trong Võ Tháp, bằng không chết cũng sẽ không cam tâm.

Trương Phách Đạo tính cách kì quặc nhưng là người trọng tình nghĩa, làm người cũng cực kì thẳng thắn. Sau khi nghe được những lời Phong Phi Vân đã nói thì không chỉ có không buồn, ngược lại vẫn còn vỗ đùi trầm trồ khen ngợi. Lão nói:

- Đây mới là sư đệ của Trương Phách Đạo ta. Mặc dù là sẽ phải chết cũng phải chết cho oanh oanh liệt liệt, làm một người đàn ông thực sự.

Phong Phi Vân cũng cười theo, vừa cười thì từ trong miệng liền tràn ra huyết dịch. Hắn lau khô huyết dịch, cười nói:

- Sư huynh chẳng lẽ sẽ không sợ Diêm Vương Hủ Huyết trên người của ta. Nghe nói đi gần ta quá, cũng sẽ bị gặp tai ách.

Trương Phách Đạo sắc mặt có hơi buồn bã, hắn nói:

- Ta là sư huynh duy nhất cửa ngươi, tự nhiên sẽ không quan tâm cái này. Cho dù có tai ách, Lão Tử cũng nện một quyền đánh trở về. Nhưng mà... Rất nhiều người trước kia thân cận với ngươi, có lẽ... Sư đệ, hai năm tiếp theo cần phải xem nhẹ chuyện nhân tình ấm lạnh một chút. Nếu không ngươi sẽ phát hiện sống ở trên đời này đích xác không là chuyện gì tốt đẹp.

Phong Phi Vân gật đầu, chỉ có lúc mà ngươi đứng ở chỗ thấp nhất, thì mới có thể nhìn ra ai mới là người tốt thực lòng đối với ngươi.

Phong Phi Vân lấy Thần Vương Lệnh ra, giao cho Trương Phách Đạo, để cho hắn chuyển giao trả lại Thần Vương. Chiếc lệnh bài này hiện nay đã mất đi giá trị, không cần phải... Lại đặt ở trên người của hắn.

Trong cùng một ngày tin tức truyền ra, nhanh chóng liền truyền khắp cả Vạn Tượng Tháp, sau đó là cả phủ Nam Thái, tiếp theo là cả Thần Tấn Vương Triều. Tất cả mọi người biết Phong Phi Vân trúng Diêm Vương Hủ Huyết, biến thành một phế nhân.

- Vốn tưởng rằng đệ nhất thiên kiêu Thần Tấn Vương Triều sau khi vượt qua Địa Kiếp, là có thể thần ưng giương cánh một bước lên trời, cũng không dự đoán rớt xuống khỏi đám mây.

- Ngay cả Bách Quả Đại Đan Sư đều chỉ có thể bảo lãnh hai năm tính mạng cho hắn. Xem ra Yêu Ma Chi Tử là thật sự bị phế đi.

- Sống được thêm hai năm chẳng qua cũng chỉ là kéo dài hơi tàn, nghe nói tu vi của hắn đang trôi đi, sẽ càng ngày càng yếu, cho đến lúc tu vi trôi đi hết thì chết.

- Chỉ một phế nhân, quả thực chính là lãng phí Ngũ Phẩm Linh Đan. Nếu như có thể đưa Ngũ Phẩm Linh Đan cho ta, ta có thể tu luyện tới cấp bậc Bán Bộ Cự Kình.

...

Tất cả mọi người đang nghị luận về chuyện của Phong Phi Vân, có người đang tiếc rẻ, cũng có người lại vỗ án trầm trồ khen ngợi.

- Yêu Ma Chi Tử làm quá nhiều chuyện xấu, đây chính là báo ứng a!

Mấy vị yêu nữ Sâm La Điện đều nói ra những lời giống như nhau. Chẳng bao lâu sau, bốn chữ "Yêu Ma Chi Tử" này từng khiến cho bọn họ đêm không dám ngủ, ăn cũng không yên sẽ mất đi.

Năm lão thái giám kia cuối cùng vẫn không hề mở Đế Chỉ ra, trực tiếp quay trở về Thần Đô. Phong Phi Vân đã mất đi giá trị, căn bản tư cách tiếp chỉ cũng không có.

Cái này giống như một trò khôi hài, vô số người đều cười nhạo ở sau lưng Phong Phi Vân. Quả nhiên là ôn thần nhập thể, tai ách lần này đây khiến cho hắn lại cũng không cách nào vùng lên.

Ngày tiếp theo, Thần Vương truyền lệnh, thông cáo thiên hạ:

- Phong Phi Vân mặc dù trúng Diêm Vương Hủ Huyết, nhưng vẫn là truyền nhân của Thần Vương như trước. Nếu như ai dám động vào hắn, chính là đối địch với Thần Vương, phải giết.

Sau khi Thần Vương truyền lệnh, mọi người liền càng đích xác tin hơn. Đích thật là tuổi thọ của Phong Phi Vân không còn nhiều lắm, đã không có khả năng lại trưởng thành, hoàn toàn sa vào làm phế nhân.

Thần Vương trong vòng một ngày giết chết bốn vị Cự Phách, uy lực chết chóc hiển hách, kinh ngạc thiên hạ.

Dù sao Phong Phi Vân đều đã là người hẳn phải chết, mất đi uy hiếp. Những tu sĩ thế hệ trước tự nhiên sẽ không lại ra tay đối với hắn. Một phế vật thôi, căn bản không đáng vì hắn mà đắc tội Thần Vương.

Đương nhiên tu sĩ thế hệ trẻ tuổi sẽ không xuất thủ lại là chuyện khác. Dù sao thế hệ trẻ tuổi tranh giành, coi như là Thần Vương cũng không xen vào, nhưng Phong Phi Vân trong thế hệ trẻ tuổi đã gây thù hằn không ít, con đường tương lai xem ra khó đi dị thường.

Phong Phi Vân rời khỏi Vạn Tượng Tháp. Trước khi đi ra khỏi Vạn Tượng Tháp, hắn và Quý Tâm Nô đã gặp nhau một lần. Quý Tâm Nô không có nói chút nào về chuyện《 Bát Thuật Quyển 》, chỉ là muốn giữ Phong Phi Vân ở lại Vạn Tượng Tháp, nhưng mà lại bị Phong Phi Vân từ chối khéo.

Sắp tới lúc rời khỏi Vạn Tượng Tháp, Thiên Toán Thư Sinh đến đây đưa tiễn, cũng xem xét vết thương của Phong Phi Vân. Nhưng mà vị nhân tài thiên hạ không gì không biết này lại cũng không biết biện pháp hóa giải Diêm Vương Hủ Huyết.

- Phong huynh, ngàn vạn lần không nên từ bỏ. Thế giới này to lớn vô biên vô tận, tồn tại rất nhiều cao nhân tiền bối thần kì, ẩn cư tại chốn núi hoang đầm lầy lớn. Có lẽ sẽ có người có thể phá giải Diêm Vương Hủ Huyết.

Thiên Toán Thư Sinh mở miệng an ủi.

Phong Phi Vân sắc mặt trắng bệch, môi khô nứt, thản nhiên cười một tiếng, rồi nói:

- Ta sẽ không chịu từ bỏ sinh mệnh, mặc dù chỉ có khả năng sống thêm hai năm, thì cũng muốn sống cho đặc sắc.

Thiên Toán Thư Sinh nói:

- Lúc trước trong suy tính của ta, Phong huynh và Tử Vũ chính là người cạnh tranh mạnh nhất ngôi vị đứng đầu 《 Bách Tháp Bảng 》. Nhưng mà cũng không nghĩ thiên ý khó dò, lại xảy ra biến đổi nguy hiểm đến mức này, quả thực khiến cho ta đều không thể dự liệu. Sau khi Phong huynh rời khỏi Vạn Tượng Tháp thì có tính toán gì không?

Phong Phi Vân cười nói:

- Ta muốn trở về lấy một vài món đồ thuộc về chính mình.

Phong Phi Vân ngồi trên một chiếc đồng xa vàng úa, tay vung vẩy một cây roi, rút xuống trên lưng Kỳ Ngưu, rồi trên con đường Cổ Đạo tràn đầy lá rụng, hắn nghênh ngang đi.

Lá vàng tung bay, sương chiều nặng nề, trời thu này có hơi hiu quạnh.

Thiên Toán Thư Sinh đứng ở bên ngoài Vạn Tượng Tháp, áo trắng như tuyết bay. Nó múa phất phới ở trong gió thu. Hắn đưa mắt nhìn theo cỗ đồng xa biến mất trong chôn hoang dã mênh mông vô tận, đang thì thầm tự nói một mình:

- Vận mệnh và Thiên Cơ trên người hắn vẫn làm cho người ta không nhìn thấu như trước. Con đường phía trước ở phương nào?

Lái xe mà đi, một mạch về hướng nam. Phong Phi Vân ngồi ở trên đầu xe, mặc áo vải chất phác, đầu đội một cái mũ cỏ để che gió lạnh. Hắn cũng không muốn để cho người thấy gương mặt bệnh tật của chính mình.