Linh Chu

Chương 598: Tai ách (2)




- Vị tiền bối ẩn cư này đã mắc nợ Thần Vương một nhân tình rất lớn. Thần Vương giờ phút này đi Đan Tháp, rất hiển nhiên chính là đi tìm ông ta. Vị tiền bối ẩn cư tất nhiên còn chưa chết.

- Thiên hạ nếu như vẫn còn có một người có khả năng giải độc Diêm Vương Hủ Huyết, cũng chỉ có ông ta.

...

Rất nhiều người đều muốn hiểu cho rõ Phong Phi Vân rốt cuộc có thể sống sót được hay không, đều cũng bay đi về hướng tới Đan Tháp.

Năm lão thái giám kia cũng là hai mặt nhìn nhau, biến hóa này cũng nằm ngoài dự liệu của bọn họ.

Tây cung Tổng quản gắt gao túm túm đế chỉ trong tay áo mà nói:

- Chúng ta cũng đi xem một chút. Nếu như Diêm Vương Hủ Huyết trên người Phong Phi Vân không thể giải, một đạo đế chỉ này có lẽ không nên mở ra thì tốt hơn.

- Một phế nhân lấy đâu ra tư cách nghe đế chỉ, càng không có tư cách lấy công chúa La Phù.

Năm lão thái giám biến thành năm vệt sáng xanh, rồi bay về phía bầu trời.

Tại đỉnh Đan Tháp, trong một gian phòng không nhiễm một chút bụi bậm.

Một ông lão gầy đét tóc dài hơn mười thước, đôi mắt trũng sâu đến đều đã không nhìn thấy ánh mắt. Lão đặt một ngón tay trên cổ tay của Phong Phi Vân.

Nơi này chỉ có Đại Đan Sư Bách Quả, Thần Vương, Trương Phách Đạo, còn có Phong Phi Vân. Những người khác cũng không dám đi vào.

Sau một hồi lâu, Bách Quả Đại Đan Sư mới thu hồi ngón tay, chau mày, không ngừng lắc đầu, trong miệng liên tục thở dài.

Phong Phi Vân cực kì hiểu rõ đối với tình huống trong thân thể của mình, Diêm Vương Hủ Huyết căn bản không thể ngăn cản. Loại thần độc này làm ngay cả hắn đều đã nghe những điều chưa từng nghe, thấy những điều chưa hề thấy.

- Tiền bối không cần buồn rầu, sinh tử có mệnh phú quý tại trời.

Phong Phi Vân thản nhiên ung dung, bắt đầu ho khan, khóe miệng lại tràn ra huyết dịch. Hắn vội vàng dùng ống tay áo lau khô.

Bách Quả Đại Đan Sư tán dương gật đầu, rồi nói:

- Người trẻ tuổi có thể nhìn sinh tử xem ra không sợ sệt như thế, đó là một chuyện tốt. Nhưng mà nhân mạng chính là thứ quí giá nhất trên đời này, cũng không thể xem thường từ bỏ.

Phong Phi Vân cười nói:

- Nếu như có thể có lựa chọn, ai lại nguyện ý lựa chọn cái chết?

- Ngươi có thể nói như vậy, liền tốt nhất trên đời.

Bách Quả Đại Đan Sư đứng dậy, vuốt vuốt vầng trán, nếp nhăn trên mặt vẫn không dãn ra.

Thần Vương đã đi tới, hỏi:

- Liệu có biện pháp giải Diêm Vương Hủ Huyết ?

Bách Quả Đại Đan Sư lắc đầu, đáp:

- Loại thần độc Diêm Vương Hủ Huyết chính là được luyện ra từ trên thân thể một loại sinh vật ta mới nghe lần đầu. Muốn giải loại thần độc như vậy, ta ít nhất đều cần phải nghiên cứu hai trăm năm, mới có thể tìm ra biện pháp giải độc. Chính là chờ cho đến lúc đó... Ai!

Thần Vương có hơi thất vọng, nhìn nhìn Phong Phi Vân. Đây chính là đệ tử mà chính mình xem trọng nhất, làm sao có thể nhẫn tâm nhìn hắn liền chết đi như vậy, bà hỏi với vẻ có hơi không cam lòng:

- Chẳng lẽ ngay cả một biện pháp nhỏ nhoi cũng không có?

Bách Quả Đại Đan Sư đáp:

- Nếu như người khác, tự nhiên là chết chắc rồi. Nhưng mà thân thể của hắn có cường độ hơn xa người bình thường. Hơn nữa trong thân thể có lực lượng dị thú chiến hồn khổng lồ, hơn nữa đưa tới kịp thì...

- Có biện pháp giải độc?

Trương Phách Đạo hưng phấn không thôi.

Bách Quả Đại Đan Sư lắc đầu thở dài nói:

- Ta có một quả Ngũ Phẩm Linh Đan, trân quý năm trăm năm, có khả năng đảm bảo tính mạng nhất thời cho hắn. Nếu như không tranh giành đấu đá cùng người khác, chỉ an tâm tĩnh dưỡng thì có lẽ có khả năng sống thêm hai năm.

Phong Phi Vân từ đầu đến cuối đều có vẻ đặc biệt bình tĩnh. Đều là người đã chết một lần, còn có cái gì có khả năng làm hắn sợ hãi. Hắn nói:

- Cả Thần Tấn Vương Triều đều không tìm được vài viên Ngũ Phẩm Linh Đan, cần gì phải lãng phí trên người một kẻ hẳn phải chết như ta đây.

Thần Vương đương nhiên khác tiếc nuối. Vốn tưởng rằng chính mình tại tuổi già đã tìm được một vị truyền nhân, tiếp nhận tước vị Thần Vương, nhưng mà hiện tại lại vướng vào tai ách.

- Bách Quả Đại Đan Sư, lấy một viên Ngũ Phẩm Linh Đan kia cho hắn ăn vào đi! Món nợ nhân tình ngươi thiếu với ta liền xem như đã được trả hết.

Thần Vương thương cảm nói không ra lời, đôi mắt già nua có hơi ướt át.

Thần Vương vốn tóc trắng xoá, một cỗ nhuệ khí trên người kia biến mất không còn thấy dấu vết đâu nữa. Thật giống như bỗng nhiên liền già đi mấy trăm năm, cũng không sinh ra sự uy nghiêm khinh thường thiên hạ nữa.

Hy vọng càng lớn, thất vọng càng lớn.

Tất cả hy vọng trong lòng ngài đều gửi gắm trên người Phong Phi Vân, hiện tại lại như từ đám mây rơi xuống trên mặt đất.

Cuối cùng Phong Phi Vân vẫn ăn vào một viên Ngũ Phẩm Linh Đan kia, Diêm Vương Hủ Huyết trên người tạm thời được áp chế, nhưng Diêm vương ấn ký ở trên ngực lại vẫn còn như trước, sắc mặt có vẻ bệnh hoạn, không có chút hồng hào nào, thỉnh thoảng lại ho ra máu.

Tựa như một người bị bệnh lao lâu ngày không khỏi.

- Tiểu bằng hữu này, hai năm tới ngươi liền an tâm tĩnh dưỡng tại Vạn Tượng Tháp, cũng đừng lại để ý thêm tới tranh giành 《 Bách Tháp Bảng 》 làm chi. Nhớ lấy nên tránh tranh đấu cùng người, nhường nhịn nhiều hơn, bớt tức giận, như vậy mới có được tuổi thọ hai năm, nếu không... Ai!

Bách Quả Đại Đan Sư dài dòng nói thêm mấy câu, cuối cùng đành là một chữ cũng nói không ra lời.

Phong Phi Vân sắc mặt trầm tĩnh, nhưng mà cũng đã bắt đầu vận chuyển linh khí, căn bản không có ý tứ ngừng nghỉ. Nếu như mất đi tâm huyết, như vậy còn không bằng cứ chết được rồi.

- Vì sao tu vi của ta không tiến lại lui, đang không ngừng trôi đi?

Phong Phi Vân kêu lên.

Bách Quả Đại Đan Sư đáp:

- Diêm Vương Hủ Huyết không chỉ có hủ thực được thân thể của ngươi, lại còn đang hủ thực tu vi của ngươi. Trong hai năm này tu vi của ngươi sẽ càng ngày càng thấp, cho đến lúc tu vi trôi đi ết sạch thì cũng là thời điểm sinh mệnh như hoa héo tàn.

- Trương Phách Đạo, mang ngươi sư đệ quay về Võ Tháp.

Đôi mắt già nua của Thần Vương nheo lại, thở dài một tiếng, liếc mắt nhìn Phong Phi Vân thật sâu liền buồn bã đi.

Trong lòng Phong Phi Vân có chút cảm động, Thần Vương tuyệt đối là một vị sư phụ tốt. Một tiếng sư phụ này gọi lên cũng không uổng chút nào.

Thân trúng Diêm vương hủ độc, coi như là thiên tài vô song đều biến thành phế tài, mất đi tất cả giá trị. Nhưng mà Thần Vương lại vẫn coi hắn trở thành đệ tử của mình, không chỉ có tự mình chữa thương cho hắn, vẫn còn lãng phí một nhân tình, chỉ vì để cho hắn sống lâu được thêm hai năm.

Nếu như thay đổi một người khác thì khẳng định đều đã là tránh không kịp đối với Phong Phi Vân, để mặc cho hắn tự sanh tự diệt. Nhưng mà Thần Vương không có như thế.

Lúc này mới có thể nhìn ra ai mới thật sự là người tốt đối với chính mình? Ai lại là tình vờ nghĩa giả?

Nhân tình ấm lạnh, lòng người dễ thay đổi.

- Trong lòng ngài là thất vọng cỡ nào a!

Phong Phi Vân nhìn bóng lưng Thần Vương buồn bã hơn nữa, trong lòng có chút cảm khái.