Linh Chu

Chương 59: Ta Còn Chưa Chết Sao?




- Cứu mạng ... !!! Ta ... ta sắp ... chết!

Vị con cháu Phong gia kia toàn thân đều đang run rẩy, vẻ mặt thì đau đớn, chật vật lắm mới chìa ra một cánh tay, hình như muốn nắm lấy cái gì đó nhưng cái đó lại không bắt được.

Hai người Phong Danh, Phong Lâm vội vàng tiến lên phía trước, đưa tay ra đỡ hắn lên.

- Tiên Tuyết muội muội, hắn còn chưa chết!

Hai người vui mừng.

Phong Tiên Tuyết quan sát tỉ mỉ cái người con cháu Phong gia vừa mới được nâng lên, sau khi thấy lộ ra khuôn mặt quen thuộc thì sắc mặt nàng liền biến đổi, hai hàm răng cắn chặt, lớn tiếng hung dữ nói:

- Quả nhiên là tên khốn kiếp Phong Phi Vân này, mạng của ngươi vẫn còn quá lớn đấy, nếu chết thật thì tốt biết bao nhiêu! Nếu chết rồi thì mọi chuyện đều xong xuôi hết cả!

Sắc mặt Phong Phi Vân tái nhợt, hơi thở mong manh, trong miệng không ngừng ho khan, nếu không phải có Phong Danh với Phong Lâm đỡ hắn lên, hắn tuyệt đối ngay cả sức lực đứng dậy cũng không có.

- Ta ... sắp phải chết, ta cảm thấy ... tính mạng của mình đang rời bỏ đi, trước mặt là một màn đen như mực, hình như ... hình như một con quỷ dạ xoa dữ tợn đang tới bắt hồn ta ...

Ánh mắt Phong Phi Vân mơ màng, hai tay duỗi về phía trước hình như muốn chạm đến cái gì đó, thật giống như một người đang chờ chết, hồi ức đã từng mất đi trong năm tháng đằng đẵng, nghĩ đến muốn nắm lại như sợ sau cùng sẽ phải hối hận.

- Ngươi nhìn thấy không phải là quỷ dạ xoa , là ta đây!

Phong Tiên Tuyết tức giận trừng mắt liếc hắn, nhưng mà khi thấy trong miệng hắn ho ra máu tươi thì trong lòng nàng cảm thấy một chút hối hận, không khỏi nhớ lại khi còn bé hai người đã cùng nhau chơi đùa, lúc đó thật sự là rất vui, hai đứa trẻ rất là vô tư.

Mà lúc này mình lại lỡ tay làm tổn thương hắn, nếu như hắn chết thật như vậy thì lương tâm của mình chẳng phải sẽ bị lên án cả đời sao?

"Hắn đã sớm không phải là một Phong Phi Vân ngây thơ khờ khạo như trước kia rồi, hắn chỉ là một kẻ khi nam phách nữ, là một thiếu gia hư đốn háo sắc phong lưu, chết cũng chưa đền hết tội."

Phong Tiên Tuyết trong lòng đối với hắn chính là thù hận tột đỉnh, lúc một năm trước, sau khi nàng tận mắt nhìn thấy Phong Phi Vân ooxx với một đứa nha hoàn thì đã hoàn toàn tuyệt vọng với hắn, trong lòng xin thề chỉ cần gặp lại hắn thì sẽ đánh nát xương của hắn, làm cho hắn cả đời cũng không xuống giường được.

Nhưng mà vào giờ phút này, Phong Phi Vân lại đứng ở trước mặt nàng, cũng đã trọng thương mà ngã gục, nàng vốn đã siết chặc quả đám nhưng làm sao cũng không thể xuống tay.

- Thì ra là ... thì ra là Tiên Tuyết muội muội, không nghĩ là trước khi chết ta ... ta còn có thể ... gặp được muội, đây là do lão Thiên đã quá thương xót cho Phong Phi Vân ta rồi ...

Phong Phi Vân cũng không biết lấy sức lực từ đâu tới nữa mà từ trong tay của hai anh em Phong gia vùng chạy đi, thần tình kích động hướng về phía Phong Tiên Tuyết mà bổ nhào tới, nhưng bởi vì hắn bây giờ thực sự đã bị thương quá nặng cho nên mới vừa chạy ra khỏi hai bước thì hai chân liền mềm nhũn, ngã nhào trên mặt đất.

- Hu hu ...

Hắn lại nằm trên mặt đất mà khóc ồ lên, khóc đến tê tâm liệt phế, nghẹn ngào nói:

- Tiên Tuyết ... Tiên Tuyết muội muội, ta biết ... ta là ... ta là gieo gió gặt bão, ta ... ta tội ác tày trời, ... muội ... muội muốn giết ta từ rất lâu rồi, có thể chết ở ... trong tay của muội, ta không oán không hối hận. Nhưng mà ... nhưng mà có câu, ta ... ta nhất định trước khi chết phải nói với muội ... không thì ... không thì ta sẽ ... chết không nhắm mắt ...

Phong Tiên Tuyết kinh ngạc nhìn chằm chằm Phong Phi vân đang nằm trên mặt đất, đôi mắt lóng lánh chớp chớp, bước chân hơi chuyển động một tí, nhưng mà cuối cùng cũng không hề đi tới đỡ hắn lên.

Hàm răng của nàng cắn vào đầu lưỡi thật chặt, cố gắng quay đầu để cho mình không phải nhìn thấy hắn nữa.

- Ta ... thực sự ... thực sự rất nhớ muội! Tiên ... Tuyết, ta đã suy nghĩ rất nhiều ... nghĩ đến những ngày trước đây, khi đó ngày nào muội cũng là tân nương, ta là tân lang ... Người làm chứng chính là con đại hoàng cẩu ở bên kia đường ...

Phong Phi Vân lệ rơi đầy mặt, thanh âm càng ngày càng yếu, đến cuối cùng gần như không có tiếng động nào nữa.

Trong đôi mắt Phong Tiên Tuyết đã sớm nước mắt lưng tròng, lúc này cũng không kiềm chế được nữa nên nước mắt dọc theo mi mắt mà chảy xuống từng dòng.

- Phong Phi Vân, ngươi không thể chết được, ta không cho phép ngươi chết.

Phong Tiên Tuyết trong lòng đau đớn vô cùng, giống như ngàn vạn cây kim đâm vào vậy, nàng vội vàng đỡ Phong Phi Vân từ dưới đất lên, ôm đầu của hắn vào trong lòng.

Phong Phi Vân đã không nhúc nhích nữa rồi, trong người càng trở nên lạnh như băng!

- Đều là lỗi của ta, dù cho là ngươi đứng ở trước mặt của ta thì ta cũng không hạ thủ giết ngươi được, tại sao ngươi lại nói ra những lời kia để dằn vặt ta chứ?

Phong Tiên Tuyết ôm thật chặt thi thể của Phong Phi Vân, nước mắt dính ướt cả tóc.

- Tiên Tuyết muội muội, người chết không thể sống lại được, muội nên kiềm chế đau thương đi!

Phong Danh cầm một chiếc khăn tay màu trắng đưa cho nàng.

- Đúng vậy! Nếu đường đệ Phi Vân đã chết thật rồi, vậy thì cũng tốt, Phi Vân đường đệ đã không có tu luyện, cơ thể lại suy yếu, đến lúc đó chúng ta nói do hắn không cẩn thận ngã từ trên nóc nhà xuống, là tự hắn té chết, như vậy thì Tiên Tuyết muội muội cũng không cần phải chịu trách nhiệm gì ...

Phong Lâm nói.

Phong Tiên Tuyết ngẩng đầu lên, hung hăn trợn mắt liếc một cái, nhất thời làm cho hắn muốn nói gì đó cũng phải im ngay.

- Giết người thì đền mạng, đạo lý hiển nhiên. Ta nhất định đem thi thể của Phi Vân đưa về thành Linh Châu, toàn bộ trách nhiệm một mình ta nhận hết, thúc phụ nếu muốn ta đền mạng thì ta liền tự sát trước nấm mộ của Phi Vân.

Trên mặt của Phong Tiên Tuyết viết đầy nỗi đau thương, trong lòng chợt cảm giác có chút trống rỗng.

- Khụ khụ! Ta ... ta làm sao ... còn chưa có chết vậy