Linh Chu

Chương 531: Lệnh đông lai




Hai anh tài nghịch thiên đều mặc Thái Dương Thần Giáp trên người, mang theo chiến qua ( giáo), chính là anh tài tuyệt đỉnh Tiên Giáo của Tử Phủ, đều là cảnh giới Thiên Mệnh Đệ Nhất Trọng.

- Lệnh Đông Lai, nếu muốn lưu danh Thánh Bia, trước hay cửa ải này của chúng ta.

Lan thị huynh đệ mạnh mẽ xông ra, cao giọng quát điệu Sư Tử Hống. Hai con thần sư màu vàng lao ra từ trong miệng bọn họ, hào quang vàng chói chiếu sáng Thánh Hồ. Chúng giương nanh múa vuốt vọt tới.

- Lưu danh Thánh Bia, không người có thể kháng cự!

Lệnh Đông Lai tay xách chiến đao, hắn vung lên giữa trời. Một đạo đao mang cuốn đến, Lan thị huynh đệ liền đồng thời bị đánh bay đi ra ngoài, rơi xuống trên Thánh Hồ mà quỳ rạp trên mặt đất, không ngừng ho ra máu.

- Tướng sĩ Thần Vũ Quân chúng ta cũng không giết loạn người vô tội, hôm nay liền lưu cho các ngươi một tính mạng.

Lệnh Đông Lai thu đao vào vỏ, căn bản không có sử dụng toàn lực.

Thần Thuyền lại xuất phát, sóng nước cuồn cuộn rẽ đi.

- Khoe tài cũng không tệ lắm!

Phong Phi Vân cười nói.

Tô Quân bảo:

- Một đao vừa rồi kia, hắn chỉ dùng hai tầng tu vi.

- Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!

Trên Thánh Hồ đang sinh ra một vòng xoáy cực lớn. Hồ nước đang bắt đầu khởi động hào hùng như thể muốn khuấy sông lật biển, những cơn sóng cực kỳ lớn cao đến mấy chục thước.

Sóng nước và vòng xoáy đã biến thành một bức Thái Cực Thần Đồ, chặn đường Thần Thuyền.

Kỷ Phong mặc đạo bào trắng tinh đang đứng ở trung tâm vòng xoáy. Đầu đội Đạo Cơ, tay cầm Thanh Đồng phất trần, mặc dù tuổi còn trẻ nhưng hắn lại có một loại cảm giác tiên phong đạo cốt.

Phất trần trong tay của hắn đang xoay tròn, có một loại khí thế khống chế thiên địa.

- Thái Thanh Bát Trận Đồ!

Lệnh Đông Lai đứng ở trên Thần Thuyền, nhìn chăm chú thiếu niên mặc đạo bào ở trung tâm vòng xoáy mà hỏi:

- Ngươi chính là đệ tử của Phù Trầm Tử tiền bối, Kỷ Phong?

- Ngươi biết được đúng là không ít.

Kỷ Phong đáp.

- Thái Thanh Bát Trận Đồ, chính là thuộc về Tam Tắc Đạo Ngôn ( ba qui luật của đạo) do đạo tổ truyền lại. Nó do Đệ Nhất Tắc Đạo Ngôn 'Thái Thanh Minh Kính ' ( gương sáng) biến hóa ra, chỉ tiếc Thái Thanh Bát Trận Đồ của ngươi tựa hồ còn có một vài chỗ thiếu hụt.

Lệnh Đông Lai nói.

Ánh mắt Kỷ Phong khựng lại, nhãn lực của Lệnh Đông Lai này cũng thật cao siêu. Thái Thanh Bát Trận Đồ của hắn đích xác có đôi chỗ thiếu hụt.

- Ngươi đã từng thấy Thái Thanh Bát Trận Đồ đích thực?

Kỷ Phong hỏi.

- Đương nhiên là không. Nhưng mà ta đã có may mắn chứng kiến đạo tổ Tam Tắc Đạo Ngôn ở trong một tòa Thượng Cổ bí phủ.

Lệnh Đông Lai cười nói.

Đạo tổ Tam Tắc Đạo Ngôn, mỗi một phép tắc đều có xuất xứ từ thời cực kì viễn cổ, trong đó phép tắc thứ ba đều đã thất truyền, hai phép tắc còn lại tất cả cũng không trọn vẹn. Mặc dù không trọn vẹn, nhưng mà vẫn là bí pháp chí cao của Đạo Môn.

Lệnh Đông Lai lại đã từng thấy Tam Tắc Đạo Ngôn đầy đủ, quả thực rất làm cho lòng người kinh ngạc.

- Lệnh Đông Lai thật là lợi hại, vẫn còn không hề ra tay mà cũng đã khiến cho tâm tư Kỷ Phong đại loạn.

Tô Quân kêu lên một câu.

- Kỷ Phong cũng đã vượt qua Địa Kiếp, đạt tới Thiên Mệnh Đệ Nhất Trọng. Với thiên tư của hắn, trong cùng cảnh giới mà có thể sánh vai với hắn thì đều không tìm ra được mấy người.

Phong Phi Vân và Kỷ Phong đã giao đấu, nên hiểu rõ thực lực của hắn.

Mới qua thời gian mấy tháng, Kỷ Phong mượn Linh Thảo đã mở ra ba trăm sáu mươi tòa mệnh huyệt, bước lên con đường thiên mệnh.

Kỷ gia cũng không phải đơn giản như bề ngoài vậy. Vì chính là một gia tộc Tầm Bảo Sư, nên việc không ngừng ùn ùn cung cấp Linh Thảo cho hắn cũng không phải việc gì khó. Tốc độ tiến bộ tu vi của hắn đương nhiên so sánh với Phong Phi Vân không có gia tộc làm chỗ dựa nên sẽ nhanh hơn.

Tô Quân nói:

- Đều là nhân tài đứng đầu Thiên Mệnh Đệ Nhất Trọng, tính toán thắng bại thật đúng là khó lòng mà nói.

- Nguyệt Luân Thiên Nhãn của Kỷ Phong so sánh với Thái Thanh Bát Trận Đồ thì càng đáng sợ hơn. Nếu như hắn mở Nguyệt Luân Thiên Nhãn ra thì trong cùng cảnh giới, ta cũng chưa chắc chống đỡ được.Tuy hắn không phải thiên tài cấp bậc Sử Thi, nhưng mà chiến lực cũng không thua kém gì thiên tài cấp bậc Sử Thi.

Phong Phi Vân nói.

- Chính là... Tối nay có nguyệt thực.

Tô Quân nói.

Phong Phi Vân ngẩng đầu, trăng tròn trên trời cao đã chỉ còn một nửa, tựa như một chiếc thuyền ngọc đang trôi lơ lửng giữa trời cao.

Đêm nguyệt thực !

Lệnh Đông Lai quả nhiên đáng sợ, vẫn là một thanh chiến đao kia, vẻn vẹn phát huy ra ba đao liền phá được Thái Thanh Bát Trận Đồ, đánh lui Kỷ Phong, khiến cho hắn phải lui về trên Thánh Hồ.

Vòng xoáy cực lớn kia biến mất, cả Thánh Hồ lại khôi phục sự yên tĩnh.

- Ngươi tốt nhất có lẽ đóng Nguyệt Luân Thiên Nhãn lại. Tối nay nguyệt thực, Nguyệt Luân Thiên Nhãn căn bản không phát huy được uy lực đích thực. Ngay cả một đao của ta đều không ngăn được.

Lệnh Đông Lai nói.

Hai tay Kỷ Phong lúc trước đã đặt trên huyệt Thái Dương, hắn muốn mở Nguyệt Luân Thiên Nhãn ra. Nhưng mà sau khi thấy trên trời cao không có mặt trăng thì cuối cùng lại liền buông hai tay xuống.

- Được rồi! Tối nay liền không tranh chấp cùng ngươi!

Kỷ Phong nói.

Lệnh Đông Lai cười nói:

- Ta đến quận Tam Thánh này, chính là để bắt Yêu Ma Chi Tử Phong Phi Vân, còn việc lưu danh Thánh Bia chẳng qua cũng chỉ là thuận đường thôi. Ngươi đã giao đấu cùng hắn, ngươi cho rằng ta và hắn ai mạnh hơn ?

- Ngươi muốn bắt hắn?

Kỷ Phong hỏi.

- Phong Phi Vân giả mạo Thiên Phu trưởng Thần Vũ Quân ta làm xằng làm bậy, chuyên làm những việc lừa nam cướp nữ, làm bẩn danh tiếng của Thần Vũ Quân ta. Ta vâng mệnh Phụng Thiên Hầu đặc biệt đến bắt hắn về Thần Đô.

Lệnh Đông Lai nói năng ngời ngời chính nghĩa.

Kỷ Phong lập tức cười:

- Vậy thì đúng lúc, ác ôn Phong Phi Vân này đang ở đây, ngươi có thể đi bắt hắn.

- Ở đâu?

Lệnh Đông Lai vội vàng hỏi.

Kỷ Phong chỉ một ngón tay về hướng đỉnh núi Tịch Thần Phong, cười nói:

- Đang ở trên núi!

Một cỗ chiến ý trên người Lệnh Đông Lai bắt đầu nhanh chóng tăng lên. Hắn ngẩng đầu lên, một đôi mắt sắc bén đang nhìn chằm chằm vào đám mây trên đỉnh núi, lại vẻn vẹn chỉ thấy được Tô Quân áo quần trắng tinh, nào có còn bóng dáng của Phong Phi Vân.

Phong Phi Vân đã bay đến chân trời, như cầu vồng tỏa sáng lung linh.

-Phong Phi Vân, ngươi chạy đi đâu?

Lệnh Đông Lai quát một tiếng chói tai.

Người khác thì không thấy gì, nhưng mà Lệnh Đông Lai lại thấy được. Thân thể vừa động liền kiên quyết vọt lên, hắn hóa thành một làn khói xanh dài, đuổi theo ra ngoài vòm trời.

Lệnh Đông Lai lại cũng không để ý việc lưu danh Thánh Bia chút nào. Bởi hắn xem ra, đuổi bắt Phong Phi Vân thì việc này càng quan trọng hơn.

Chỉ thoáng chớp mắt, bóng dáng Lệnh Đông Lai cũng mất tiêu.

Giờ phút này, vầng trăng trên trời cao trở nên càng cong hơn, tựa như một lưỡi câu trắng lóa.

- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!

Lại có ba chiếc Thần Thuyền hiện ra, cũng có cao thủ tuyệt đỉnh tọa trấn trên đó. Chúng bơi về hướng Thánh Bia ở giữa hồ, giờ khắc này cuộc tranh đấu trở nên càng kịch liệt hơn.