Linh Chu

Chương 506: Hồng Nhan giận dữ (2)




Nam Cung Hồng Nhan áo trắng bồng bềnh, tay ôm đàn tranh, lụa trắng che mặt, đôi mắt dễ thương nhìn qua, lạnh như băng nhìn thẳng vào Thích Dạ Lai.

Nam Cung Hồng Nhan vốn không có ý định ra tay, nhưng mà Thích Dạ Lai dám mắng Phong Phi Vân, chuyện này đã làm cho nàng tức giận, ngay cả nàng cũng không nỡ mắng hắn, Thích Dạ Lai ngươi tính là acis gì, cũng dám mắng Phong Phi Vân, người không ra người, yêu không ra yêu, ma không ra ma.

Cơn tức này nàng làm sao nhịn được?

Thích Dạ Lai cũng bị đôi mắt lạnh giá của Nam Cung Hồng Nhan nhìn qua khiến nội tâm rung rẩy, lòng bàn chân sinh ra hàn khí, nhưng mà dù sao hắn là thiên tài cấp sử thi, làm sao có thể dễ dàng bị dọa lui như thế, cười lạnh nói:

- Nam Cung Hồng Nhan, ngươi chính là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, Phong Phi Vân là kẻ không ra gì, ngươi không nên quá thân cận với hắn...

Ba!

Bàn tay của nàng sáng lên.

Cánh tay Nam Cung Hồng Nhan có hỏa diễm thiêu đốt, vung tay lên, một tát đánh Thích Dạ Lai bay ra ngoài, thân thể của hắn xoay tròn trên không trung, xoay tròn bảy vòng mới té xuống mặt đất.

Tất cả mọi người khiếp sợ, nghe đồn rằng tu vị của Nam Cung Hồng Nhan không cao, thật không ngờ đáng sợ như thế, cách không một tát đánh thiên tài cấp sử thi Thích Dạ Lai bay ra ngoài.

- Nàng... Che dấu tu vị!

Yến Tử Vũ cầm chặt trường thương màu trắng, từ trên người Nam Cung Hồng Nhan hắn cảm giác được sát khí lăng lệ.

- Nam Cung Hồng Nhan, tốt, không hổ là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân!

La Phù công chúa cũng cả kinh, nàng từng mời Nam Cung Hồng Nhan đến Thiên Mai trang viên hiến khúc, không ngờ thiên hạ đệ nhất mỹ nhân lại mạnh mẽ như vậy.

Nam Cung Hồng Nhan mặc váy hỏa nghê thường, có thể ngăn cách thần thức Cự Kình, ngay cả phượng hoàng thiên nhãn cũng không thể nhìn thấu nàng, huống chi là người khác.

Ở đây cũng chỉ có Phong Phi Vân bình tĩnh như trước, bình tĩnh hơn tất cả mọi người, hoàn toàn không cảm thấy có gì không đúng.

Trong lòng Phong Phi Vân biết rõ vì sao Hồng Nhan giận dữ, cũng đại biểu cho nàng không cách nào ngụy trang trước mặt mình nữa, mình cũng không thể giả như cái gì cũng không biết.

Nàng tội gì phải khổ như thế...

Nàng tát bay hàm răng Thích Dạ Lai, đồng thời thời gian an bình của nàng bên cạnh Phong Phi Vân cũng đã hết, từ nay về sau, nàng sắp phải đối mặt với hoàn cảnh hung hiểm gấp trăm ngàn lần. Nhưng mà, nàng lại không hối hận.

- Ta... Ta... Ta biết rõ, ngươi chính là chủ nhân thần bí ăn cắp ẩn tằm sa la, chính là ngươi, Nam Cung Hồng Nhan, ngươi che dấu thật sâu.

Thích Dạ Lai bò dậy, trong mắt đầy kinh hãi.

Vừa rồi Nam Cung Hồng Nhan ra tay với hắn, hồng loan hỏa thường hiện ra trên làn da tuyết trắng của nàng, bị Thích Dạ Lai nhận ra, nàng chính là chủ nhân thần bí bao phủ trong hỏa diễm ở Linh Bảo tháp đánh cắp ẩn tằm sa la.

Nam Cung Hồng Nhan vừa ra tay thì cũng đã chuẩn bị tâm lý bị nhận ra, cười lạnh nói:

- Đúng vậy là ta.

Oanh!

Nam Cung Hồng Nhan lật tay đánh ra một kích, một cánh tay bao phủ trong hỏa diễm hiện ra, đánh cây đao tử tinh Thích Dạ Lai tế ra nát bấy, trấn áp huyết nhân thần bình.

Sắc mặt Thích Dạ Lai trắng bệch, đồng tử co rút lại, toàn lực chống cự, đánh ra mười bốn chưởng "Long Hổ chi lực", nhưng cũng bị đánh nát toàn bộ, một chưởng đánh hắn quỳ trên đất, đầu lâu cũng không ngẩng lên nổi.

- Nam Cung Hồng Nhan, ngươi tội ác ngập trời, có hơn một trăm thiên tài tuấn kiệt của Vạn Tượng Tháp chết trong tay của ngươi, càng đánh cắp ẩn tằm sa la, ngươi đã trở thành tử địch của Vạn Tượng Tháp.

Yến Tử Vũ lên tiếng nói.

- Vậy ngươi tới giết ta sao?

Nam Cung Hồng Nhan không sợ hãi, đôi mắt dễ thương mang theo vẻ tùy ý, căn bản không quan tâm uy hiếp của hắn.

Yến Tử Vũ lại nói:

- Việc này ta mới không quản, tự nhiên có trưởng lão chấp pháp của Vạn Tượng Tháp tới tìm ngươi. Nhưng mà Thích Dạ Lai chính là thiên tài cấp sử thi, ngươi lại giết không được...

Phốc!

Giọng của hắn còn chưa dứt, đầu của Thích Dạ Lai đã bay lên cao, trên cổ có máu tươi phun lên cao ba thước.

Một vị thiên tài cấp sử thi đã chết như vậy.

- Hắn đáng chết, vậy phải chết!

Nam Cung Hồng Nhan nói rất lạnh nhạt, lấy một khăn lụa trắng ra, lau sạch vết máu dính trên ngón tay của nàng.

Thiên tài cấp sử thi đều là một đám người thiên tư tuyệt đỉnh, một thế hệ chỉ có một hai người.

Hiện tượng thiên văn đại biến giống như cải biến gì đó. Thế gian sắp sửa nghênh đón một hồi đại thế chưa từng có, cho nên vào thời đại này thiên tài cấp sử thi không ngừng xuất thế, có xu thế quần long phệ thiên.

Một thiên tài cấp sử thi có thể hưng thịnh một thế lực lớn, tiềm lực không phải chuyện đùa, đối với mỗi thế lực tu tiên mà nói, đều không thể dùng giá trị bình thường mà cân nhắc.

Nhưng mà giờ phút này một thiên tài cấp sử thi đã táng thân nơi hoang dã, tinh khí trong người trả về cho thiên địa, cuối cùng biến thành thi thể lạnh như băng.

Yên tĩnh, yên tĩnh tuyệt đối!

Ngay cả con mèo nhỏ trong ngực tiểu ma tiên cũng mở to mắt ra, dường như nó cũng bị dọa sợ.

Sát phạt quá quyết đoán, căn bản không cho người ta cơ hội cứu viện.

- Ngươi...

Yến Tử Vũ không cách nào bình tĩnh, tay cầm trường thương không ngừng run lên.

- Nam Cung Hồng Nhan, ngươi giết người của ta!

Giọng nói lạnh lẽo của La Phù công chúa xen lẫn với long khí, long khí màu vàng bốc lên trong Bát Bộ Long Liễn.

Nam Cung Hồng Nhan thản nhiên nói:

- Giết có thế nào?

- Đánh chó phải ngó mặt chủ!

Bát Bộ Long Liễn có long khí cuồn cuộn, nghiền nát tầng mây, mang theo khí thế huy hoàng xuyên qua tất cả.

Bát Bộ Long Liễn chính là thượng cổ linh khí, chính là thần vật của hoàng gia.

Nam Cung Hồng Nhan còn không có ra tay, Phong Phi Vân đã bước lên một bước, tay cầm trường đao bảy mét, một đạo chém về phía long ảnh kia.

Đao khí như rồng, đao khí phá không bay tới.

Phốc, phốc, phốc, phốc!

Bốn con thao thiết kéo Bát Bộ Long Liễn bị đao khí chém huyết nhục tứ tung, không ngừng rú thảm, khóa sắt trên người bị chặt đứt.

Oanh!

Không có bốn con thao thiết kéo xe, Bát Bộ Long Liễn dừng di động, lơ lửng ở giữa không trung.

- Phong Phi Vân, ngươi dám là địch với bổn công chúa?

La Phù công chúa thịnh nộ, màn che màu vàng của Bát Bộ Long Liễn mở ra, mơ hồ trong đó có thể nhìn thấy đôi mắt lạnh lẽo và cao ngạo của La Phù công chúa.

Phong Phi Vân hoành đao đứng đó, không kiêu ngạo không siểm nịnh, nói:

- Hôm nay nếu ai dám động tới Nam Cung Hồng Nhan, kẻ đó là địch nhân của ta.

Cự đao có hào quang màu trắng di động, long lân bao phủ thân đao.

Phong Phi Vân chính là truyền nhân thần vương, địa vị Vạn Tượng Tháp cao tuyệt, mặc dù La Phù công chúa cùng Yến Tử Vũ muốn liên thủ đối phó đại địch Nam Cung Hồng Nhan, nhưng mà không muốn đắc tội Phong Phi Vân.

Tuy La Phù công chúa và thần vương là người hoàng gia, nhưng mà quan hệ không tính là thân mật, dù sao đệ tử hoàng gia quả thật quá nhiều.

La Phù công chúa dã tâm thật lớn, nghĩ cách lôi kéo thần vương, tự nhiên không muốn đắc tội Phong Phi Vân.