Kỷ Phong có chút vừa quay đầu, nhìn về phía xa xa, duỗi ra ngón tay máu chảy đầm đìa chỉ tới một gốc mai cổ xưa.
Ánh mắt mọi người, kể cả La Phù công chúa, mấy vị tiên tử và đạo quân
của Đạo Môn, tiểu ni cô áo trắng Ngự Thú trai, mấy đệ nhất mỹ nhân các
toàn tà điện của Tà Tông, nghịch thiên tài tuấn Vạn Tượng Tháp đều nhao
nhao dọc theo hướng ngón tay Kỷ Phong chỉ mà nhìn lại.
Dòng người lập tức tản ra, lộ ra một không gian trống trải bên trong!
Quả thực là mọi người chú mục!
Mấy ngàn ánh mắt đồng thời nhìn vào một người.
Cây mai cổ xưa, đường kính chừng một mét, thân cây than đen, tựa như một đầu Hắc Long co lại trên mặt đất, trên đó nở rộ lấy ngàn vạn hồng mai.
Hàn phong thổi qua, cánh hoa màu đỏ từ trên đầu cành bay lả tả xuống!
Bông tuyết trên trời đính vào trên mặt cánh hoa, rơi vào trên khải giáp
màu đen, dính trên chiến đao màu đen đứt gãy, rớt trên thiết hài lạnh
như băng.
Đây là một tên Thần Võ Quân Thiên phu trưởng, chỉ cần nhìn áo giáp trên người hắn là có thể nhận ra quân hàm của hắn trong quân.
Tất cả mọi người có một loại cảm giác bị lừa gạt, rốt cuộc là Kỷ Phong
chỉ sai người, hay là Kỷ Phong căn bản đang lừa dối mọi người? Một tên
Thần Võ Quân Thiên phu trưởng, có thể một đao đánh bại bảy tên tuyệt
đỉnh thiên tài của Tà Tông sao?
Đệ tử Vạn Tượng Tháp có một loại cảm giác thất vọng không hiểu, vốn
tưởng rằng thật sự có người có thể ra tay đả kích Tà Tông, nhưng khi
thấy là một tên Thần Võ Quân Thiên phu trưởng thì đều có một loại cảm
giác nhụt chí.
Nhưng Nạp Lan Tuyết Táng lại nhìn ra một tia bất phàm, rất xa cười nói:
- Ngươi có giao hảo với Vạn Tượng Tháp?
Trên mặt Phong Phi Vân có lá sắt chắn ngang, chỉ lộ ra một đôi mắt, đứng trong hoa mai tuyết trắng, nói:
- Bổn tướng quân vốn không có chút quan hệ nào với Vạn Tượng Tháp, nhưng vừa rồi có bốn nữ tử Vạn Tượng Tháp đã bị chết ở trước mặt Bổn tướng
quân. Các nàng khi còn sống từng bị đệ tử Tà Tông vũ nhục, không cách
nào sống trên đời nữa, cho nên tự tay chấm dứt tánh mạng trẻ tuổi của
mình, lúc ấy máu tươi nhuộm tuyết trắng, còn tươi đẹp hơn cả hồng mai.
Lời bình tĩnh này theo thanh âm tục tằng của Phong Phi Vân nói ra, nhưng không ai không nghe ra phẫn nộ trong lời hắn nói!
Những thiên kiêu Vạn Tượng Tháp kia, kể cả bọn người Mộc Đàm Thiên, Mộc
Thuyết, Tam vương tử Đại Thực quốc, Kỷ Phong thần sắc đều xúc động phẫn
nộ, thiếu chút nữa đã không bị lý trí khống chế, trực tiếp liều chết với tu sĩ Tà Tông rồi.
Vậy mà khiến cho những nữ tử tu tiên tâm chí kiên định kia tự sát, chuyện họ gặp phải thảm thương bực nào chứ?
Không ai có thể bình tĩnh.
Phong Phi Vân lại nói:
- Giết người luôn phải đền mạng, Tà Tông quả thực quá không có vương
pháp rồi, người khác không dám là địch với Tà Tông, Bổn tướng quân lại
không sợ, muốn lấy bốn mươi cái đầu đệ tử Tà Tông chôn cùng các nàng.
Thanh âm này cực kỳ khí phách, như Thiên Lôi lăn mây xanh, chấn kiến
không khí chấn động một hồi, khiến đầu người "Ông ông" nổ vang, có mười
tên tu sĩ cách hắn gần nhất trực tiếp bị một rống này của hắn chấn bay
ra ngoài, quăng đến giữa không trung.
Phong Phi Vân không muốn bị người nhận ra thân phận, cho nên khiến thanh âm trở nên vô cùng tục tằng, như một đại hán trải qua sa trường vậy.
Tất cả đệ tử Vạn Tượng Tháp đều kinh ngạc nhìn chằm chằm vào nam tử mặc thiết khải màu đen này, trong lòng chấn động thật lớn!
- Trong Thần Võ Quân vậy mà lại có một chân hán tử như vậy, huynh đài,
ngươi là Thần Võ Thiên phu trưởng dưới trướng vị Thiên hầu nào?
Con trai trưởng Hổ Thiên Hầu cũng là thiên tài nhân kiệt Vạn Tượng Tháp, bỗng nhiên từ trên chỗ ngồi đứng dậy.
Hắn cảm thấy Thần Võ Thiên phu trưởng trước mắt này quả thực hào khí
vượt mây, muốn chiêu nhập vào môn hộ Hổ Thiên Hầu, một cái Thiên phu
trưởng, quá ủy khuất hắn rồi.
Phong Phi Vân cùng con trai trưởng Hổ Thiên Hầu từng có hai lần duyên
phận, cũng coi như có chút giao tình, không kiêu ngạo không siểm nịnh
nói:
- Chiến bại chi tướng, nào phải chân hán tử gì chứ? Ta chỉ là một người thô hào, tiểu hầu gia, gọi ta Phong Đại Ngưu là được a!
Phong Đại Ngưu!
Chiến bại chi tướng? Tất cả mọi người ở đây lập tức hiểu ro, có lẽ
chính là chỉ trận chiến khiếp sợ thiên hạ không lâu trước kia, ba vị
thiên hầu, một trăm triệu Thần Võ đại quân bị Thi Tà đại quân đánh bại,
phơi thây ba nghìn dặm.
Đó là một trận chiến bi tráng, nếu không phải Nữ Ma quá cường đại, đánh
chết Tứ Phương Thiên Hầu, đánh cho Chấn Thiên Hầu tu vị hoàn toàn biến
mất, Thần Võ Quân sao có thể bị bại thảm như vậy chứ?
Một trăm triệu Thần Võ đại quân chết sợ là cũng có bốn ngàn vạn, còn lại toàn bộ đều bị tách ra, bại lui ở các nơi Nam Thái Phủ, rải rác phân
bộ, vẫn đang đại chiến với Thi Tà.
Tên Thần Võ Quân Thiên phu trưởng này hẳn cũng là một trong số bại quân.
Con trai trưởng Hổ Thiên Hầu cao giọng cười cười, nói:
- Nếu ngươi đã không phải là đệ tử Vạn Tượng Tháp, vậy thì thù này dù
thế nào cũng không đến phiên ngươi báo, muốn báo thù cũng nên do ta đến.
- Nói không sai, thù của Vạn Tượng Tháp, vốn nên do đệ tử Vạn Tượng Tháp ta báo lại, Mộc Đàm Thiên ta cho dù liều chết, cũng muốn chém mấy tên
đệ tử Tà Tông. Bốn mươi cái đầu người, tính ta hai cái.
- Ta cũng tới góp vào, chuyện nhục nhã của Vạn Tượng Tháp, chỉ có máu tươi của đệ tử Tà Tông mới có thể rửa sạch.
...
Tất cả đệ tử Vạn Tượng Tháp đều bị kích thích nhiệt huyết, vốn có ít
người còn có chút sợ hãi Tà Tông, nhưng một ngoại nhân còn không sợ,
thân là đàn ông Vạn Tượng Tháp thì sợ gì?
- Một đám phế vật, Tà Tông tích lũy nội tình ngàn năm, chỉ vì hôm nay
xuất thế trấn thiên hạ, các ngươi cho dù dốc sức liều mạng, cũng không
lật nổi sóng gió gì đâu!
Nạp Lan Tuyết Táng nhổ ra từng chữ, từng lời như thần kiếm có thể xuyên thấu Thiên Địa, chấn khiến toàn trường đều yên tĩnh.
Hơn mười vị nghịch thiên tài tuấn Vạn Tượng Tháp đều bị chấn khiến màng
tai vỡ ra, trong tai tràn ra máu tươi, có ba người đều "Bành" một
tiếng, ngửa đầu té trên mặt đất, lại bị chấn đến ngất đi.
Mà ngay cả đám hùng thủ một đời tuổi trẻ như con trai trưởng Hổ Thiên
Hầu, Mộc Đàm Thiên cũng bị chấn nát hộ thể cương khí trên người, sắc mặt hơi trắng bệch, hai chân cũng có chút giật giật, thiếu chút nữa đã bị
chấn lui ra ngoài.
Cửu U Ma Đồ, Nạp Lan Tuyết Táng!
Hắn thật sự quá cường đại, chỉ nói ra một câu, liền đẩy lui hơn mười
đỉnh tiêm thiên kiêu của Vạn Tượng Tháp, không cách nào nhấc nổi chiến ý nữa.
Ở trước mặt thực lực tuyệt đối, nhiệt huyết trong lòng nhân kiệt Vạn
Tượng Tháp lần nữa bị đè ép xuống, cho dù dốc sức liều mạng, cũng không
có khả năng làm bị thương Nạp Lan Tuyết Táng chút nào.
Không chỉ có đệ tử Vạn Tượng Tháp, mà ngay cả thiên tài nhân kiệt các
thế lực tu tiên khác cũng cảm thấy rung động, Nạp Lan Tuyết Táng này
cũng quá cường đại đi, trăm năm sau, nhất định chính là một hung nhân vô địch thiên hạ.