Linh Chu

Chương 421: Bổng đánh uyên ương (1)




- Trao đổi với ngươi thật sự là vũ nhục trí thông minh của ta, rượu thị đại sư chính là tăng nhân sống sót cuối cùng của Thương Sinh Tự. Một ngàn tám trăm năm qua hắn còn sống, tu vị khẳng định đã vượt qua Thiên Mệnh Cảnh rồi. Là người cùng cấp độ với Tấn Đế, Thần Linh cung chủ mấy nhân vật đứng đầu, nếu ta bái ông ta làm thầy, tương lai trời đất này mặc ta tung hoành.

Tần Trữ Suất kích động không nói nổi, trực tiếp chạy tới ôm đùi hòa thượng rượu thịt, khóc lớn nói:

- Đại sư, mệnh ta số khổ quá, ba tuổi mất cha, bốn tuổi mất mẹ, gia đạo sa sút, mồ côi hiu quạnh một mình, đã khám phá hồng trần, hiểu rõ cuộc đời chìm nổi, một lòng quy y phật môn, kính xin đại sư thu ta làm đồ đệ.

Tất Trữ Suất ôm đùi hòa thượng rượu thịt, thống khổ nghẹn ngào, tê tâm liệt phế, nước mắt nước miếng chảy rồng, vô cùng đáng khinh.

- A Di Đà Phật!

Bộ dáng hòa thượng rượu thịt cao thâm mạt trắc, duỗi hai ngón tay ra gõ lên đầu Tất Trữ Suất hai cái, âm thầm truyền âm nói:

- Nếu ngươi có thể chia rẽ hai người bọn họ ra, lão nạp có thể thu ngươi làm đồ đệ.

Phương hướng ngón tay hòa thượng rượu thịt chỉ đúng là Phong Phi Vân cùng Nạp Lan Tuyết Tiên, hắn tươi cười âm hiểm, đang ám chỉ cho Tất Trữ Suất.

Tất Trữ Suất ngẩng đầu lên, lập tức hiểu ý mà hòa thượng rượu thịt nói, cũng híp mắt, đi lên cười âm hiểm.

- Hiểu rồi! Chút lòng thành!

Tất Trữ Suất chỉnh lại y phục, đứng dậy nở nụ cười vô cùng thân thiết, đi qua chỗ Phong Phi Vân hai người, chặn ngang giữa hai người với nhau, ngăn cản Nạp Lan Tuyết Tiên qua một bên, ôm quyền nói với Phong Phi Vân:

- Ai nha! Thật sự là tiểu biệt thắng tân hôn, Phong huynh hồng nhan tri kỷ thật nhiều, làm cho ta thật hâm mộ.

Tên này đột nhiên chạy tới làm cái gì?

- Nạp Lan cô nương, thật sự là chúc mừng, chúc mừng!

Đột nhiên Tất Trữ Suất quay người lại, cười tủm tỉm nhìn chằm chằm vào Nạp Lan Tuyết Tiên.

Nạp Lan Tuyết Tiên mặc phật y, dùng dây lụa màu xanh da trời cột tóc, mặt như kiều hoa, lông mi như lá liễu, dáng người hết sức nhỏ, bộ dáng yêu kiều đáng yêu, giống như thanh liên trong hồ, không nhiễm hạt bụi trần.

Trên người của nàng có thể nhìn thấy phật vận tùy ý, đã tu luyện Thương Sinh Cổ Kinh, trong người có sáu viên xá lợi, cũng đã hoàn toàn dung hợp vào người của nàng, càng ngày càng thánh khiết, càng lúc càng giống một nữ Bồ Tát.

Nàng vốn là nữ hài đẹp như tranh vẽ, thời điểm nữ giả nam trang còn tuấn dật hơn cả Vô Hà công tử, lúc mặc quần áo con gái thì không kém Đông Phương Kính Nguyệt, Nam Cung Hồng Nhan bao nhiêu.

Thân có tiên thiên phật cốt, mặc phật y, có phật quang nhàn nhạt quanh người, người bình thường nhìn thấy nàng khẳng định cho rằng nhìn thấy nữ Bồ Tát, còn trang nghiêm hơn cả tượng phật trong chùa miếu, càng thần thánh hơn, sẽ có người không nhịn được quỳ xuống bái lạy.

- Chúc mừng ta cái gì? Chúc mừng ta cái gì?

Nạp Lan Tuyết Tiên tay niết phật châu phỉ thúy, phật y chập chờn, còn thuần khiết không ai dám xâm phạm, đôi mắt phượng không có tạp chất, hắc bạch phân minh, nhìn chằm chằm vào Tất Trữ Suất, ngay cả khi hắn da mặt rất dày cũng phải cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng nàng.

Tất Trữ Suất cúi đầu, cảm giác đây chính là nữ phật thần thánh giáng trần, nhìn thẳng vào nàng là đại bất kính.

- Phong Phi Vân hôm nay chính là truyền nhân thần vương, tương lai hắn sẽ kế thừa vương vị, Nạp Lan cô nương, tương lai có thể trở thành tình thân của thần vương a!

Trong miệng Tất Trữ Suất chậc chậc lưỡi và tràn ngập hâm mộ.

- Tại sao là tình nhân?

Nạp Lan Tuyết Tiên nhíu mày một cái.

- Hắc hắc, muốn trở thành thần vương thì phải lấy công chúa, Phong Phi Vân không chỉ là thần vương tương lai, càng là phò mã gia tương lai. Làm phò mã gia, tự nhiên cũng không thể lấy nữ nhân thấp kém rồi. Nạp Lan cô nương có thể làm tình nhân của thần vương đã khiến người ta hâm mộ!

Tất Trữ Suất nói.

- Lấy công chúa!

Sắc mặt Nạp Lan Tuyết Tiên biến hóa, nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân.

Phong Phi Vân sờ sờ mũi, ho khan hai tiếng, nói:

- Đừng nghe đến hắn nói lung tung, ta ngay cả công chúa bộ dáng gì còn chưa gặp qua đấy.

Tất Trữ Suất lại kéo dài khoảng cách giữa hai người, chắp tay sau lưng và ngửa mặt lên trời, nói:

- Đúng vậy a! Công chúa tính toán cái gì, Phong huynh đã có thiên hạ đệ nhất mỹ nhân làm bạn, không hề cô độc trên thiên đường, thật sự là khiến người ta ao ước.

- Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân là ai?

Nạp Lan Tuyết Tiên tức giận hỏi, ngón tay của nàng se se lọn tóc, âm thầm bứt tóc.

Không đợi Phong Phi Vân mở miệng, Tất Trữ Suất đã nói tiếp:

- Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Nam Cung Hồng Nhan, đây chính là hồng nhan tri kỷ của Phong huynh, hai người từng trải qua một thời gian khó quên ở Vạn Tượng Tháp, khi đó giai nhân đạn khúc, đêm khuya làm bạn, cũng đã trở thành giai thoại thần tiên quyến lữ.

- Phong Phi Vân, Nam Cung Hồng Nhan có đẹp hơn ta không?

Nạp Lan Tuyết Tiên phất ống tay áo, một đạo phật quang cuốn bay Tất Trữ Suất là gia hỏa chướng mắt ra ngoài.

Phong Phi Vân xoa xoa cái trán, vừa rồi Nạp Lan Tuyết Tiên không ra tay, hắn cũng muốn ra tay ném Tất Trữ Suất miệng rộng này ra ngoài, quả thực quá quấy rối, rất hiển nhiên là có người sai sử nên cố ý làm vậy.

Mà độc thủ sau này ngoài hòa thượng rượu thịt ác nhân này, còn có thể là ai?

Nạp Lan Tuyết Tiên chính là thanh mai trúc mã từ nhỏ tới lớn với Phong Phi Vân, nàng có tình cảm sâu đậm với Phong Phi Vân, sức ghen cũng rất lớn, trong lòng đã dán nhãn hiệu địch nhân với công chúa và Nam Cung Hồng Nhan rồi.

- Đương nhiên ngươi đẹp hơn nàng.

Phượng Phi Vân nói.

Không nói dối trước mặt nữ nhân, không phải nam nhân tốt.

Nam nhân ưa thích nói dối, đây không phải bọn họ sai, sai chính là nữ nhân, là do nữ nhân ép mà thành.

- Thật?

Nạp Lan Tuyết Tiên ánh mắt vui vẻ, trong lòng đắc ý nói không nên lời.

- Tự nhiên là thật!

Phong Phi Vân thản nhiên nói.

- Hắn lừa ngươi, Nam Cung Hồng Nhan mỹ lệ đệ nhất thiên hạ, Phong Phi Vân từng tốn hai trăm vạn kim tệ mua hành tung của nàng, thật sự là nhớ mãi không quên nha.

Tất Trữ Suất ở xa quát to lên.

Hắn lại chạy qua, nói:

- Nạp Lan cô nương, ta là người chán ghét những gia hỏa bại hoại lừa gạt nữ hài tử, mặc dù hắn là hảo huynh đệ của ta, ta cũng muốn vạch trần bộ mặt xấu xa của hắn. Trước mặt nhân tính đạo dức, ta kiên quyết đứng ở chính nghĩa, tuyệt không cô tức dưỡng gian.

Tất Trữ Suất cắn hàm răng, chỉa chỉa Phong Phi Vân, trong ánh mắt mang theo vẻ tiếc hận, thở dài nói:

- Ngươi nha. . . Thật sự là quá khiến ta thất vọng!

Phong Phi Vân thật sự không chịu nổi hắn, cầm vai của hắn ném bay ra ngoài, lần này ném xa hơn, không thấy bóng người...

- Phong Phi Vân, ngươi quê quá hóa khùng đúng không! Ha ha, Nạp Lan cô nương, loại người này nói chuyện ngươi không nên tin, cách hắn càng xa càng tốt. . . Ah. . .

Giọng của Tất Trữ Suất càng ngày càng nhỏ, cuối cùng "Oanh" được một tiếng ngã vào trong rừng rậm, phát ra tiếng hét thảm.