Linh Chu

Chương 408: Lực địch tam vương (2)




Oanh!

Trên người Vô Hà công tử tràn đầy máu đen, tay vặn quan tài đánh tan lực lượng một long hổ, lại tiếp tục đánh lên người Ngưu Vương, phốc, vai phải của hắn nghiền nát, huyết vụ bắn ra bốn phía.

- Khốn kiếp! Tên mặt trắng nhỏ này mạnh quá!

Tất Trữ Suất nhìn thấy Vô Hà công tử đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi trong lòng rung động không hiểu, đây không giống như người sắp chết vừa lao ra khỏi quan tài, tương phản thật sự quá lớn, chiến lực quá đáng sợ.

Đây mới là lực lượng thiên tài cấp sử thi, có thể chiến đấu với tu sĩ cao hơn mình ba tiểu cảnh giới, cùng cảnh giới xưng vương.

Dương Vương cùng Xà Vương đồng thời ra tay!

Dương Vương tế ra ba thanh cổ kiếm màu tím, nó cổ xưa rỉ sắt mang theo chiến khí bất hủ, bộc lộ hào quang khiếp người.

Xà Vương cầm Ô Mộc Thiện Trượng trong tay, vẽ trên mặt đất một cái, đại địa lập tức tan vỡ thành khe hở, Ô Mộc Thiện Trượng bay lên cao, có một đạo xà ảnh đan vào thiện trượng, há to miệng táp tới.

Tam vương liên thủ nhưng lại bị Vô Hà công tử áp chế, không ngừng lui ra phía sau.

- Thất Thải Vân Hà Hỗn Độn Chu!

Vô Hà công tử triển khai khí tượng của mình, sau lưng lao ra hào quang bảy màu, làm cho nửa bầu trời biến sắc, hỗn độn chi khí sáng ngời bất diện, một hư ảnh thần thuyền mang theo khí chất hỗn độn bay ra.

Đây là khí tượng của hắn, Thất Thải Vân Hà Hỗn Độn Chu!

Phốc!

Ngực Xà Vương bị một ngón tay của hắn xuyên thủng, huyết tuyền phun ra, xương cốt bị kéo ra một cây.

Hai mắt Xà Vương có tinh quang bắn ra, cưỡng ép chấn vỡ xương cốt của hắn, vội vàng bay ngược, trên mặt kinh hãi không thôi, hắn bị tu sĩ trẻ thế hệ này kích thương?

Bành!

Dương Vương và Vô Hà công tử cách nhau trăm mét, cách không một chưởng và cánh tay phát ra âm thanh "Khanh khách", giống như vừa va chạm với ngọn núi thép, xương cốt tay phải xuất hiện khe nứt.

Quả thực thật đáng sợ, không thể địch.

Vô Hà công tử vừa mới thoát khốn, thân thể suy yếu, lực lượng trên người không có phục hồi tới đỉnh phong, nhưng lại có thể đả thương ba vương liên tục, khí thế vô lượng, ra tay không cách nào ngăn cản.

- Hắn bị nhốt quá lâu, mạch máu cùng kinh mạch nhiều chỗ bị thương, lực ngưng ngưng tụ không nhiều, sức bật cao thế thì không có khả năng bền bỉ.

- Lực lượng của hắn không đủ duy trì mười chiêu.

Tuy tam vương sợ hãi chiến lực khủng bố của Vô Hà công tử, nhưng mà bọn họ là kẻ túc trí đa mưu, nhìn ra Vô Hà công tử cũng không có hoàn toàn khôi phục tới đỉnh phong.

- Vậy sao? Không cần mười chiêu, ba chiêu là có thể chém giết bất cứ kẻ nào trong các ngươi rồi.

Tóc dài Vô Hà công tử mất trật tự, trong một chớp mắt liền kéo dài qua trời cao, hám thiên nhất kích, trực tiếp đánh Xà Vương vào lòng đất, da đầu nghiền nát, có thể nhìn thấy xương trắng bay ra.

Thiên tài cấp sử thi há có thể là chuyện đùa?

Đông Phương Kính Nguyệt từng nói qua, Phong Phi Vân tu luyện hai mươi năm nữa cũng chưa chắc có thể đạt tới cảnh giới của bọn họ, lời này cũng không phải nói lung tung. Đương nhiên nếu như Đông Phương Kính Nguyệt nhìn thấy Phong Phi Vân hôm nay thì chỉ sợ phải đánh giá lại một phen, hai mươi năm có lẽ quá dài, nhưng lại không phải thời gian ngắn có thể đuổi kịp.

Phong Phi Vân cầm theo cự đao màu trắng, đứng trong khu vực đổ nát, cũng không có nhìn đại chiến trên cao, mà là nhìn chằm chằm vào chủ nhân thần bí bao phủ trong hỏa diễm, bởi vì hắn cảm giác được đối phương đang theo dõi hắn.

Trên mặt hắn cảm nhận được sóng nhiệt to lớn, trong lỗ chân lông có mồ hôi chảy ra từng giọt.

- Phong Phi Vân, vì sao ngươi hết lần này tới lần khác đối nghịch với ta? Chúng ta vốn có thể làm bằng hữu...

Nam Cung Hồng Nhan đang bao phủ trong ngọn lửa, dẫn đầu đánh vỡ trầm mặc, âm thanh già nua mà khô cạn giống như lão đầu tử.

Hỏa diễm vờn quanh thân thể mềm mại, thiêu đốt mạnh hơn trước, giống như sợ Phong Phi Vân nhận ra tướng mạo của nàng.

- Ta không muốn kết giao bằng hữu với kẻ độc ác, lãnh huyết vô tình.

Phong Phi Vân nói.

- Thủ đoạn ác độc... Lãnh huyết vô tình...

Trong hỏa diễm đỏ sẫm truyền đến âm thanh già nua, tại lầm bầm lầu bầu, ngọn lửa bốc cháy mạnh lên, biểu hiện tâm tình của nàng chấn động lớn cỡ nào.

Thiên hạ này bất cứ kẻ nào nói như thế nàng cũng có thể không quan tâm, nhưng mà vì sao Phong Phi Vân nói ra lời này, nàng lại thương tâm muốn chết?

- Chúng ta đi!

Nam Cung Hồng Nhan thật sự không dám nhìn ánh mắt Phong Phi Vân nữa, cảm giác cảm thấy có chút sợ hãi, nàng cho tới bây giờ chưa từng sợ hãi qua, càng không có ủy khuất như hiện tại.

Thầm nghĩ né ra, tránh càng xa càng tốt.

Thật giống như gặp vợ lớn, mà nàng chính là vợ bé nho nhỏ, bị đánh tát không dám tránh, muốn rời nhà trốn đi về nhà mẹ đẻ.

Phong Phi Vân tự nhiên không có quan tâm tới nàng, nàng cũng không phải là vợ bé nhẫn nhục chịu đựng, nhưng mà trong lòng của nàng sinh ra cảm xúc khó hiểu, có chút làm cho nàng phát điên.

Nàng hóa thành mây lửa, chẳng khác gì hải đăng trong bóng tối, biến mất giữa tầng trời.

Huyết Vũ cùng Ngọc Thiền đã sớm theo nàng rời đi, mà Xà Vương, Dương Vương, Ngưu Vương cũng bị thương bỏ chạy, trong khoảnh khắc đi sạch sẽ.

Thiên tài biệt phủ đã sớm thay đổi hoàn toàn, bị san thành bình địa, còn có máu của vương giả Thiên Mệnh Cảnh nhuộm đỏ cả phiến thổ địa này, tràn ngập ma tính.

Mấy chục năm sau nơi này sẽ biến thành hoang viên ma địa, oan hồn tụ tập, có sinh vật kỳ dị xuất hiện, gặm máu thiên mệnh trên đất.

- Ta vừa xuất tràng đã dọa hắn bỏ chạy, cái gì chủ nhân thần bí cũng không thể chống lại chiến uy của ta.

Thẳng tới khi chủ nhân thần bí đi xa, Tất Trữ Suất lén lút mới từ lòng đất leo ra, hai tay chống nạnh, ngửa đầu cười dài, hung hăng càn quấy không ai bì nổi.

Phong Phi Vân cùng Vô Hà công tử đều lắc đầu liên tục, nhìn nhau mang theo vài phân vui vẻ.

- Hôm nay có thể thoát khốn, toàn bộ nhờ hai vị tương trợ, Tô Quân vô cùng cảm kích.

Tóc dài Vô Hà công tử rủ xuống vai, lỗi lạc đứng trên đất, thả quan tài lớn xuống đất.

Thiên tài cấp sử thi khí chất phi phàm, mặc dù vừa tao ngộ tai nạn, nhưng mà sau khi thoát khốn lại có tư thế oai hùng phấn chấn bừng bừng, không phải vương tôn tuấn tài có thể so sánh.

- Lời cảm kích đừng nói nhiều, trên người của ngươi có thứ gì đáng tiền thì mang ra hai món.

Da mặt Tất Trữ Suất rất dầy, cũng thập phần sự thật, trực tiếp đưa tay tới trước mặt Vô Hà công tử.

- Cái này...

Trên mặt Vô Hà công tử mang theo thần sắc khó xử, bảo vật trên người của hắn sớm bị lấy đi, ngay cả kho bảo vật giới linh thạch cũng bị Nam Cung Hồng Nhan lấy đi đưa cho Phong Phi Vân.

- Tương lai tất có trọng bảo dâng lên với tư cách đáp tạ.

Vô Hà công tử mặt đỏ lên, đặc biệt là nhìn thấy hai hàng lông mày của Tất Trữ Suất nhíu lại, càng làm da mặt của hắn không khỏi co rúm lại.