Người có tuệ căn cho nên có trí khôn, người có mệnh căn cho nên có mệnh sống, người nhất định phải có tiên căn mới có thể bước lên con đường tu tiên.
Đây là quá trình mà mỗi một người tu tiên đều phải trải qua, vượt qua linh dẫn, luyện tiên căn, xây dựng thần cơ.
Linh dẫn, chính là người tu tiên thừa hưởng đạo thống của sư tôn, ở trong thân thể tạo ra linh khí dẫn tử.
Giống như Phong Phi Vân thừa hưởng chính là đạo thống của yêu tộc Phượng hoàng, tu luyện ra linh dẫn cũng chính là Phượng hoàng linh dẫn.
Rồi Phong Vạn Bằng, Phong Tùy Vũ tu luyện chính là "Đại kình phong”, thừa hưởng chính là đạo thống của Phong gia, tu luyện ra linh dẫn cũng chính là Đại phong linh dẫn.
Trên cảnh giới "Linh dẫn" gọi là "Tiên căn."
Lúc linh dẫn ngưng tụ xuất hiện linh tính sẽ hội hóa thành buội cây tiên căn, dựng dục trồng ở trong đan điền của tu sĩ, hấp thụ thiên địa linh khí, trưởng thành khỏe mạnh.
Lúc "Tiên căn" hoàn thiện sẽ xảy ra lột xác lần nữa, hóa thành một khối "Thần cơ".
Nếu nói "Thần cơ" chính là khối nền tảng đầu tiên trên con đường tu tiên thì một khi tu luyện thành Thần cơ thì người tu tiên coi như là bước vào Tiên môn, đan điền chẳng khác nào bàn thạch, linh khí nội liễm, dù cho đối phương đứng trước mặt ta thì hắn cũng không thể nào nhận ra được ta là người tu tiên.
Người như vậy cũng chính là người đáng sợ nhất!
Linh dẫn, Tiên căn, Thần cơ chính là ba cảnh giới mà người tu tiên nhất định phải trải qua, mỗi một cảnh giới đều chia làm 3 giai đoạn là sơ kỳ, trung kỳ và đỉnh phong.
Đương nhiên ở trên "Thần cơ" còn có cảnh giới khác, nhưng mà tu sĩ ở cảnh giới kia đã siêu phàm thoát tục rồi, coi như là đại gia tộc Phong gia tranh bá một phương đoán chừng cũng không có mấy người có thể đạt được đến cảnh giới như vậy, cho dù có cũng là nhân vật lão tổ cấp khác.
Một khi vượt qua truyền thuyết "Thần cơ" là có thể thọ hơn năm trăm năm, thần thông nghịch thiên, hướng thiên đoạt mệnh!
"Ùng ùng!"
Huyết dịch trong người Phong Phi Vân điên cuồng, đen kịt như mực, lâu thật lâu cũng không có yên ổn trở lại, mà con Thanh đồng linh chu kia lại dọc theo huyết quản đi qua tim, thông qua linh dẫn qua lại không ngớt trong đan điền.
Con Thanh đồng linh chu này thật giống như một chiếc thái cổ thần thuyền trôi lơ lửng trong đan điền, trên thanh quang thì loang lổ nhiều màu, từng đạo cổ văn huyền dị ở phía trên đan vào nhau, trông thật thần bí mà cổ xưa.
Mười tám cây cột sắt trên con Thanh đồng linh chu này tràn đầy rỉ sét, giương những cánh buồm vải bố cũng bắt đầu tả tơi, cũng không biết là đã trải qua thời gian bao lâu nữa, thậm chí ngay cả thánh linh khí mãnh cũng bắt đầu mòn dần, trở nên hoang tàn.
Dù vậy vẫn có một luồng uy năng bất diệt kinh hãi lòng người, chớp động ánh sáng rực rỡ vĩnh hằng.
Đây là lần đầu tiên Phong Phi Vân cẩn thận quan sát con Linh chu cổ lão này, chính là nó mang hắn từ trên hoàng tuyện lộ dẫn đến nơi này, trong này dám chắc cất giấu bí ẩn không bình thường.
Hắn có cảm giác hắn đang bị một người nào đó cưỡng chế bắt buộc đi trên con đường này, mà con đường này hắn cũng không thể không đi.
Phía sau con Linh chu này có một tay vô hình nào đó, thay đổi sinh mệnh ấn ký của Phong Phi Vân, thay đổi một chút quy tắc giữa thiên địa mới có thể làm cho hắn chết đi sống lại và cùng với linh hồn Phong thiếu gia dung hợp.
Hết thảy mọi thứ này đều khẳng định phía sau cất giấu một bí mật to lớn kinh thiên không muốn người nào biết.
Rốt cuộc là người nào có bản lĩnh cao cường lớn như vậy?
Khẳng định là con linh chu này có liên quan đến! Còn có ... một con miểu quỷ ban chỉ này nữa!
Sau khi con Thanh đồng linh chu trầm tịch trong đan điền thì linh khí ở trong thiên địa cũng không điên cuồng vọt tới nữa, linh dẫn cuối cùng không hoàn toàn biến thành tiên căn, thế nhưng cách tiên căn cũng chỉ kém có một bước.
"Không hề nghĩ đến là trong thời gian nhanh như vậy mà đã đạt tới cảnh giới linh dẫn đỉnh phong." Phong Phi Vân mở hai mắt ra, đôi mắt như hai viên hắc sắc chớp động sáng chói, khóe miệng hơi cong lên một chút.
Mỗi một tiểu cảnh giới đều là một đạo khảm, rất nhiều người phải mất mấy năm mới có thể đột phá được từng tiểu cảnh giới, dù cho là Phong Tùy Vũ thiên tài như thế cũng phải mất thời gian một năm trời mới từ linh dẫn trung kỳ đột phá đến linh dẫn đỉnh phong, vậy mà bây giờ lại đứng lại ở linh dẫn đỉnh phong mà không tiến thêm một bước nào nữa hết.
Tu đạo nan, tu đạo khổ!
(Tu đạo khó khăn, tu đạo gian khổ!)
Chịu được tịch mịch, chịu đựng thử thách, chịu được đày đọa mới có thể trở nên vượt bậc hơn người, trở thành người trong tiên đạo phi thiên độn địa. (bay lên trời, chui xuống đất)
Phong Phi Vân đem miểu chỉ ban quỷ thu vào trong lòng ngực, định sau này sẽ từ từ nghiên cứu, đột nhiên cổ hắn chợt lạnh do một luồng hàn khí từ trên đỉnh đầu kéo tới, làm cho nửa người hắn đều bị lạnh cóng.
Nguy hiểm!
Cơ thể trên mặt đất quay cuồng, tránh xa ngoài mười trượng hơn!
"Ầm!"
Trên bầu trời đen kịt rơi xuống một cái bóng màu đen làm cho khoảng đất hắn vừa đứng bị nổ ra một cái rãnh sâu khoảng hai thước.
Lửa khói cuồn cuộn, lá cây trong rừng tung bay phất phới.
"Vèo!"
Phong Phi Vân xoay người lại, Xích long đoạn đao trong nháy mắt rút ra khỏi bao, tay cầm chuôi đao, hai mắt chăm chú nhìn vào bóng đen kia.
Lúc bụi khói tản đi bớt, bóng đen kia dần dần lộ hình dáng ra, là một cổ xe toàn thân màu trắng thông thấu trong suốt, thật giống như ngọc thô chưa mài dũa chạm khắc mà thành.
Trên càng xe đính chín viên linh đinh, trên mặt in tự dạng nhưng mà thật ra thì do thiên sắc quá mờ nên rốt cuộc không thấy rõ trên mặt khắc chữ gì cả.
Lái xe là một ông lão đội cái mũ màu đen, sở dĩ Phong Phi Vân đoán được hắn là một ông lão là bởi vì trên đầu hắn để lộ ra một mớ tóc đã hoa râm, có vẻ hơi khô xác, không hề sáng bóng mà chỉ có tóc của lão nhân mới có thể có hình dạng như thế.
Chiếc cổ xe này vậy mà từ trên trời bay xuống nhưng ngay cả một con phi cầm tẩu thú kéo xe cũng không có, như vậy thì chỉ có thể nói người điều khiển chiếc cổ xe này tương đối lợi hại, tu vi đã có thể ngự khí phi thiên.
Cường giả như vậy thì đừng nói là thành Linh Châu, dù cho ở Bách Lĩnh quận cũng rất khó gặp được một người như vậy.
Lão già lái xe này dĩ nhiên là không có tu vi như thế, như vậy thì đích thị là một người thần bí nào đang ngồi ở trong xe.
Phong Phi Vân đứng ngang tàng mà cầm đao, mặc dù biết đối phương rất cường đại nhưng vẫn không sợ hãi, trong lòng bình tĩnh, định bụng bất cứ khi nào cũng có thể bổ ra một đao.
Yên tĩnh, yên tĩnh thật lâu!
"Đát đát!"
Cũng không biết bao lâu đã đi qua, lỗ tai của lão già lái xe kia hơi động một chút, tựa hồ nghe người trong xe truyền tin tức gì đó, hắn hơi gật gật đầu sau đó chậm rãi đi xuống khỏi cổ xe, chắp hai tay sau lưng đứng ở thật xa, hình như đang suy nghĩ mà nhìn Phong Phi Vân. Cái mũ màu đen trên đầu hắn cũng không có vén lên nhưng lại làm cho Phong Phi Vân cảm thấy một luồng hơi thở quen thuộc trên người của hắn.
Lão già đánh xe này hắn dám chắc là đã gặp qua.
Đây là một loại linh giác, với linh giác của Phượng hoàng thì tuyệt đối sẽ không sai.
Nhưng mà không cho phép hắn tiếp tục phân tịch, chiếc cổ xe màu trắng đó vậy mà đột nhiên bay lên cách mặt đất, mang theo tiếng xé gió gào thét thẳng hướng về Phong Phi Vân mà đánh tới.
Không có bất cứ dấu hiệu nào, cổ xe lại với tốc độ nhanh giống như một cơn gió, tấm rèm trong xe bị thổi mở ra một góc, bên trong là một mùi thơm tản mát tỏa ra, hình như là mùi thơm của một loài linh hoa nào đó