Linh Chu

Chương 320: Lại một nữ ma? (1)




- Ta chỉ nguyện yên lặng ở bên cạnh hắn, yên lặng trả giá vì hắn, kính xin tháp chủ thành toàn, không nên nói chuyện này cho hắn biết.

Mộ Dung Thác khom người cúi đầu, mặt cũng áp sát mặt đất, chỉ là trong mắt nàng lại toát ra hận ý nồng đậm, trong lòng oán độc đến cực điểm, Phong Phi Vân, giết ngươi không khỏi quá tiện nghi ngươi rồi, ngươi tàn phá thân thể của ta, ta muốn dùng tình cảm của ngươi để trả lời, thẳng đến khi ngươi sống không bằng chết, ruột gan đứt từng khúc ta mới cam tâm.

Trên đời này chuyện thống khổ nhất không phải là tàn phá trên thân thể, mà là tra tấn từ linh hồn.

Kỷ Thương Nguyệt tin tưởng Phong Phi Vân cuối cùng sẽ có một ngày phải chịu tra tấn như vậy, chỉ cần vừa nghĩ tới bộ dạng sống không bằng chết của Phong Phi Vân nàng đã cảm thấy đặc biệt hưng phấn, loại khoái cảm khi trả thù và thống khổ cừu hận này tạo thành nét đối lập rõ ràng.

Không sợ một nữ nhân vóc người đáng sợ, chỉ sợ nữ nhân này tâm tư độc ác.

Oanh!

Trong thân thể Phong Phi Vân lại có một đạo hào quang lao ra, gột rửa không gian chung quanh, nơi đỉnh đầu có một đoàn vầng sáng lớn như nắm đấm đang ngưng tụ, chậm rãi biến thành hình người.

Đây là đang ngưng tụ thần thức, đã sắp thành công rồi.

Trên bàn tay Linh Bảo tháp chủ lại đánh ra một đạo trận pháp, thủ hộ trên đỉnh đầu Phong Phi Vân, biết rõ hắn sắp đột phá cảnh giới Thần Cơ đỉnh phong, vào lúc này không thể bị quấy rầy dù chỉ là một chút.

Thần thức chính là thứ trụ cột nhất của một Tu tiên giả, chỉ có tu luyện ra thần thức mới coi như sải một bước dài bước vào con đường Thiên Đạo.

Sau khi đoàn quang vụ trên đỉnh đầu triệt để ngưng tụ thành hình người thì liền muốn xung thiên mà đi.

- Trở về!

Linh hồn Phong Phi Vân đang hò hét, gọi là đoàn thần thức vừa mới thành hình kia chìm vào trong đại não.

Luồng thần thức đầu tiên tu luyện thành công, chính thức bước chân vào Thần Cơ đỉnh phong.

- Tốc độ tu luyện thật nhanh!

Mộ Dung Thác hai mắt nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, mới vừa đột phá Thần Cơ trung kỳ không bao lâu đã bước chân vào Thần Cơ đỉnh phong, loại thiên phú này quả thực mới nghe lần đầu.

Trong lòng của nàng đã bắt đầu do dự, chung quy cảm thấy Phong Phi Vân so với trong tưởng tượng của nàng càng thêm không thể đo lường được, không cách nào khống chế.

Nếu để cho Phong Phi Vân tiếp tục phát triển thì không ra bao lâu nữa rất có thể sẽ bị hắn nhìn thấu ngụy trang mất.

Nếu chuyện ấy xảy ra, vậy thì người sống không bằng chết chính là nàng rồi.

Bá!

Hai mắt Phong Phi Vân bỗng nhiên mở ra, trong ánh mắt thiêu đốt lên hai luồng hỏa diễm, trong con mắt giống như có hai đầu Bất Tử Thần Điểu đang bay lượn, lực thấm nhuần của đôi mắt này thật sự đáng sợ, tựa như thái cổ đại yêu đang nhìn qua tương lai, vừa vặn chăm chú vào tren người Mộ Dung Thác.

Kỷ Thương Nguyệt khẽ run lên, cảm giác trong mắt Phong Phi Vân tựa hồ thai nghén lấy lực lượng khám phá thời không, bản thân mình giống như đã bị ánh mắt của hắn nhìn thấu vậy.

Ngực nàng bắt đầu phù phù phù phù nhảy lên, khẩn trương đến cực điểm, tay niết kiếm quyết, lúc tất yếu chỉ có thể tiên hạ thủ vi cường.

!"

Đồng tử tựa như hai khỏa sao chỗi thiêu đốt, có Thần Điểu đỏ thẫm xoay nhanh ở phía trên, phát ra tiếng kêu to trầm thấp, giống như Phượng Hoàng dục hỏa Niết Bàn bay thẳng Cửu Thiên.

Đây là đôi mắt người sao?

Phượng Hoàng Thiên Nhãn lại tiến một bước, bước chân vào Động Hư chi cảnh!

Đương nhiên còn xa xa không đạt tới đỉnh cao nhất của Phượng Hoàng Thiên Nhãn, vẫn còn kém xa cả vạn dặm.

Kỷ Thương Nguyệt tuy rằng vẫn là bộ dáng Mộ Dung Thác, xanh xao vàng vọt, áo gai áo vải, nhưng giờ phút này thân thể nàng đã căng cứng, đôi mắt kia của Phong Phi Vân nhìn chằm chằm vào khiến nàng chột dạ, nếu không phải Linh Bảo tháp chủ đang đứng ở một bên thì giờ phút này nàng đã hạ sát thủ trước một bước rồi.

Con mắt Phong Phi Vân rất nhanh liền nhắm lại, ánh lửa vô tận thu liễm, hắn lại im im lặng lặng khoanh chân ngồi chỗ kia, tựa như một khối lão thạch hằng cổ bất động trước điện vậy.

- Thì ra hắn đang tu luyện một loại nhãn lực thần thông cao thâm.

Kỷ Thương Nguyệt thở dài một hơi, không phải vạn bất đắc dĩ, nàng thật sự không muốn ra tay trực tiếp đánh chết Phong Phi Vân chút nào.

Dù sao giết một người dễ dàng, tra tấn một người lại khó.

Lúc Phong Phi Vân cưỡng ép ném nàng vào trong con sông kia, nàng đã cảm giác được một loại tra tấn khuất nhục, một loại tra tấn không cách nào phản kháng, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, thẳng đến khi Phong Phi Vân xé nát tất cả quần áo trên người nàng, thô bạo làm nhục nàng, cái này không chỉ đơn giản là đâm thủng màng trinh của nàng, mà càng khiến lòng nàng cũng nứt ra một khe hở.

Khi đó, không chỉ giữa hai chân nàng đổ máu, mà máu trong lòng cũng chảy không ít.

Cho nên Phong Phi Vân nhất định phải trả giá thật nhiều vì những gì hắn đã làm, một cái giá lớn gấp 10, gấp trăm lần.

Mỗi lần nhớ lại trường hà dưới ánh trăng kia đều tựa như nửa đêm ác mộng, oán linh quấn thân, khiến nàng không cách nào bình tĩnh được, Phong Phi Vân ở trong lòng nàng tựa như một bóng ma vậy khiến cho nàng phát điên lên, khiến nàng hận không thể cắn xuống huyết nhục Phong Phi Vân, từng ngụm nuốt vào trong cổ họng.

Giờ phút này, Phong Phi Vân đang chìm vào thế giới trong cơ thể, sau khi tu luyện ra đạo thần thức thứ nhất, hắn giống như đột nhiên nhiều ra một đôi mắt vậy, đôi mắt này không những có thể nhìn thấy tất cả bên ngoài, cũng có thể nhìn thấy tất cả trong cơ thể.

Thần thức Phong Phi Vân ngưng tụ lớn lên giống như đúc Phong Phi Vân, chỉ là nhỏ hơn vô số lần, tựa như Nguyên Thần Anh Nhi theo như lời Đạo gia vậy.

Nhưng lại có chỗ bất đồng, thần thức có thể tụ, cũng có thể tán, nhưng Nguyên Thần Anh Nhi của Đạo gia lại không thể tán.

Thần thức ngưng tụ, lướt qua trong thân thể, cuối cùng rơi xuống trong Đan Điền, từ rất xa nhìn qua một tòa bạch cốt cung điện, đây chính là Thi Cung của nữ ma, do vô số bạch cốt dựng thành, mang theo một cổ thi khí đầm đặc mà to lớn, tràn đầy lực lượng tà ác.

Tà khí lẫm nhiên, khiến linh hồn của người đều cảm thấy áp lực, nhưng xuyên thấu qua cửa cung, lại có thể nhìn thấy trong cung có tiên hà truyền ra, tựa như có một chu thiên thảo chủng ở ở bên trong, mang theo điềm lành chi quang vô tận.

Cũng chính nhờ có cổ điềm lành chi quang này trấn áp lấy tà khí của Thi Cung, bằng không thì đan điền của Phong Phi Vân đã căn bản không thể nào thừa nhận nổi thi tà chi khí mênh mông cuồn cuộn của Thi Cung rồi.

- Bên trong đến cùng có thứ gì?

Phong Phi Vân cực kỳ hiếu kỳ, đám thần thần này liền trực tiếp bay vào trong một cửa của Thi Cung.

Một cổ lực lượng khiến người sợ hãi đập vào mặt.

Đây là một lực lượng rất đáng sợ, có thể trực tiếp dọa lùi người nhát gan.

Phong Phi Vân không sợ hãi, dù sao chỉ là một đám thần thức mà thôi, cho dù mất đi trong Thi Cung thì nhiều nhất chỉ là thần thức nghiền nát, bị đánh lại cảnh giới Thần Cơ trung kỳ thôi, không ảnh hưởng gì đến tánh mạng cả, có gì phải sợ chứ?