Linh Chu

Chương 317: Linh Bảo tháp chủ (2)




Hắn lúc nói ra bốn chữ "Dám làm dám chịu" thanh âm hơi cao, khiến Phong Phi Vân có loại cảm giác lạ là, cảm thấy ngữ khí của hắn có chút không đúng.

Mộ Dung Thác kéo lấy thân thể bị thương, từng bước một gian nan đi tới bên người Phong Phi Vân, trên mặt đất để lại một loạt dấu chân huyết sắc.

Đông!

Hắn lại quật cường quỳ trên mặt đất, ánh mắt vô cùng kiên định nhìn chằm chằm vào tháp chủ, cung kính dập đầu một cái, cái trán va đập với mặt đất làm vang lên một tiếng "Đông", tiếp theo liền dập cái thứ hai, "Đông" một tiếng...

Trán của hắn cũng đã bể ra, vết máu thấm ướt mặt đất, nhưng hắn vẫn còn dập đầu, vừa nói:

- Cầu tháp chủ cho hắn một cơ hội giải thích!

Đông!

- Cầu tháp chủ cho hắn một cơ hội giải thích!

Đông!

- Cầu tháp chủ cho hắn một cơ hội giải thích!

...

Linh Bảo tháp chủ đã trầm mặc, ngón tay nhẹ nhàng đặt trên trang sách cổ kia, nhưng như thế nào cũng không lật trang kế tiếp

Nàng tuy rằng ghét ác như cừu, tính cách cương liệt, nhưng dù sao cũng là một người, càng là một nữ nhân.

Chỉ cần là một nữ nhân vậy thì không tránh khỏi có nhược điểm đa sầu đa cảm.

- Trên đời này hồng nhan khó được, bạn thân càng khó được.

Linh Bảo tháp chủ nhẹ nhàng thở dài một tiếng, một tiếng này càng thêm già nua, tựa hồ như nghĩ tới khi mình còn trẻ không phải đã từng si mê như thế? Chấp nhất như thế sao?

Thế nhưng cuối cùng lại không được gì, nhưng mặc dù không đạt được gì, nhưng cũng đủ rồi, chung quy vẫn tốt hơn chưa từng si qua, chưa từng chấp nhất qua nhiều.

Chấp nhất của Mộ Dung Thác khiến Linh Bảo tháp chủ cảm động!

Phong Phi Vân sao lại không thấy cảm động chứ, mình lại thiếu hắn một lần nữa rồi.

Nếu không có Mộ Dung Thác đau khổ cầu xin, Phong Phi Vân đã định phóng xuất ra Thi Cung của nữ ma liều chết đánh một trận với Linh Bảo tháp chủ rồi, cho dù phải chết, cũng phải khiến nàng trả giá thật nhiều, đương nhiên đây là hạ sách cuối cùng, không phải vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối sẽ không dùng đến.

Phong Phi Vân chỉ cảm thấy áp lực trên người chợt biến mất, thân thể lại khôi phục năng lực hoạt động, liền tranh thủ đỡ Mộ Dung Thác dậy.

Giờ phút này, Mộ Dung Thác rốt cục mỉm cười ngất đi, ngã xuống trong ngực Phong Phi Vân.

- Nói đi! Ngươi vì sao phải trà trộn vào Vạn Tượng Tháp?

Linh Bảo tháp chủ lại bất cận nhân tình nói.

Phong Phi Vân từ trong lòng lấy ra một khối Tầm Bảo Sư thiết lệnh, khối thiết lệnh này chính là do Tả Thiên Thủ giao cho hắn, nói là mang theo một khối thiết lệnh này thì nhất định có thể tiến vào Vạn Tượng Tháp.

Lúc ấy Tả Thiên Thủ đã tiến đến Thần Đô, khối Tầm Bảo Sư Thiết Lệnh này chính là giao cho Tam đương gia, sau đó chuyển giao cho Phong Phi Vân.

Tả Thiên Thủ chính là một gã cửu phẩm Tầm Bảo Sư, hơn nữa trận pháp vô địch thiên hạ, đã hắn dám đánh cược như thế thì chỉ cần cầm khối thiết lệnh này liền nhất định có thể tiến vào Vạn Tượng Tháp, như vậy Tả Thiên Thủ khẳng định từng là đại nhân vật của Vạn Tượng Tháp, hơn nữa nói không chừng ở trong Vạn Tượng Tháp còn có 1~2 cố nhân ngưu bức cũng không chừng.

Cửu phẩm Tầm Bảo Sư cũng không phải là trưng cho đẹp, toàn bộ Thần Tấn vương triều tuyệt đối không tìm được mười ngươi, nếu Tả Thiên Thủ thật sự từng là người của Vạn Tượng Tháp, cũng khẳng định có địa vị rất cao tại Vạn Tượng Tháp, đoán chừng còn là bạn cố tri của vị tháp chủ này.

- Thực không dám dấu diếm, ta chính là phụng mệnh sư tôn mà đến, có một vật giao cho tháp chủ nhìn xem.

Phong Phi Vân ý định giả mạo làm đồ đệ của Tả Thiên Thủ.

Trên Thiết Lệnh của Cửu phẩm Tầm Bảo Sư khảm chín hạt linh thạch, toàn bộ Thần Tấn vương triều cũng khó mà tìm ra mấy khối.

Danh tự của Tả Thiên Thủ được khắc vào đằng sau Thiết Lệnh, trên danh tự ngưng tụ lấy thần thức người cầm được, căn bản không có bất luận kẻ nào có thể làm giả và mạo danh thế thân cả.

Linh Bảo tháp chủ tiếp lấy Thiết Lệnh vào tay, sau khi trông thấy danh tự đằng sau Thiết Lệnh thân hình liền có chút chấn động, bỗng nhiên đứng dậy, nói:

- Hắn là sư tôn ngươi? Hắn bây giờ đang ở đâu?

Thanh âm nàng vẫn già nua như trước, có chút khàn khàn, mang theo một cổ tang thương tuế nguyệt!

Nhưng lúc nàng xoay người lại lại khiến Phong Phi Vân cảm thấy đặc biệt kinh ngạc, đây đâu có chút nào giống một lão thái bà đã mấy trăm tuổi đâu, ngược lại xinh đẹp giống như một tiểu cô nương mới hai mươi vậy.

Ung dung đẹp đẽ quý giá, làn da tinh tế tỉ mỉ và trắng nõn, tựa như làn da hài nhi vậy, căn bản không giống như một nữ nhân đã qua 30, đặc biệt là cổ khí chất trên người nàng quả thực còn cao quý hơn cả hoàng phi và công chúa của một quốc gia.

Đây là Linh Bảo tháp chủ.

Phong Phi Vân có chút khẽ giật mình, trong lòng lại thầm mắng một câu, lão thái bà này bảo dưỡng thật tốt, xem ra đã ăn không ít linh đan diệu dược, cũng đã sống được mấy trăm tuổi rồi mà vẫn như một đại cô nương vậy.

- Sư tôn lão nhân gia ông ta đã đi Thần Đô, đi gặp một vị cố nhân.

Phong Phi Vân thấy cảm xúc Linh Bảo tháp chủ chấn động lớn như thế, liền biết rõ Linh Bảo tháp chủ này khẳng định có quan hệ không bình thường với Tả Thiên Thủ.

Linh Bảo tháp chủ nhắm chặt lấy thiết lệnh trong tay, ánh mắt nhìn xa phương bắc, thì thào tự nói:

- Hai trăm năm rồi, mất tích hai trăm năm rồi, hai trăm năm sau liền cho một người đệ tử tới gặp ta, đây là kết quả chờ đợi hai trăm năm sao? Ha ha...

Tâm tình của nàng chấn động rất lớn, khi thì lầm bầm lầu bầu, khi thì cười, khi thì buồn, khi thì hồi ức, khi thì trầm tư, thật giống đang dùng hết tất cả biểu lộ của một người vậy.

Phong Phi Vân chỉ im im lặng lặng đứng ở một bên, tính tình Linh Bảo tháp chủ thật sự rất cổ quái, có trời mới biết sau một lúc nữa nàng sẽ thế nào, vào lúc này bảo trì trầm mặc mới là cách làm tốt nhất.

- Hắn đi Thần Đô là đi gặp Kỷ Linh Huyên sao?

Linh Bảo tháp chủ thản nhiên nói.

Kỷ Linh Huyên chính là một trong Tứ đại Thần Phi đương triều, cũng là nữ nhân đã hại Tả Thiên Thủ mất đi một cánh tay phải, cũng là thân cô cô của Kỷ Thương Nguyệt.

- Cái này... Ta cũng không rõ ràng lắm.

Phong Phi Vân ăn ngay nói thật, hắn quả thật chưa từng nghe qua tục danh của Kỷ Linh Huyên.

- Hừ! Nam nhân đều bị coi thường như vậy.

Cảm xúc Linh Bảo tháp chủ ổn định lại, lỗi lạc mà đứng, lãnh khốc và nghiêm túc.

- Ách...

Phong Phi Vân tuy rằng rất muốn nói, nữ nhân càng bị coi thường hơn nam nhân, nhưng giờ phút này cũng không dám chống đối với nàng, lời này nếu nói ra miệng thì dù không chết chắc chắn cũng bị lột một lớp da.

- Xem ra hắn lần này đi Thần Đô đã ôm lòng hẳn phải chết, cho nên mới bảo ngươi đưa khối Thiết Lệnh này trở về, khó trách ngươi ở trên Tầm Bảo Sư nhất đạo lại có thiên phú cao như thế, thì ra là đệ tử của hắn.

Linh Bảo tháp chủ lầm bầm lầu bầu.