Linh Chu

Chương 2053: Lạc đường




Tên mập là thánh thia bẩm sinh, trăm năm thành thánh, ngàn năm thành đại thánh, vạn năm thành thứ tiên. Trong vũ trụ đó tên mập chỉ điểm giang sơn, tuyệt đại phong hoa. Nhưng khi tên mập bước vào cửa tiên giới, chờ bên cạnh bể khổ hơn tám ức năm, lòng tích lũy bực tức mãnh liệt.

Bùm!

Thái Cực Đạo Nhân đánh ra tiên cốt như ném một tinh cầu, không gian bị ép cong sắp tan vỡ. Lực lượng hùng dũng đánh bay đinh ba chín răng trong tay tên mập, gã ngồi bệch xuống đất.

Da tay tên mập bị xé rách, suýt què tay:

- Má ơi, mạnh quá.

Người Địa Hoàng đại thánh rực cháy lửa tiên, mang theo lực lượng siêu cường đại tung cú đấm.

Vù vù vù vù vù!

Thái Cực Đạo Nhân cũng đánh ra nắm đấm, nắm tay bay ra trời long đất lở đánh Địa Hoàng đại thánh văng ngược trở về.

Thứ tiên giết lên Thái Tổ càng lúc càng nhiều, bao vây Thái Cực Đạo Nhân vào giữa. Các loại thần thông đại thuật oanh kích ra.

Có thể đến cảnh giới thứ tiên toàn là ức ngàn dặm mới tìm được một, không tầm thường, dĩ nhiên không dễ đối phó.

Nhưng cảnh tượng trước mắt không giống tiên nhân tranh phong mà như đám du côn kéo bè kéo lũ đánh nhau, người bị đánh hội đồng là Thái Cực Đạo Nhân.

Thái Cực Đạo Nhân lạnh lùng cười:

- Tính người luôn ham lam, dù tiên nhân cũng không thay đổi được tật xấu này. Các ngươi hận ta không đưa các ngươi qua biển, nhưng các ngươi đã nghĩ đến chưa? Ta dựa vào cái gì phải đưa các ngươi qua biển?

Có người nói:

- Ngươi đã ngồi ở vị trí người đưa đò thì nên làm tròn trách nhiệm của mình. Độ người trong thiên hạ là suy nghĩ cho mọi người, nếu không muốn làm người đưa đò thì rời đi đi, ai ngăn được ngươi? Tại sao nhất định phải hủy diệt các vũ trụ hạ giới?

Thái Cực Đạo Nhân đánh ra hai khí âm dương thành Thái Cực thần đồ bảo vệ bản thân.

Thái Cực Đạo Nhân cười hỏi:

- Hay trong các ngươi ai làm người đưa đò? Ta sẽ giao trách nhiệm lại cho kẻ đó.

Không ai trả lời.

Bến đò tiên nhân, các tiên quang lấp lánh, khí sát phạt không ngừng xuyên qua. Ngôi sao trên bầu trời run rẩy.

Các thứ tiên đánh ra thần thông cổ pháp, phô thiên cái địa đổ ập xuống Thái Cực Đạo Nhân, bao phủ lão.

Phong Phi Vân khoanh chân trên Thanh Đồng cổ thuyền, tiên thạch năm sắc trên trán đã hòa tan hoàn toàn. Tiên thể Oa Hậu nương nương hiện ra, da tiên như ngọc, tóc dài như thác, thân thể hoàn mỹ vô khuyết. Người Oa Hậu nương nương tỏa đốm sáng tiên thánh.

Phong Phi Vân thở phào nhẹ nhõm, khẽ kêu gọi:

- Oa Hậu nương nương, người thức tỉnh?

Rèm mi Oa Hậu nương nương run run, mắt chậm rãi mở ra. Con ngươi có năm màu tỏa ra thần quang năm sắc, mênh mông xin hđẹp.

* * *

Hai tay Thái Cực Đạo Nhân vẽ Thái Cực hình thành bão hai khí âm dương to lớn đánh bay đám thứ tiên té dưới đất.

Thái Cực Đạo Nhân cười khẩy nói:

- Các ngươi không muốn làm người đưa đò, tại sao ép buộc ta làm? Dựa vào cái gì!? Dựa vào cái gì???

Vù vù vù vù vù!

Người Phong Phi Vân phát ra thần quang năm sắc, chân đạp áng mây tiên, trong thần ấn ngũ sắc trên trán lơ lửng một thân hình yểu điệu như pho tượng tiên thánh.

- Thái Cực Đạo Nhân, từ đầu đến cuối ai buộc ngươi đưa đò. Ta hỏi ngươi, ban đầu tại sao ngươi làm người đưa đò?

- Ban đầu . . .

Thái Cực Đạo Nhân suy tư, nhớ lại chuyện xa xôi.

Thật lâu sau Thái Cực Đạo Nhân lắc đầu, nói:

- Đã qua lâu, ta đưa đò ở bến đò tiên nhân hơn vạn ức năm, qua trăm lượng kiếp pháp lực, ai mà nhớ chuyện xa xưa như thế?

Các thứ tiên đứng dậy, lòng hoảng sợ. Lực lượng tiên nhân quả nhiên không thể phỏng đoán, nhiều thứ tiên hợp tác vẫn không đánh lại Thái Cực Đạo Nhân.

Phong Phi Vân nói:

- Như ngươi thường hay nhắc đến lòng người, con người luôn như thế, trên đường đi tới có quá nhiều dụ dỗ dễ làm chúng ta lạc đường. Chúng ta chưa đi đến cuối đã quên tại sao mình xuất phát, bây giờ ta cho ngươi nhớ lại năm xưa vì sao chọn làm người đưa đò.

Thái Cực Đạo Nhân lặp lại lời Phong Phi Vân nói:

- Đi quá xa, chưa đi đến cuối đã quên tại sao mình xuất phát.

Tim Thái Cực Đạo Nhân rung lên, ký ức xa xôi nào đó bị xúc động.

Trên bàn tay Phong Phi Vân dựng dục một thế giới ngũ sắc.

Đây là thế giới hỗn độn, thiên địa mông lung, trong nổi lên thành trời, trọc chìm xuống thành đất.

Bể khổ lơ lửng giữa trời và đất, tách thiên địa ra.

Không biết qua bao lâu, đất lại bắt đầu diễn hóa, bắt đầu bạo tạc, bắt đầu ngưng tụ. Cuối cùng sinh ra vô số không gian vũ trụ, hình dạng sinh mệnh.

Trời cũng bắt đầu diễn hóa, biến thành vân chi tiên giới, siêu thoát các vũ trụ, vân chi tiên giới sinh ra sự sống.

Tiếp Dẫn Đạo Nhân, Oa Hậu nương nương là một trong các sinh mệnh sinh ra sớm nhất trong vân chi tiên giới. Bọn họ được dựng dục từ hỗn độn,là hóa thân tiên linh, ngưng tụ hình thể, tự thành đại đạo.

Tiếp Dẫn Đạo Nhân mặc áo đạo đứng bên bể khổ nhìn xuống các vũ trụ bên dưới, nhìn những sinh linh sinh lão bệnh tử.

Vẻ mặt Tiếp Dẫn Đạo Nhân bi thương nói:

- Sinh linh hạ giới có nhièu đau khổ, tuổi thọ chỉ được mấy chục năm, sớm nở tối tàn. Tại sao không đưa bọn họ đi vân chi tiên giới, sao giữa thiên địa cách một mảnh bể khổ?

Oa Hậu nương nương nói:

- Đây là trạng thái bình thường của sự sống. Sinh ra ở hạ giới đã định trước đau khổ, sinh ra ở vân chi tiên giới định trước bất lão bất tử. Đây chính là số mệnh, không ai thay đổi được.

Tiếp Dẫn Đạo Nhân lắc đầu, nói:

- Ta nguyện giúp bọn họ thay đổi số mệnh này, độ bọn họ đến vân chi tiên giới. Từ nay vô thiên địa, vô số mệnh, vô khó khăn, vô bần tiện, vô tiên phàm.

Oa Hậu nương nương nhìn Tiếp Dẫn Đạo Nhân chằm chằm:

- Đây là giành số mệnh với thiên địa, cần đại nghị lực, đại quyết tâm. Có lẽ suốt đời ngươi không làm được.

- Thế thì ta sẽ phát đại chí nguyện, hạ giới một ngày không trống thì ta không thành tiên.

Tiếp Dẫn Đạo Nhân móc sáu khúc xương trên người ra, một khối xương sọ, một khối xương tay, một khối xương chân, một khối xương mắt, một khối xương tim, một khối xương sườn.

Sáu khối xương rơi xuống bể khổ biến thành sáu thuyền cổ thần linh.

Bùm!

Hình ảnh biến mất.

Phong Phi Vân chậm rãi rút tay về, ánh mắt khâm phục nói:

- Hạ giới một ngày không trống thì ta không thành tiên. Chẳng lẽ tiền bối đã quên mình từng nói câu đó trong thời gian dài dặc vô tận trước kia sao?

Thái Cực Đạo Nhân lặp đi lặp lại một câu:

- Đi quá xa, chưa đi đến cuối đã quên tại sao mình xuất phát.

Bên bờ bể khổ, tiên vụ thành mây, từng vòng sóng gợn gột rửa.

Các thứ tiên đứng bên bờ bể khổ nhìn Phong Phi Vân diễn hóa thế giới kia thì rất rung động, biểu tình kỳ dị nhìn Thái Cực Đạo Nhân.

Ban đầu ước nguyện của con người thường rất tốt đẹp, có nghị lực, quyết tâm nhất. Nhưng mười năm, trăm năm qua đi, có bao nhiêu người còn kiên trì được?

Con người sẽ lạc đường, mất phương hướng, mờ mịt rồi đi hướng cực đoan.

- Đây . . . Là đại chí nguyện ta ta từng thề. Chưa thực hiện đại chí nguyện đã đánh mất ản tâm.

Thái Cực Đạo Nhân đứng bên cạnh bể khổ, cảm thấy lòng mình khổ hơn nước biển.