Linh Chu

Chương 1786: Hai văn minh (1)




Long Kiệt cười khinh thường nói:

- Bản thân đại ma long còn khó giữ, có rảnh xen vào chuyện nhân tộc? Nực cười. Nhân tộc diệt tuyệt là thiên đạo đã định, không ai có thể xoay chuyển Càn Khôn!

Long Kiệt chắp hai tay sau lưng nhìn Thủy Nguyệt tiên thành, nói:

- Hãy thần phục đi, Thủy Nguyệt thánh thần đã chết trong thiên hà. Đây chỉ là bắt đầu, không lâu sau tất cả quốc gia nhân loại sẽ biến mất khỏi mảnh đất này. Lực lượng của các ngươi quá nhỏ yếu, chỉ có thần phục làm nô bộc mới kéo dài hơi tàn.

Đây là ý chí thánh linh thật sự, không ai ngăn được.

Thất phu nhi vi bách thế sư, nhất ngôn nhi vi thiên hạ pháp.

Đây là thánh linh, một câu nói hiệu lệnh thiên hạ, là thiên hạ phương pháp, đại đạo phương pháp.

Nghịch thánh linh chính là nghịch thiên, nghịch đạo, không được thiên địa bao dung.

Long Kiệt nhìn tượng thần bạch ngọc trong Thủy Nguyệt tiên thành:

- Thủy Nguyệt thánh thần đã chết, ngươi cũng nên ngã.

Long Kiệt dứt lời, Thủy Nguyệt thánh thần để lại phân thân trong thần tượng vụt tắt, tượng bạch ngọc nứt rạn, sụp đổ thành mảnh vụn.

Thần tượng sừng sững trong Thủy Nguyệt tiên thành hơn một vạn năm, thần thoại bất bại trong lòng các tu sĩ Thủy Nguyệt thiên cảnh đã sụp đổ. Tuyệt vọng tràn ngập trong Thủy Nguyệt Thiên Cảnh.

- Thánh thần chết thật rồi sao? Nếu thánh thần không chết tại sao thần tượng sụp?

- Tận thế của nhân loại đã đến phút cuối sao? Chúng ta sẽ trở thành nô lệ hoặc quỷ hồn?

Trước thánh linh không ai sinh ra nổi ý nghĩ chống đối, không phải bọn họ không muốn mà vì ý chí thánh linh ức chế ý chí chống đối của bọn họ. Ai có thể phá ý chí thánh linh?

Phong Phi Vân cố gắng vận chuyển thánh linh nội đan, hắn không cam lòng. Phong Phi Vân không tin Thủy Nguyệt Đình chết, không tin tận thế nhân loại đã đến. Ý chí thánh linh cũng không thể đè ép Phong Phi Vân.

- Thủy Nguyệt Đình tuyệt đối không chết, không thể nào!

Phong Phi Vân không muốn tin chút nào nhưng hắn biết thánh linh tuyệt đối không nói dối. Long Kiệt đã bảo Thủy Nguyệt Đình chết trong thiên hà nghĩa là nàng chết thật. Nhưng trong lòng Phong Phi Vân không chấp nhận được sự thật này, tuyệt đối không chấp nhận.

Trong Phong Phi Vân vang lên thanh âm:

- Muốn chiến đúng không?

Phong Phi Vân hỏi:

- Là Đế Thánh bội sao?

Đây là thanh âm của Đế Thánh bội, nó là bán thánh linh dụng cụ.

Đế Thánh bội lơ lửng trên xác Đế Trủng, nói:

- Yêu tộc quá ngông cuồng, thời thái cổ chúng nó chưa từng dám chèn ép nhân tộc như thế, cho mười lá gan chúng nó cũng không dám.

Phong Phi Vân nghi hoặc hỏi:

- Lúc thái cổ chẳng qua nhân loại nhỏ yếu, chỉ có thể phụ thuộc vào các đại yêu tộc để sinh tồn sao?

- Đùa, thời kỳ thái cổ nhân tộc cường đại không gì sánh được, đứng đầu vạn vật. Dù toàn bộ yêu tộc cộng lại cũng không đối kháng nổi với nhân tộc.

Đế Thánh bội thốt lời kinh người.

- Biết ba đại thánh thái cổ không? Toàn sinh ra từ nhân tộc. Oa Hậu Đại Thánh vá trời, Cửu Tiễn Đại Thánh một ngày bắn chín kim ô. Địa Hoàng Đại Thánh từng thống nhất Cửu Châu. Lúc đại thánh còn ở vạn tộc đến bái, khi ấy số lượng bốn yêu tộc hưa thớt, còn xa mới đối kháng lại nhân tộc.

Lần đầu tiên Phong Phi Vân nghe nói bí mật như vậy, không thể tưởng tượng nổi.

Trước thái cổ nhân tộc lại là đứng đầu vạn vật, tất cả yêu tộc cộng lại không mạnh bằng nhân tộc.

Hiểu biết trong lòng Phong Phi Vân một lần nữa bị đẩy ngã, thay đổi trời long đất lở.

Hậu thời kỳ thái cổ đã phát triển hai trăm ức năm, không ai biết trước thái cổ là bộ dạng thế nào, tất cả chỉ được nghe trong truyền thuyết thần thoại.

Ví dụ các tu sĩ biết tên ba đại thánh thái cổ nhưng không rõ đến từ chủng tộc nào. Đại thánh mạnh mấy cũng không thể sống qua hai trăm ức năm, sách cứng rắn nhất cũng không thể giữ lại hai trăm ức năm.

Tru thiên lay động tiên chuy, Yêu Hoàng kiếm là những hung binh thời kỳ thái cổ truyền thừa đến bây giờ khí linh đã chết, biến mất trong dòng sông lịch sử.

Thời gian xa xôi, dù thánh linh dụng cụ không vỡ nhưng khí linh đã chết, không thể giữ đến bây giờ.

Thần niệm Phượng Phó giữ lại được vì nàng ở trong Thanh Đồng cổ thuyền.

Đế Thánh bội, thần niệm Đế Trủng giữ lại vì chúng nó ở trong Tinh Hồng quỷ thuyền.

Nhờ bọn họ nói sự thật về thái cổ nên Phong Phi Vân mới biết.

Trước thái cổ nhân tộc là đứng đầu vạn vật, chúa tể thiên địa. Ba vị đại thánh sinh ra từ nhân tộc. Thưở ấy rồng và phượng có giới tính khác, có thể giao phối sinh sản hậu đại. Khi ấy thiên địa có chín châu chứ không chỉ một Tây Ngưu Hạ Châu như bây giờ.

Sau thái cổ nhân tộc trở thành chủng tộc nhỏ yếu, chỉ có thể phụ thuộc vào các đại yêu tộc mà sống. Mãi khi Hiên Viên Đế Sư xuất thế mới khiến nhân tộc độc lập, xây dựng Trung Ương vương triều, bước vào thời kỳ hưng thịnh trung cổ.

Hậu thời kỳ thái cổ long cô dương, phượng cô âm, chỉ có thể thông qua huyết khí tinh hoa ngưng tụ thai trứng, sinh sản hậu đại.

Trước và sau thái cổ chênh lệch quá lớn làm Phong Phi Vân cảm thấy đây là hai thế giới, hai văn minh.

Là cái gì đã thay đổi mọi thứ?

Thay đổi quan điểm của tu sĩ hậu thái cổ?

Sức người không làm được, vậy đó là loại lực lượng gì?

Phong Phi Vân bỗng thấy sợ, nỗi sợ hơn cả nguy hiểm đại kiếp nạn mà Phượng Phó nói. Phong Phi Vân không rõ sợ hãi đến từ đâu nhưng nó luôn tràn ngập.

Thật lâu sau Phong Phi Vân dằn xuống sợ hãi, thầm nghĩ:

- Nếu không có vài thứ giữ lại từ thời kỳ thái cổ trong Thanh Đồng cổ thuyền, Tinh Hồng quỷ thuyền thì ta không thể chạm đến những sự thật này.

- Thanh Đồng cổ thuyền, Tinh Hồng quỷ thuyền có thể giữ lại một ít sự thật, còn thuyền cổ khác thì sao?

Phong Phi Vân nghĩ đến Bạch Ngọc tiên thuyền của Đông Phương Kính Nguyệt, thuyền nhỏ màu xanh của Thanh Y.

Đế Thánh bội nói:

- Ta không biết cuối thời kỳ thái cổ xảy ra chuyện gì, thay đổi khí vận và quy tắc thiên địa, nhưng có người giẫm lên tôn nghiêm nhân tộc thì chúng ta phải chiến. Phong Phi Vân, tuy ngươi là bán yêu nhưng trong người chảy máu nhân loại, ngươi nguyện ý chiến không?

Phong Phi Vân nói:

- Phụ thân của ta là nhân loại, ta không chiến vì mình cũng nên vì phụ thân.

Hiện giờ Phong Phi Vân đã vượt qua Vũ Hóa cảnh, có thể xóa phong ấn trên Đế Thánh bội, thả nó ra ngoài.

Phong Phi Vân không tự mình chiến đấu, hắn muốn dùng lực lượng của Đế Trủng.

Cơ thể Phong Phi Vân trong tầng mây dần trở về hình người, không kinh động đám tu sĩ yêu tộc bên dưới.

Thánh linh nội đan bốc cháy ngọn lửa, mọc đôi cánh lửa. Phong Phi Vân biến thành phượng hoàng nhỏ bay vào thân thể sắp mục rữa của Đế Trủng.

Đế Trủng đã chết lại bò ra từ quan tài hoàng thạch, mắt sâu thẳm vươn tay ra. Đế Thánh bội tự động bay vào bàn tay khô quắc như nâng vầng trăng sáng.

Bên dưới, đại quân yêu tộc phô thiên cái địa làm các 9p thấy bất lực, tuyệt vọng.

Thượng Quan Minh Tiêm, Hiên Viên Nhất Nhất tính cách kiêu ngạo giờ không kiềm được nhíu chặt mày. Trước ý chí thánh linh, bọn họ không có cả lực lượng chống cự.

Cường giả nhân loại Đại Quang Minh giới cách gần nhất, quang minh chúa tể tự dẫn người đến. Quang minh chúa tể tập kết mấy trăm vạn anh kiệt nhân tộc Đại Quang Minh giới chạy ngay đến, lục tục có vô số tu sĩ nhân loại kéo đến.