Linh Chu

Chương 171: Vùng đất chết chóc biên thùy Nam Man (1)




- Này! Cứu người thì cứu đến cùng đi !

Phong Phi Vân đứng lên từ trên mặt đất, bàn tay chống trên một cây đại thụ, bật thốt lên gọi với theo hai nữ nhân kia.

Xe đẩy bằng gỗ ngừng lại!

Nữ nhân tỉ tỉ kia đương nhiên xoay người lại, lộ ra một mảng eo lưng trắng tinh sáng bóng, vui vẻ hỏi:

- Ngươi không muốn chết ?

- Không muốn chết nữa, nghe xong những lời cô nương nói, ta hoàn toàn tỉnh ngộ.

Phong Phi Vân đáp.

- Bồ Tát nói, cứu một mạng người, chính là đang tích đức cho kiếp sau !

Phong Phi Vân liên tục gật đầu, đáp:

- Đúng vậy, đúng vậy! Bồ Tát nói quá đúng! Ta hiện tại chỉ nghĩ ăn một miếng cơm, chỉ nghĩ sống sót thật tốt. Ta tin tưởng nữ Bồ Tát ngươi sẽ không thấy chết mà không cứu.

Quý Tiểu Nô nhíu mày, hiển nhiên có thành kiến rất sâu đối với Phong Phi Vân. Nàng không muốn tiểu tặc này lừa gạt tỉ tỉ, vì vậy nói:

- Tỉ tỉ, tiểu tử này lấm la lấm lét, không rõ lai lịch, nói không chừng chính là một cường đạo Hoàng Phong Lĩnh, cố ý giả trang thành dáng vẻ như vậy, muốn nhân cơ hội trà trộn vào trấn Thanh Phong. Hoàng Phong đạo tặc hiện tại khá là hung hăng ngang ngược, chuyên ra tay đối với nữ nhân xinh đẹp. Nghe trưởng trấn gia gia nói, một vị nữ đệ tử Tam Huyền Môn liền bị đạo tặc làm nhục. Ngay cả nữ đệ tử tiên môn cũng không thể may mắn thoát khỏi, chúng ta có lẽ cẩn thận một chút thì tốt hơn.

- Chính là hắn cũng không giống như một tên đạo tặc?

Trong lòng nàng kia cũng có chút sợ hãi, dù sao Hoàng Phong đạo tặc thật sự rất đáng sợ, ngay cả Thần Vũ Quân đóng quân tại Phong Hỏa Liên Thành mấy lần cũng không tiêu diệt nổi bọn chúng, ngược lại còn bị hao binh tổn tướng.

Những Hoàng Phong đạo tặc này thật sự là đến không bóng hình đi không tung tích. Rất nhiều thôn trấn đều bị bọn chúng gây tai họa, nam mua làm nô lệ, nữ bắt về chà đạp, già bị giết hại, nhỏ thì bị xả thây !

Phong Phi Vân đứng ở một bên lẳng lặng nghe bọn họ đối thoại, trong lòng tự đánh giá được rốt cuộc nơi này là địa phương nào. Hẳn là vẫn còn ở phủ Nam Thái, dù sao khẩu âm bọn họ cũng không thay đổi lớn, nhưng mà vì sao chưa từng nghe nói qua đến Tam Huyền Môn gì đó? Xem ra chỉ là một tiểu môn tiểu phái.

Còn Hoàng Phong đạo tặc kia là cái quái gì vậy, nghe bọn họ nói tựa như cái thế Ma vương. Nhưng mà Phong Phi Vân vẫn chưa từng nghe nói qua. Hiện tại trong lòng hắn chỉ lo lắng một vị Nữ Ma Tiêu Nặc Lan kia và hơn một ngàn xác ướp tăng nhân cổ thả ra từ Thương Sinh Tự, đám này mới thật sự là ma quỉ làm loạn.

Chỉ sợ hiện nay Tu Tiên Giới phủ Nam Thái đã xảy ra biến đổi lớn động trời, trận tai nạn này chỉ là vẫn còn chưa lan tràn đến loại địa phương nho nhỏ thế này mà thôi!

Không khí trong núi đặc biệt nhẹ nhàng khoan khoái, mang theo một mùi thơm hoa cúc chốn núi rừng hoang dã.

Những cây cao chọc trời giữa rừng rậm, bụi gai và thảm thực vật phủ kín con đường nhỏ trong núi. Ngẫu nhiên có thể thấy một hai con sơn tước bị âm thanh chiếc xe đẩy bằng gỗ làm kinh động, nó đột nhiên bay lên từ trong bụi cỏ rồi đậu xuống trên cành một cây phong cổ thụ.

Núi này có tên gọi là núi Vương Ốc, bên trong có rất nhiều mãnh thú và chim chóc. Chính con Ma Thương Ưng bị Quý gia tỷ muội bắn rơi cũng vẻn vẹn chỉ có thể coi là phi cầm hạng trung. Nghe thấy Quý gia muội tử nói nàng đã từng thấy một con chim lớn với hai cái đầu, thân thể dài chừng hơn mười thước, cánh tựa như một cánh quạt của cối xay gió.

Núi thẳm rừng rậm có nhiều dị thú, dãy núi Vương Ốc này coi như là một vùng núi cổ, mọi người sinh sống dưới chân núi cũng vẻn vẹn chỉ là vào vùng ven rìa dẫy núi để săn thú hái thuốc, căn bản không dám tiến sâu vào trong vùng rừng núi. Đã từng có một người tài cao mật lớn tên là Lộng Triều muốn đến trong chốn núi thẳm săn thú, nhưng mà lại một đi không còn trở về nữa.

Dãy núi Vương Ốc này rốt cuộc lớn tới đâu, ngay cả Quý gia tỷ muội cũng nói không biết rõ ràng lắm. Chỉ biết là bọn họ mỗi lần vào núi săn thú, ít ra cũng phải nấn ná bẩy, tám ngày ở trong núi. Hơn nữa cũng vẫn còn vẻn vẹn chỉ là tại vùng ven rìa dãy núi.

- Lộc cộc !

Chiếc xe đẩy bằng gỗ cố gắng đi chậm rãi trên con đường núi chật hẹp mà dốc đứng, một bên là vách núi dựng đứng, nhìn sang một bên là vực thẳm sâu không thấy đáy, không cẩn thận liền có thể rơi xuống đáy vực mà tan xương nát thịt.

Phong Phi Vân ngồi ở trên xe đẩy bằng gỗ chất đầy dược thảo, bên cạnh chính là cái con Ma Thương Ưng đã cứng đờ kia. Con ưng này thật đúng là không phải lớn bình thường, cơ hồ chiếm hết cả chỗ trên chiếc xe đẩy bằng gỗ. Phong Phi Vân cũng chỉ có thể ngồi ở trong góc. Hắn đưa tay cầm lấy một nhánh dược thảo nửa khô héo bên cạnh ống quần rồi bắt đầu vê vê, đưa lên chóp mũi ngửi ngửi.

Dược thảo này cũng dài như ngón tay người vậy, phiến lá rất rộng như lá lúa nước. Chỉ là màu sắc lá dược thảo cũng là màu lam, giữa ba lá thảo diệp vẫn còn nở ra một đóa hoa nhỏ màu lam.

- Đây là loại cỏ gì ?

Phong Phi Vân tò mò hỏi.

Quý gia tỉ tỉ đi tuốt ở đàng trước, trên bả vai yếu đuối choàng qua một sợi dây thừng thô to như đầu ngón tay. Đầu bên kia liền cột vào trên xe đẩy bằng gỗ. Nàng lôi kéo chiếc xe đẩy bằng gỗ với có chút gian khổ, trên trán nhỏ xuống những giọt mồ hôi.

Trên chiếc xe đẩy bằng gỗ này không chỉ có chứa con chim Ma Thương Ưng nặng mấy trăm cân, lại còn có thêm "Bệnh nhân" Phong Phi Vân. Tải trọng tăng lên, coi như là hai người lực lưỡng đến kéo cũng phải đều cố hết sức, huống chi là một nữ hài tử mười sáu, mười bảy tuổi.

Nếu không phải trên người nàng có một tia linh khí, chỉ sợ căn bản là không kéo được chiếc xe đẩy bằng gỗ này.

Phong Phi Vân mắt nhìn thấy điều đó mà cũng là đau ở trong lòng. Nếu không phải toàn thân đều không xuất ra được một tia khí lực, hắn là đánh chết đều không muốn để cho một nữ hài tử đến kéo hắn. Phần ân tình này chỉ có thể yên lặng ghi nhớ ở trong lòng.

Thiên hạ hiện nay, ở chỗ nào vẫn còn tìm được nữ hài tử lương thiện mà lại không ngại cực khổ như vậy ? Sợ là không có!

- Đây là Lam Lang Thảo, hỗn khất nhi, ngươi đừng sờ loạn, dược thảo này rất quý. Một gốc cây là có thể bán ra được giá cao hai mươi đồng tiền. Ta và tỉ tỉ hái ba ngày tại Hoàng Thổ ở trên vách đá dựng đứng mới có được mười ba gốc, coi như làm hỏng một lá thảo diệp, ngươi đều không bù đắp nổi.

Quý Tiểu Nô nhìn tỉ tỉ ở phía trước vất vả cực nhọc lôi kéo chiếc xe đẩy bằng gỗ, oán khí trong lòng đối với Phong Phi Vân liền lớn hơn nữa. Một người đại nam nhân có tay có chân, lại ngay cả bước đi cũng không thể, quả thực chính là một phế vật.

Nàng một mực hoài nghi hỗn khất nhi này chính là đang giả bộ bị bệnh, lười đến nỗi ngay cả cũng không còn muốn đi, chính là muốn hành hạ tỉ tỉ để kéo hắn trở lại trong trấn.