Linh Chu

Chương 1631: Thiên trân vạn bảo (2)




Tất Mỗ Gia chính là gia hỏa giảo hoạt, xông qua rất nhiều cấm địa bảo khố, kinh nghiệm hết sức phong phú.

Đoàn người lần nữa ẩn giấu thân hình, hướng bên trong Thánh Đình bảo khố đi đến, không lâu sau, phía trước xuất hiện mto tòa bảo cung do tử tinh lưu ly tạo hình mà thành, cao ba trăm tám mươi trượng, khí thế rộng rãi, huyền phù ở trên một cái linh hà, linh hà dài mấy trăm dặm, bên trong toàn bộ đều là linh thạch, phẩm cấp thấp nhất cũng là Giới linh thạch, thậm chí còn có chút ít Long Linh thạch, Vẫn Thiên linh thạch.

Bọn họ từ trước đến giờ còn chưa nhìn thấy nhiều linh thạch như thế, đều là nhìn đến trợn mắt há hốc mồm.

Phong Phi Vân cũng là rất sợ hãi mà than, số lượng linh thạch nơi này quá kinh khủng, khó có thể tính toán được số lượng.

- Đầy đủ linh thạch để mua Thái Cổ Ma Thổ!

Ánh mắt nữ ma trong suốt, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng xoay động hai cái, đã bắt đầu muốn động thủ.

- Ai nha mẹ ơi, đây là muốn phát tài rồi!

Tất Trữ Suất cũng xoa xoa tay vào nhau.

- Đông!

Tất Mỗ Gia cũng phải thật lâu mới phản ứng lại, mím môi, sau đó ở trên đầu của Tất Trữ Suất gõ một cái, nói:

- Đồ không có tiền đồ, những linh thạch kia cũng không phải là thứ quý trọng nhất nơi này, thứ quý trọng nhất nơi này là trong một tòa cung điện kia.

Không sai, những linh thạch này cũng vẻn vẹn chỉ là vật dẫn để nâng cung điện lên, giống như là từng khối gạch cao cấp, nhưng mà cũng thuộc về hàng cấp thấp.

Bảo vật chân chính đều ở trong một tòa cung điện rộng lớn đại khí kia, bảo quang bên trong rạng rỡ, sáng lạng chói mắt.

- Mọi người cẩn thận, bên ngoài cung điện tổng cộng có hơn tám trăm tòa sát phạt cấm chế, chỉ cần hơi đi nhầm sẽ vạn kiếp bất phục!

Tất lão ẩu đem một cái bạch ngọc la bàn nâng lên trong tay, chậm rãi hướng bên trên con sông linh thạch tiêu sái mà đi.

- Nào có phiền phức như vậy!

Nữ ma đem nửa tòa Thiên Tôn Vô Lượng tháp tế ra, đem một mảng lớn cấm chế sát phạt đánh vỡ, Thiên Tôn Vô Lượng tháp biến thành chừng mấy trăm trượng cao, biến thành một tòa vân tháp khổng lồ.

Cửa tháp mở ra giống như là biến thành hắc động, không ngừng đem linh thạch thu vào trong tháp.

Nữ ma xuất thủ thật sự quá bạo lực, đem vô số cấm chế sát phạt đều động đến, vô số điện quang cùng hỏa cầu oanh xuống, tạo thành một bộ cảnh tượng hủy thiên diệt địa.

- Mẹ nó, trước lúc xuất thủ cũng không thông báo một tiếng, sẽ hại chết người a!

Tất Mỗ Gia liền lăn một vòng chạy trở về, nếu không phải mặc trên người kim sắc bảo y chặn lại phần lớn lực lượng, khẳng định đã bị phách thành mảnh vụn.

Nữ ma đứng ở trên Thiên Tôn Vô Lượng tháp, những cấm chế sát phạt kia đều không chạm được vào trong thân thể nàng, ánh mắt lạnh như băng không mang theo nửa điểm tâm tình, đem tiếng chửi bậy của Tất Mỗ Gia làm thành gió bên tai, chỉ là thúc dục Thiên Tôn Vô Lượng tháp nhanh chóng thu lấy linh thạch.

- Người phương nào đang thu linh thạch, có biết nơi này chính là Linh Lung cung của Thánh Đình bảo khố hay không?

Một tiếng quát chói tai từ trong cung điện truyền ra, thanh âm có chút già nua.

- Nguy rồi, bên trong tòa cung điện này có người thủ hộ, bị phát hiện rồi.

Tất Mỗ Gia nói.

Phong Phi Vân lập tức khởi động Đại Diễn vực bao trùm không gian chung quanh, đem thanh âm của vị thủ hộ này ngăn cách lại, không truyền ra bên ngoài, nếu không sẽ kinh động cả Thánh Đình bảo khố.

Ánh mắt của nữ ma lạnh lại, cánh tay mảnh khánh hướng về phía tào cung điện kia ấn xuống, thủ ấn khổng lồ hạ xuống đem trọn cái cung điện bắn thành chia năm xẻ bảy, bảo vật bên trong đều thoát khỏi cấm chế bay lên, đầy trời đều là bảo quang.

- Người tự tiện xông vào Thánh Đình bảo khố, chết!

Một lão giả mặc thanh sắc đạo bào từ trong bảo quang đi ra, gương mặt gầy gò, tóc trắng bồng bềnh, nhưng mà trong thân thể lão ẩn chứa khí tức kinh khủng tuyệt luân, hai tay khép mở, ngưng tụ ra một cái thanh sắc viên bàn khổng lồ hướng nữ ma đánh tới.

Tốc độ của nữ ma nhanh vô cùng, một khắc trước còn đứng ở trên Thiên Tôn Vô Lượng tháp, một khắc sau đã đứng ở trước mặt thanh y lão đạo kia.

Lão đạo cũng là rùng mình trong lòng, không kìm lòng được mà lùi lại một bước, ma khí thật cường đại.

- Phốc!

Nữ ma phách một cái đem đầu lâu của lão đánh bay ra ngoài, chỉ còn một cỗ tử thi không đầu là đang còn đứng ở nơi đó.

Máu trên tay nàng chảy đầm đìa, ánh mắt rất lạnh lùng, giống như là đang làm một chuyện cực kỳ bình thường, phất phất ống tay áo liền xoay người rời đi, tiếp tục đi thu lấy linh thạch.

- Quá tàn bạo rồi!

Tất Trữ Suất đánh một cái run run.

Mà lúc này Phong Phi Vân, Mao Ô Quy, Tất Mỗ Gia đã vọt vào trong bảo cung tàn phá, đi thu liễm những bảo vật bay múa xung quanh kia.

- Cổ Tủy đan thập tam phẩm, đây nhưng là bảo bối a!

Tất Mỗ Gia kích động đến run rẩy, liền bỏ vào trong hộp ngọc, nhanh chóng cất lại.

- Bội kiếm lúc còn trẻ của Thánh Đình chúa tể đời thứ sáu, Thiên Long kiếm, đây nhưng là Thần thánh chi vật!

Mao Ô Quy đem một thanh long đầu chiến kiếm thu lấy, cười đến mặt cũng méo đi.

Bảo vật bình thường đối với Phong Phi Vân mà nói đã không có sức hấp dẫn quá lớn, mục đích lớn nhất mà Phong Phi Vân đi tới Thánh Đình bảo khố chính là vì tìm kiếm phượng cốt.

Hắn triển khai Phượng Hoàng thiên nhãn tìm kiếm phượng cốt, nhưng mà lại cũng không tìm được bất kỳ khí tức Phượng Hoàng nào ở chỗ này:

- Thánh Đình bảo khố lớn như vậy, bảo vật chứa đựng nơi này nói không chừng ngay cả một phần ngàn của Thánh Đình bảo khố cũng không đến, phượng cốt hẳn là ở chỗ khác.

Một tòa bảo cung này đã bị phá hư, cho dù có Đại Diễn vực che giấu cũng khẳng định không giấu diếm được bao lâu liền sẽ bị phát hiện.

Phong Phi Vân tùy tiện thu lấy vài món bảo vật trân quý, sau đó liề rời đi tòa bảo cung này, đi tới nơi khác tìm kiếm phượng cốt

Linh giác của Phong Phi Vân cường đại, ở trong Thánh Đình bảo khố cảm ứng được khí tức của Phượng Hoàng, lập tức theo phương hướng mà linh giác của mình chỉ dẫn bay qua.

- Đứng lại, ngươi là ai, có biết nơi này chính là trọng địa hay không, chỉ có người cầm thánh lệnh của chúa tể đại nhân mới có thể tiến nhập.

Đây là một nơi thần bí, có vài tòa hỏa diễm sơn khâu lơ lửng, có bốn tòa điện vũ đem mấy tòa hỏa diễm sơn khâu này thủ hộ vào chính giữa, trong mỗi một tòa điện vũ đều có khí tức kinh khủng truyền ra, người bình thường đứng ở chỗ này sẽ không kìm lòng được mà phát run.

Phong Phi Vân căn cứ vào chỉ dẫn của linh giác mà đi đến đây, liền lập tức bị người thủ hộ phát hiện.

Một nữ tử toàn thân đều là bạch sắc khôi giáp đối diện với hắn, trên người đeo chiến kiếm to lớn, lộ ra vẻ có chút trẻ tuổi, nhưng mà khí tức trên người lại cực kỳ cường đại, tuyệt đối là một vị tồn tại tu luyện trên ngàn năm.

Phong Phi Vân lộ ra vẻ bình tĩnh, đem lệnh bài của Bổ Thiên các lấy ra, nói:

- Ta chính là người của Thần Thiên tước gia!