Linh Chu

Chương 1601: Thái Cổ hung khí (1)




Cái thứu quỷ quái gì lại có thể quấn lấy thần thức vô hình vô chất chứ?

Phong Phi Vân cảm giác được một cỗ đau đớn kịch liệt, thần thức lại bị một cái xúc tua cắn nuốt hấp thu.

- Thình thịch!

Thần thức hoàn toàn biến mất, cái xúc tu kia lại bay về trong khe hở của khối gỗ.

- Phốc!

Phong Phi Vân ngồi ở trên hải đảo, thân thể kịch liệt lay động một cái, sau đó mở mắt ra, thở ra một hơi thật sâu:

- Trong thanh đồng cổ thuyền rốt cuộc có vật gì lại có thể cắn nuốt thần thức người khác, còn có một đoạn cự mộc, thật sự là Thái cổ Thiên Mộc.

- Cái gì, ngươi nói Thái cổ Thiên Mộc, ở đâu, ở đâu?

Mao Ô Quy nhảy ra, đứng ở trên bả vai của Phong Phi Vân, hướng về phía tai của hắn kêu lên.

Phong Phi Vân nói:

- Ngươi biết thái cổ Thiên Mộc?

- Nói nhảm, đây chính là thánh thụ của Kim Ô yêu tộc, được gọi là sống lưng của thiên địa, lấy thân mộc chất thành thánh, chỉ tiếc lại bị một tồn tại nào đó lấy đại thần thông chặt đứt, một khối vật liệu mộc thật tốt lại bị người ta làm thành quan tài, đáng tiếc a, đáng tiếc a!

Mao Ô Quy luôn miệng thở dài.

Ánh mắt của Phong Phi Vân híp lại, con hàng này rốt cuộc sống bao nhiêu năm rồi cư nhiên thật sự biết được một đoạn thái cổ di mật, hơn nữa còn biết nhiều hơn so với hắn.

- Ngươi nói người nào đem Thái cổ Thiên Mộc làm thành quan tài?

Phong Phi Vân nói.

Mao Ô Quy nhìn lên trên trời, nói:

- Đó là một vị đại nhân vật kinh khủng, ở thời kỳ cuối Thái cổ có thể nói là vô địch, chư thánh lúc đó ở trước mặt hắn đều chỉ có thể nhìn lên, theo không kịp, chỉ tiếc...

Phong Phi Vân nhíu nhíu mày, rất muốn đem đầu Ô Quy này ném vào trong biển, nói:

- Đáng tiếc cái gì?

Mao Ô Quy giả bộ dừng lại một chút, chính là muốn treo lên tính tò mò của Phong Phi Vân, thật lâu sau mới từ từ mà nói:

- Hắn cũng đã làm quan tài cho mình, nói rõ cường giả cái thế như hắn cũng đã vẫn lạc ở trong dòng sông lịch sử, ngươi không cảm thấy đáng tiếc sao, đúng rồi, ngươi mới vừa nói nói là thấy được Thái cổ Thiên Mộc, ở chỗ nào, mang ta đi xem một chút, nói không chừng ta có thể giúp ngươi giải đáp vấn đề nan giải.

Phong Phi Vân nhìn chằm chằm vào đầu tiểu ô quy này một cái:

- Ngươi, ngươi không phải là bị trúng vu thuật, trọn đời là rùa, chỉ bằng tiểu cặn bã như ngươi cũng có thể giúp ta giải đáp nghi nan?

- Mẹ nó, lão phu nếu như nói danh tự của người thi thuật kia bảo đảm hù dọa đến hai ngươi cũng phải ngã xuống, lão phu đức cao vọng trọng, thủ hạ dưới tay từng có ức vạn binh sĩ, chiến thiên sát địa, không người nào có thể địch nổi, nhớ năm đó hào hùng sôi nổi, chỉ điểm giang sơn, một cước đá ra, ba tôn Thánh Linh cũng không địch lại...

Nước bọt trong miệng Mao Ô Quy phun ra chung quanh.

Trong miệng Mao Ô Quy này rất khó phun ra một lời nào là thật, ngay cả Thánh Thực quả đều có thể bị nó nói thành tôn tử, Phong Phi Vân nếu như tin tưởng lời của nó đoán chừng sẽ biến thành kẻ ngu.

Nó như cũ đang chậm rãi mà nói, thao thao bất tuyệt, Phong Phi Vân thì đem thanh đồng cổ thuyền tế ra, dừng lại ở trên một phiến hải vực.

Bản thể của thanh đồng cổ thuyền dài đến mấy ngàn dặm, toàn thân đều rỉ sét, mang theo một cỗ Viễn cổ chi khí, mười tám tấm thần buồm kia đã mục nát đến rách rưới, đón gió phấp phới, phát ra thanh âm phốc phốc.

Đây là sau khi Phong Phi Vân nhận được thanh đồng cổ thuyền, lần đầu tiên hoàn toàn triển khai tất cả bản thể của nó, trước kia cho dù triển khai cũng có điều giữ lại.

Trên thanh đồng cổ thuyền bộc phát ra một cỗ khí tức kia tràn ngập cả thiên quốc, tất cả tu sĩ đều bị kinh động, nhưng mà Phong Phi Vân đã hạ lệnh bất luận kẻ nào cũng không thể tới gần phạm vi trăm vạn dặm phiến hải vực này, cho nên cũng không có người nào xông qua.

Mao Ô Quy chợt ngậm miệng lại, một đôi mắt trợn tròn, sững sờ, ngẩn người nhìn chằm chằm vào vật khổng lồ này, có thể cảm nhận được một cỗ khí tức cực lớn trùng kích vào trên người.

- Cái gia hỏa này rốt cuộc là có lai lịch gì, không giống bình thường rồi, không phải là khí mãnh do Thánh Linh tế luyện sao?

Mao Ô Quy hóa thành một đạo bạch quang "sưu" một tiếng liền bay lên trên thanh đồng cổ quan.

- Thình thịch!

Nhưng mà trong nháy mắt nó liền chạy về, bị dọa đến không nhẹ:

- Mẹ ơi, trên thuyền kia có một cỗ Thánh Linh cổ thi, may mà lão tử chạy nhanh, nếu như bị thi khi trên người cổ thi kia trảm trúng, sợ là sẽ phải hình thần câu diệt.

- Thanh đồng cổ thuyền có thể áp chế được thi khí trên người Thánh Linh cổ thi, ngươi thật cũng không cần hoảng sợ.

Phong Phi Vân cười nói.

- Đúng vậy, ngay cả ngươi cũng dám đem Thánh Linh cổ thi thu vào trong cơ thể, nói rõ là thi khí đã bị áp chế lại, ta sợ cái lông a, không đúng, ngươi từ nơi nào có được một cỗ Thánh Linh cổ thi này, khí tức trên người cổ thi này hết sức kinh khủng, tuyệt đối là một vị Thái cổ chí cường.

Mao Ô Quy nói.

- Ngươi không phải là kiến thức uyên bác, chính mình đi đoán đi!

Phong Phi Vân bay lên trên thanh đồng cổ thuyền.

Lần này hắn tính toán lấy chân thân tiến vào thanh đồng cổ thuyền, muốn nhìn xem bên trong rốt cuộc có đồ vật gì.

Mao Ô Quy cũng theo sát phía sau Phong Phi Vân, bay lên thanh đồng cổ thuyền.

Nó vừa đi lên boong thuyền liền quát to một tiếng:

- Nửa kiện thánh linh khí mãnh, ta nhìn thấy trước tiên, người nào nhìn thấy trước liền là của người đó.

Nó chạy nhanh qua, muốn đem Đế thánh bội lấy đi.

Phong Phi Vân nắm lấy cổ của nó kéo lên, sau đó bay đến trên Long Mã hà đồ, cười nói:

- Ngươi không phải là muốn đi xem Thái cổ Thiên MỘc sao, hiện tại ta liền dẫn ngươi đi xem.

- Hoắc!

Phong Phi Vân triển khai Phượng Hoàng vũ dực, trực tiếp bay vào trong lỗ mũi của Long Mã, xuyên qua một cái thông đạo dài mênh mông, rất nhanh sẽ lại đến cái không gian hư vô mờ mịt kia.

Lúc trước là một luồng thần thức của Phong Phi Vân tiến vào nơi này còn không có cảm giác quá lớn, giờ phút này mới phát hiện trình độ băng lãnh nơi này vượt xa tưởng tượng của mình, nếu không phải trước đó hắn triển khai Phượng Hoàng Hỏa Thần vực chỉ sợ đã bị đông lạnh thành băng rồi.

- Mẹ nó, đây là địa phương nào, làm sao ta cảm giác như vô biên vô hạn, như là tiến vào tinh không?

Mao Ô Quy không dám làm ầm ĩ, nó cũng cảm thấy một cỗ khí tức nguy hiểm chỗ nào cũng có, khiến nó cảm thấy bất an:

- Ta cảm thấy... Thái cổ Thiên Mộc cũng chỉ là một khối gỗ, không có cái gì cần xem, chúng ta vẫn là trước tiên rời đi thôi.

- Câm miệng!

Phong Phi Vân thi triển Đại Diễn thuật, suy tính phương hướng bay đi của Thái cổ Thiên Mộc, sau đó liền nhảy lên trên một khối cự thạch, hướng về phướng hướng chính mình suy tính được mà đuổi theo.

- Oanh!

Trong bóng tối, một khối thần bi khổng lồ khôn cùng từ trong hư không bay qua, mang theo một cỗ khí tức hủy diệt, đem cự thấy chung quanh mấy vạn dặm đều nghiền nát, trong đó có cự thạch lớn như một viên ngôi sao nhưng là như cũ bị khí tức của thần bi kia nghiền nát, hóa thành phấn vụn.