Linh Chu

Chương 1586: Thiên tai nhân họa (2)




Một vị hiền giả Vũ Hóa đệ nhất trọng đỉnh phong bị Phật khí tinh lọc rồi.

Cứ như vậy mà vẫn lạc.

Vô số người đều bị khiếp sợ, ngay cả những thế tử cùng quận chúa của cảnh khác đều kinh ngạc, người trẻ tuổi này cũng quá trâu rồi, đây là tiết tấu của thiếu niên muốn chứng đạo.

- A di đà phật, cửa địa ngục đã mở ra, linh hồn mọi người đang tẩy rửa, hết thảy hiểu lầm đều sẽ biến mất...

Phong Phi Vân lại đang niệm chú kinh văn vãng sinh, trang nghiêm túc mục, giống như là một vị cao tăng đắc đạo.

Lưu Tô Tử không ngừng trợn trắng mắt, kéo cánh tay của hắn:

- Đã đến lúc này rồi lại còn niệm kinh, còn không mau đi!

- Oanh!

Một viên hỏa cầu từ trên trời giáng xuống, đường kính mấy chục thước, giống như là một viên thiên ngoại vẫn thạch đem cả đại địa đập lún xuống, xuất hiện một cái hố vẫn thạch khổng lồ ngăn ở phái trước Phong Phi Vân cùng Lưu Tô Tử.

Đây tự nhiên không phải là một khối vẫn thạch mà là một người mặc hỏa diễm khải giáp.

Người này cả người đều là hỏa diễm, hư không ở xung quanh thân thể bị thiêu đốt tới vặn vẹo, một đôi mắt tựa như là hoàng kim đúc thành phát ra thần mang chói mắt:

- Bỉ nhân chính là tọa hạ Ma La Thiên của Bát thế tử, hôm nay các ngươi người nào cũng không đi được.

Trên thân người này tản mát ra một cỗ khí thế mạnh mẽ vô cùng, chiến uy hiển hách, cửu thiên thần động, chiến lực so với Ô lão còn cao hơn rất nhiều.

Trên người hắn có một cỗ thần niệm trùng kích tới, liền đem đại địa ở dưới chân hai người Phong Phi Vân biến thành tiêu thổ.

- Thất quận chúa thật kiêu ngạo, Thất quận chúa thật là xinh đẹp, Thất quận chúa thật động nhân...

Bát thế tử của Thần Thiên tước phủ từ trên Nguyệt Thượng tiên cung đi xuống, chân đạp vân hà, tay ôm Mỹ Cơ, phía sau là một đoàn tu sĩ đi theo, không có người nào mà không phải là cường giả.

Vị mỹ cơ mà hắn vuốt ve ở trong tay thì Phong Phi Vân có chút quen thuộc, tựa hồ chính là Khoát Kiếm thiếu nữ ở bên cạnh Tây Tiên cảnh Lục thế tử.

Nàng buộc lên một đầu tóc màu hỏa hồng, trên thân thể marh khảnh không mang theo kiếm, mặc một bộ linh y có cảm giác thập phần ôn nhu gợi cảm, ỷ ôi ở trên người Bát thế tử, giống như là một kỹ nữ thanh lâu.

Quả nhiên, Phong Phi Vân ở phái sau người Bát thế tử của Thần Thiên tước phủ nhìn thấy Phương Đồng Đạo, còn có một nhóm cừng giả của Tây Linh cảnh.

Phương Đồng Đạo hướng về phía Bát thế tử xá một cái cung kính, lạnh lẽo cười nói:

- Thất quận chúa của Diệp Hồng là tiên nữ xinh đẹp hạ phàm, thật ra rất ít người biết rõ Đại quận cháu của Diệp Hồng cảnh cũng là nhân vật giống như thiên tiên, hiện tại đang ở Nam Cực tinh.

- Nga, hai vị quận chúa đều là mỹ nhân, cạc cạc.

Bát thế tử của Thần Thiên tước phủ cười có chút thâm ý, từ trên cao nhìn xuống, nhẹ nhàng sờ chòm râu dê ở dưới cằm, nói:

- Tu sĩ của Diệp Hồng cảnh các ngươi thật to gan, thế nhưng dám can đảm trấn giết người của bản thế tử, các ngươi đây là muốn tạo phản a, Diệp Hồng cảnh Cảnh chủ Hồng Trú Nhân Tước xem ra là càng lúc càng lợi hại, có phải đã không đem Thần Thiên tước gia để vào trong mắt, đã không đem chúa tể để vào trong mắt?

Bát thế tử này vừa nhìn liền biết là một cái bao cỏ, nói một cái liền đã đem Diệp Hồng cảnh đều cho dính líu vào, hơn nữa còn chụp cho cái tội bất kính với Thần Thiên tước gia cùng Thánh Đình chúa tể.

Phong Phi Vân chắp tay ở trước ngực, trên mặt nở nụ cười:

- A di đà phật, bọn họ đều không chết, linh hồn của bọn họ đều còn sống, đã tiến vào luân hồi...

Lưu Tô Tử cảm thấy Phong Phi Vân hôm nay có chút dài dòng, động thân đi ra, ngạo nghễ mà nói:

- Bát thế tử, ngươi nên hiểu một chuyện, là người của ngươi bất kính với bản quận chúa trước, cho dù chết đi cũng chẳng trách được người khác.

Bát thế tử tự nhiên sẽ không đem một quận chúa của Nhân Tước cảnh để vào trong mắt, ở trong mắt hắn xem ra quận chúa cùng thế tử của Nhân Tước cảnh đều chẳng qua chỉ là người hầu của Thần Thiên tước phủ bọn hắn.

- Ý tứ của Thất quận chúa là nói người của Thần Thiên tước phủ không hiểu quy củ, đều đáng chết, vậy ngươi có muốn đem bản thế tử cũng giết đi, đem Tước gia cũng giết đi hay không?

Bát thế tử cười lạnh một tiếng, chắp hai tay sau lưng, nói:

- Tu sĩ Diệp Hồng cảnh các ngươi phạm vào tội lớn ngạp trời, nhưng mà bản thế tử niệm tình ngươi chỉ là một nữ nhân, không hiểu quy củ, chỉ cần Thất quận chúa cùng Đại quận chúa tối nay có thể đến Nguyệt Thượng tiên cung bồi bản thế tử uống một chén rượu, chuyện này chúng ta liền bỏ qua.

Lưu Tô Tử cười lạnh nói:

- Thị phi hắc bạch há lại một mình ngươi định đoạt, ánh mắt sinh ra ở trên người, ai đúng ai sai tự có mọi người đến phán xét.

Bát thế tử cười mỉa mai, nói:

- Mới vừa rồi tất cả mọi người đều nhìn thấy, Thất quận chúa nói là người của Thần Thiên tước phủ chúng ta làm sai trước, mới ra tay trấn sát, nếu như sự thật đúng như thế, bản thế tử lập tức khom người bồi tội vì quận chúa, nếu sự thật không phải như vậy, ha ha...

Những tu sĩ ở chung quanh liên tục ngậm miệng lại, trừ phi là ăn gan hùm mật gấu, người nào dám đắc tội với Thần Thiên tước phủ.

- Ha ha, Thất quận chúa, ngươi nhìn xem tất cả mọi người đều nhìn thấy ngươi làm sai rồi...

Bát thế tử cười nói.

Lúc này thanh âm của một người còn trẻ tuổi sảng khoái vang lên:

- Chuyện này bản thân ta là nhìn từ đầu tới cuối, có thể trở thành người làm chứng vì Thất quận chúa.

Một thư sinh tư thế hiên ngang mặc bạch sắc nho bào tiêu sái đi đến, mặt trắng không râu, tóc đen phiêu động, trên đầu quấn khăn của nho sĩ, trường bào trên mặt đất lay động.

Phía sau thư sinh mặc bạch sắc nho bào này cũng có một đám tu sĩ đi theo, có tài tuấn của thế hệ trẻ, nam tuấn dật, nữ tướng mạo xinh đẹp, cũng có cường giả của thế hệ trước theo phía sau, trên người mang theo cổ vận, có uy thế bá chủ thiên hạ.

Sắc mặt của Bát thế tử trầm xuống, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào thư sinh đi đến, nói:

- Các hạ nhưng phải nói tiếng người a!

Thư sinh mặc bạch sắc nho bào tính tình rất tốt, cười nói:

- Người tự nhiên là nói tiếng người rồi!

- Thư sinh, ngươi tốt nhất chớ xen vào việc của người khác, nếu không sẽ chọc phải tai họa ngập đầu.

Phương Đồng Đạo lạnh giọng nói.

- Ái chà, con mẹ nó ngươi là cái quái gì, ở trước mặt Nhị công tử chúng ta, ngươi tốt nhất là để lại chút tôn trọng, nếu không ta giết ngươi!

Một cái thiêu niên bình thường da ngăm đen đang gặm phao câu gà, một bên mơ hồ nói, một bộ dạng rất lớn lối.

Ánh mắt của Phương Đồng Đạo lạnh lùng, nói:

- Ta chính là Lục thế tử của Tây Tiên cảnh, cái chó má Nhị công tử gì đó có tin hay không bản thế tử khiến cho hắn biến thành người què?

- Như vậy sao?

Thiếu niên da ngăm đen kia há to miệng ra, lại cắn hai miếng thịt gà, nói:

- Ngươi ngược lại là đem ta dọa đến có chút sợ hãi a!

- Muốn chết!

Cánh tay của Phương Đồng Đạo biến dài, chưởng ấn trở nên giống như núi nhỏ, một chưởng hướng thiếu niên mặt đen oanh kích tới.