Hỗn Nguyên không chỗ nào mà không bao lấy, không chỗ nào là không có; Hỗn Nguyên không phải là hỗn loạn, mà là một loại vận động hỗn hóa tự động, bao hàm học đạo, tri đạo, hành đạo, giảng đạo, phát triển đạo, thiên địa mệnh đạo.
Có thể nói hai chữ Hỗn Nguyên đã chạm đến cấm kỵ của đại đạo, trừ phi là thần thông thiên kinh địa vĩ chân chính, nếu không thì không thể lấy hai chữ này để mệnh danh.
Cho nên Phong Phi Vân có thể tu luyện thành Chưởng Lý Càn Khôn, tu luyện ra Càn Khôn Chưởng Ấn Thiên Địa cũng không tính là chuyện khó khăn lắm.
Nhưng mà muốn tu luyện thành Càn Khôn Hỗn Nguyên Chưởng Ấn Thiên Địa lại khó càng thêm khó, có thể cảđời đều không cách nào đạt đến.
Còn nếu như có thểđạt tới cảnh giới kia, như vậy ở trong thiên địa người có thể chống lại được hắn cũng đã không nhiều lắm rồi, chưởng ấn vừa ra, phá toái càn khôn, hỗn nguyên, người phương nào có thểđịch được.
- Hoa!
Phong Phi Vân nắm lấy bàn tay, thế giới hư huyễn trong lòng bàn tay nhất thời tan biến, thời điểm khi mở tay ra lần nữa, trong lòng bàn tay tràn đầy kim sắc phật khí, giống như một phiến kim sắc đại dương, một viên phật châu lớn nhỏ như long nhãn từ trong lòng bàn tay bay lên.
Một viên phật châu này toàn thân đều là màu vàng, có một tôn kim phật nho nhỏ ngồi xếp bằng ở trung ương phật châu, bảo tướng trang nghiêm, thần dị mà thần thánh.
Trên phật châu còn có chín lỗ thủng nho nhỏ, liên tiếp với ngoại giới cùng tôn kim sắc tiểu phật kia, chín lỗ thủng đều đang hô hấp, hấp thu thiên địa nguyên khí vào bên trong phật châu, khiến cho quang hoa của phật châu trở nên càng thêm sáng chói, thậm chí có thể nghe được từng tiếng đại đạo phạm âm quanh quẩn trong không khí.
- Có thể so với linh đan thập nhất phẩm!
Phong Phi Vân nhìn chằm chằm vào phật chu ở trong lòng bàn tay, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Linh đan lên thập phẩm cũng đều là cực kỳ trân quý, có thể bán ra cái giá trên trời, có rất nhiều tu sĩ ngàn dặm đến mua.
Dù sao một viên thập phẩm linh đan liền tương đương với nhiều thêm một mạng, ai cũng nguyện ý dùng nhiều tiền.
Huống chi một viên phật châu này mà Phong Phi Vân ngưng tụ ra có thể so với linh đan thập nhất phẩm, coi như là Vũ Hóa hiền giả cũng có thể dùng đến, lấy đại giới mà mua.
Coi như là những luyện đan tông sư kia muốn luyện ra một mạch thập nhất phẩm linh đan cũng phải hao phíđại lượng linh dược cùng thời gian mới có thể tế luyện ra linh đan cấp bậc này, hơn nữa còn không nhất định sẽ tinh thuần hơn một viên phật đan này do Phong Phi Vân ngưng tụ ra.
Dĩ nhiên Phong Phi Vân cũng không thể không hạn chế ngưng tụ phật đan, mỗi một lần ngưng tụ một viên phật đan đều phải hao phí không ít bổn nguyên phật lực, tiêu hao rất lớn, một khi ngưng tụ ra nhiều sẽ tạo thành tự thương hại.
Đây chính là sau khi Phong Phi Vân đem bức thứ ba Trung Tàm đồ tu luyện xong, Kim Tàm phật khíđãđạt tới cấp bậc này, độ tinh thuần có thể so với thập nhất phẩm linh khí.
Có thể nói, Phong Phi Vân hiện tại đem một luồng phật khíđánh vào trong thân thể của một người chết liền có thểđể cho người này khỏe mạnh trường thọ, sống thêm mấy thập niên.
Đây còn vẻn vẹn chỉ là tu luyện hoàn thành bức phật đồ thứ ba, nếu như tu luyện tới cảnh giới cao hơn, hắn sẽ trở thành Kim Tàm Tử trong truyền thuyết, huyết nhục trong thân thể phát sinh lột xác, ăn một miếng thịt của hắn cho dù không thể trường sinh bất lão nhưng cũng có thể sống mấy ngàn năm.
- Bức phật đồ thứ tư chính là Thành Tàm đồ, có tám ức loại biến số, càng thêm phức tạp khó hiểu, càng thêm bác đại tinh thâm, ẩn chứa thiên đạo chí lý càng thêm phong phú:
- Đây mới là một loại phật môn công pháp mà Phật Tàm Tử tự sáng chế, Phật Tàm Tử rốt cuộc là ai, làm sao ngay cả Thủy Nguyệt Đình đều biết người này.
Càng tu luyện Kim Tàm kinh, liền càng là có thể cảm giác được thâm ảo cùng phức tạp của một quyển phật môn cổ kinh này.
Nếu nhưđây mới thật là Phật pháp do Phật Tàm Tử sáng chế, như vậy thân phận của Phật Tàm Tử sẽ cần phải cân nhắc một lần nữa.
Nếu như Kim Tàm kinh không phải là Phật Tàm Tử sáng chế, như vậy Phong Phi Vân hoài nghi Phật Tàm Tử có thể cũng không tu luyện tới chỗ tinh thâm nhất của Kim Tàm kinh.
Phong Phi Vân có cảm ngộ của Vũ Hóa đệ cửu trọng, lại có 300 ức Thánh Linh ý niệm, đến hiện tại cũng mới tu luyện hoàn thành bức phật đồ thứ ba mà thôi.
Kim Tàm kinh tổng cộng có bảy bức tàm đồ, còn có bốn bắc càng thêm thâm ảo, hắn một điểm then chốt đều không có.
- Nếu nhưđem bảy bức phật đồ này đều tham ngộ hoàn thành, đoán chừng có thể trở thành phật đà.
Phong Phi Vân không dám hi vọng xa vời tu thành phật đà, có thể mượn phật pháp phái trên trợ giúp chính mình tương lai xông phá Vũ Hóa cùng Thánh Linh cũng đã rất tốt rồi.
Phong Phi Vân hiện tại cũng không tính toán bắt đầu tu luyện bức phật đồ thứ tư, cảm thấy trước tiên có thể ngưng luyện chín loại phật hiệu thần thông, khiến cho chín loại phật hiệu thần thông ngưng luyện thành một loại, hóa thành Càn Khôn Chưởng Ấn Thiên Địa.
Nếu như hiện tại tìm hiểu bức phật đồ thứ tư mà nói, nhất định sẽảnh hưởng đến việc ngưng luyện chín loại phật hiệu, nói không chừng liền trọn đời cũng không tu luyện được Càn Khôn Chưởng Ấn Thiên Địa, chứđừng nói chi là Càn Khôn Hỗn Nguyên Chưởng Ấn Thiên Địa trong truyền thuyết.
Phong Phi Vân tu luyện hoàn tất, từ từ mở hai mắt ra, như cũ ngồi xếp bằng ở trên thất thập nhị phẩm phật thai, phía sau có một cái phật hoàn khổng lồ huyền phù, tựa như một vị phật thánh nhân hàng lâm thế gian, nếu như xuất hiện ở trong thế tục nhất định là có vô số người quỳ xuống lễ bái.
Hiên Viên Nhất Nhất như cũ còn chưa tỉnh lại, ngồi ở trên ghếđá, cúi đầu ở trên bàn đá, cả người đều là phật quang, sau khi ăn vào Kim Tàm phật đan, trạng thái của nàng đã khá hơn rất nhiều, hẳn là rất nhanh sẽ tỉnh lại.
Cổ thành đổ nát, sắc trời cực kỳ hôn ám, bốn phía đều là sá cơ.
Trong một tòa đình viện cổ lão tồn thế mấy vạn năm này tỏa ra sinh cơ bàng bạc, cây khô sinh ra lá non, ao cạn sinh ra nước suối, trong khe hở bùn đất sinh trưởng ra cỏ cây xanh nhạt, tựa như một tòa ốc đảo có sinh mệnh.
Trung ương hồ nước, trên đảo nhỏ lóe lên một đoàn hỏa diễm.
Hỏa diễm sáng ngời, phát ra thanh âm thiêu đốt "bùm bùm cách cách".
- Khái khái!
Hiên Viên Nhất Nhất từ từ tỉnh lại, phát ra tiếng ho khan rất nhỏ, mỹ mâu từ từ mở ra một tia, nhìn hỏa diễm ở cách đó không xa một chút, sau đó lại chậm rãi nhắm hai mắt lại.
- Ngươi lại còn không đi?
Hiên Viên Nhất Nhất lại nhắm mắt lại, bắt đầu tự trêu chọc chính mình, chủđộng hấp thu phật lực trong Kim Tàm phật đan, uẩn dưỡng đạo thểđang bị thương.
Trên ngọc thể tinh tế yểu điệu của nàng khoác một bộ trường bào màu trắng, vừa nhìn liền biết là y phục của nam tử, giúp nàng ngăn cản hàn phong, tuyệt đối là một tên nam tử tỉ mỉ.
Phong Phi Vân mặc áo quần thiếp thân bó sát người, ngồi ở bên cạnh đống lửa, cầm trong tay một bình ngọc hồ linh tửu, thỉnh thoảng uống một ngụm, hỏa quang kia đem khuôn mặt của hắn chiếu sáng bừng, đem một khuôn mặt anh tuấn kia chiếu đến phân minh rõ ràng.