Linh Chu

Chương 144: Ai Đã Mật Báo? (1)




Đông Phương Kính Nguyệt đáp:

- Không ngờ dâm tặc này lại mạnh như thế, tuyệt học của hoàng thất Bà La Quốc quả nhiên xứng đáng kiêu ngạo với thiên hạ. Có thể tu luyện《 Bạch Long Thần Kiếm 》 tới tầng thứ sáu, xem ra hắn hẳn là đã được chân truyền từ vị Cự Kình cực mạnh nào đó của Bà La Quốc.

- Vị Cự Kình cực mạnh kia chính là nhân vật trong truyền thuyết, rất có thể đã ngã xuống. Những chuyện trong lời đồn đại không nhất thiết quá mức giống sự thật.

Đông Phương Kính Thủy đưa mắt quét về bốn phía nhìn xung quanh, liếc nhìn giữa đám sông núi khe rãnh, tựa hồ đang tìm người nào đó.

Hắn tìm kiếm mọi nơi, nhưng rồi không thấy một chút bóng dáng đối phương.

- Phong Phi Vân đâu?

Đông Phương Kính Thủy mặc dù ma khí sôi sùng sục, nhưng là giờ phút này khóe miệng lại lộ ra nụ cười, ở trước mặt muội muội mà hắn thương yêu nhất, hắn cũng là "Ngoan ngoãn hiền lành" đi không ít.

Đông Phương Kính Nguyệt không khỏi kinh ngạc:

- Làm sao ca ca biết hắn tên là Phong Phi Vân?

Đông Phương Kính Thủy lấy ra từ trong ngực một quả Ngọc Phi Phù mà nói:

- Không lâu trước đây, Cảnh Phong Đại Trí Sư từng truyền tin cho ta, mọi chuyện giữa bọn ngươi đều đã nói cho ta. Bảo cho ta hỗ trợ đứng giữa hóa giải.

Hắn rất muốn lại thêm một câu

- Tại sao muội lại coi trọng tiểu tử này?

Nhưng mà lời đến khóe miệng thì hắn lại nuốt trở vào. Dù sao muội muội của mình hỉnh mũi lên trời, cái nhìn tự nhiên không có sai.

- Không ngờ lão chết tiệt kia lại xen vào việc của người khác như vậy.

Đông Phương Kính Nguyệt nghiến hàm răng kèn kẹt một cái, rồi lại hung hăng trợn mắt liếc nhìn ca ca của mình mà hỏi:

- Vậy ca ca là giúp hắn, hay là giúp ta?

Đông Phương Kính Thủy nhìn thấy muội muội của mình lại có vẻ mặt như vậy, thì cho là nàng ngượng ngùng lẫn tức giận, trong lòng càng khẳng định hơn những lời Cảnh Phong Đại Trí Sư đã nói. Xem ra một vị muội muội của mình này bình thường như núi băng, nay thật sự là có người yêu.

- Ta đương nhiên là đứng ở bên phía muội rồi.

Đông Phương Kính Thủy đáp.

Đông Phương Kính Nguyệt nói:

- Tốt lắm, hiện tại ca ca phải đi bắt hắn về cho muội. Muội phải đem hắn về Thần Đô Long Hồ, nhốt hắn vào trong nhà tù, dùng mười tám loại hình pháp để hành hạ hắn thì mới có thể làm tiêu tan mối hận trong lòng của muội.

Đông Phương Kính Thủy ha ha phá lên cười, biết muội muội của mình là da mặt mỏng, không dám dễ dàng thừa nhận chính mình có người yêu, cho nên mới dùng loại giọng điệu kịch liệt như vậy.

- Như vậy có thể hơi quá độc ác một chút hay không.Một nữ nhân nếu là rất hung dữ, thường thường sẽ hù dọa nam nhân bỏ chạy hết sạch.

Đông Phương Kính Thủy thở dài nói.

- Hắn chạy trốn rồi chứ?

Đông Phương Kính Nguyệt nói dữ dằn.

- Có muội muội của ta trông coi thì hắn muốn đi nơi nào cũng không chạy được!

Đông Phương Kính Thủy nói với vẻ giễu cợt trêu ghẹo.

Đông Phương Kính Nguyệt tựa hồ là không nghe được ẩn ý trong lời nói của hắn. Nàng tức tối dậm chân mà nói:

- Vậy cuộc ca ca có giúp muội bắt hắn hay không ?

- Ha ha, ta xem muội không phải muốn bắt hắn, mà là muốn cứu hắn.

Đông Phương Kính Thủy phá lên cười, âm thanh vang vọng trời mây.

- Không thể nào.

Đông Phương Kính Nguyệt nói.

- Tiểu tử Phong Phi Vân này chính là Yêu Ma Chi Tử, trong thân thể có Yêu Ma Chi Huyết chảy, đã trở thành đối tượng săn giết của vô số cao thủ Phong gia. Không chỉ có là Phong gia, hiện tại rất nhiều thế lực lớn ở phủ Nam Thái đều muốn lấy cái mạng của Phong Phi Vân.

- Những thế lực lớn này đều không mong muốn Phong gia chiếm được Yêu Ma Chi Huyết để tế luyện ra yêu ma chiến y. Cho nên Phong Phi Vân nhất định phải chết. Hiện tại chính là lúc các tu tiên giả đang chạy tới giết hắn. Coi như không có một vạn thì phỏng đoán cũng có tám ngàn.

Đông Phương Kính Thủy mặc dù nhìn là kì quái, nhưng mà tâm tư lại cực kỳ kín đáo. Hắn nói:

- Nếu muốn cứu hắn chỉ có một biện pháp, đó chính là để cho hắn ở chung một chỗ với chúng ta. Muội sai khiến ta đi bắt hắn, đây không phải đang cứu hắn thì là cái gì?

Đông Phương Kính Thủy khóe miệng nhếch lên thành một vệt cong, tựa hồ nhìn thấu tâm tư của muội muội.

Chính tự mình Đông Phương Kính Nguyệt cũng không biết rõ ràng lắm nguyên do trong đó. Có lẽ thật sự như ca ca nói, chính mình vẻn vẹn chỉ là muốn cứu hắn một mạng, không muốn thấy hắn chết dưới loạn đao, phơi thây hoang dã.

- Làm thế nào mà ca ca biết được rõ ràng như vậy, chẳng lẽ kẻ đi Phong gia mật báo kia chính là ca ca?

Đông Phương Kính Nguyệt lạnh lùng trợn mắt liếc nhìn Đông Phương Kính Thủy, trong mắt nhung lộ vẻ trách cứ.

Đông Phương Kính Thủy vẫn còn chưa từng bị muội muội của mình trợ mắt nhìn như vậy, trong lòng không khỏi cảm khái, nữ nhân này có người yêu thì đều là lục thân không nhận a!

Hắn không hề mở miệng nói gì, nhưng mà đã có người mở miệng trước.

- Loại thủ đoạn tài ba như vậy thì ca ca của ngươi là không làm được, chỉ có Nhị gia gia ta của ngươi mới có thể khôn khéo đến như vậy, liền xuất ra chiêu giải quyết tận gốc này.

Từ bầu trời có một đạo hào quang bay tới.

Trong hào quang tựa hồ có một bóng người, đang cưỡi một con phi thú.

Đây là một ông lão xấu xí tóc tai rối bù, cưỡi trên lưng một con sơn dương nhỏ. Y phục trên người lão coi như có chút phú quý, chỉ là lão không có tắm rửa qua trong không biết bao nhiêu năm nên trên mặt phủ đầy bụi bặm. Lão mà đi hai bước thì trên mặt đất sẽ rơi xuống một tầng tro bụi.

Thân hình lão cực kì gầy đét, giống nhau như đúc cùng với con sơn dương gầy trơ cả xương dưới thân kia. Trông lão thật giống như một lão chăn dê vừa mới đi ra từ khe suối nào đó.

Trong tay của lão cầm một cái tẩu hút thuốc lá, trong miệng khói thuốc lượn lờ, phun ra những vòng tròn đầy mùi vị thuốc lá thấp kém.

- Nhị gia gia, sao người lại tới phủ Nam Thái này?

Đông Phương Kính Nguyệt nhìn chăm chú ông lão trước mắt này, vô phương che dấu sự vui sướng trong lòng.

Nếu so sánh với ông nội nàng thì ông lão xấu xí trước mắt này chính là còn phải thương yêu nàng hơn. Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần là món đồ mà nàng muốn có được, Nhị gia gia đều sẽ không chút do dự giúp nàng kiếm cho bằng được.

Lão gia hỏa này chính là một lão ngoan đồng ( già mà tính tình như trẻ con), từ nhỏ liền chơi đùa thật sự sung sướng với Đông Phương Kính Nguyệt. Hơn nữa lão gia hỏa này có địa vị cực cao tại gia tộc Ngân Câu, mà ngay cả Gia chủ đều phải nhường lão ba phần, tu vi sâu không lường được.

- Chuyện đại sự cả đời của Nguyệt nha đầu, đó chính là chuyện lớn nhất thiên hạ. Đừng nói Thần Đô và thành Tử Tiêu Phủ cách xa nhau hai mươi vạn dặm, coi như là cách xa nhau hai trăm vạn dặm, thì Nhị gia gia ta cũng thúc ngựa không ngừng vó câu chạy tới, để giúp Nguyệt nha đầu giải quyết chuyện to lớn này.

Đát đát!

Con dê gầy chậm rãi hạ xuống từ tầng mây. Ông lão xấu xí kia vẫn cứ ngồi ở trên lưng dê rít khói thuốc, một đôi nheo lại đang cười đến chỉ còn một khe hở nhỏ.