Linh Chu

Chương 1415: Hiên Viên tiên nữ




Mắt Thủy Nguyệt Thánh Nữ như nhìn thấu Phong Phi Vân, như nước như sương.

Thủy Nguyệt Thánh Nữ nhẹ gật đầu, nói:

- Nếu ngươi tu luyện loại thánh điển phật môn đó, thiên phú đỉnh đẳng cấp sử thi, thân bán yêu đạt được tư chất như thế đã rất giỏi. Có lẽ có hy vọng phá vỡ nguyền rủa bán yêu.

Tiêu Tiểu Thiền lẩm bẩm:

- Thiên phú đỉnh đẳng cấp sử thi, bán yêu này thật khiến người nhìn với cặp mắt khác.

Thủy Nguyệt Thánh Nữ rất lạnh nhạt, dường như trừ thiên đạo và kiếm đạo ra mọi thứ trên đời không liên quan đến nàng. Thủy Nguyệt Thánh Nữ khen Phong Phi Vân xong xoay người đi, thật sự không đinh cướp thánh thực quả.

- Chờ chút.

Phong Phi Vân trầm giọng nói:

- Nàng không được đi.

Tiêu Tiểu Thiền rất ghét Phong Phi Vân, dừng bước định dạy cho hắn bài học:

- Bán yêu chết tiệt, đừng tưởng rằng ngươi có thiên phú đỉnh đẳng cấp sử thi thì ta sợ ngươi. Hai lần trước là ta sơ sẩy, nếu tái chiến chắc chắn ngươi không đánh lại ta!

Thủy Nguyệt Thánh Nữ dừng bước nói:

- Các ngươi có ân oán gì? Có lẽ ta có thể giải hòa thay cho hai người.

Phong Phi Vân thấy người của Thủy Nguyệt Thiên Cảnh là bực tức, hắn khinh thường Thủy Nguyệt Thánh Nữ.

Phong Phi Vân châm chọc:

- Nàng nghĩ mình là ai? Cho rằng Thủy Nguyệt Thiên Cảnh là hóa thân của chính nghĩa sao? Đại biểu cho thần thánh? Đây là ân oán cá nhân của ta và nàng ấy, tốt nhất thánh nữ đừng xen vào.

- Vậy rất có lỗi, ta thích lắm chuyện.

Giọng Thủy Nguyệt Thánh Nữ lạnh nhạt nhưng chứa uy nghiêm không thể cãi lại, như thể nàng thật sự là đại biểu thần thánh:

- Trên đời này thiếu người lắm chuyện nên thế nhân càng lúc càng lạnh lùng, kẻ xấu dám ngang nhiên giết người cướp của, kẻ ác dám không kiêng nể gì làm việc xấu. Kẻ gian đầy rẫy, người già đói chết đầu đường, người tốt ôm nỗi oan xuống suối vàng. Mỗi người tự lo quét tuyết trước cửa, ngươi không thấy thế giới như vậy rất lạnh sao?

Phong Phi Vân cười nói:

- Nói như thể mình là thánh nhân, độ người trong thiên hạ. Thánh nữ làm được không?

- Ta không phải thánh nhân, ta chỉ muốn làm người có máu có thịt.

Phong Phi Vân là đệ tử cách đời của Phật Tàm Tử nên Thủy Nguyệt Thánh Nữ nói nhiều mấy câu với Phong Phi Vân, hy vọng dẫn hắn vào đường ngay.

Phong Phi Vân nói:

- Nếu Thủy Nguyệt Thiên Cảnh các ngươi khiến bán yêu được đối xử bình đẳng hãy đến trước mặt ta nói câu này.

Thủy Nguyệt Thánh Nữ trầm ngâm thật lâu, nói:

- Đây là vấn đề tôn ti địa vị tồn tại từ thái cổ, muốn thay đổi địa vị của mình không thể dựa vào người khác giúp đỡ, tự mình cố gắng mới được. Tại sao bán yêu đê tiện? Chỉ vì không thể đột phá Vũ Hóa cảnh sao? Có lẽ sâu trong lòng bọn họ có nô tính mới là nguyên nhân căn bản nhất.

Câu nói này đánh động Phong Phi Vân.

Phong Phi Vân nói:

- Được rồi, vì câu nói này của nàng, ta tạm thời có ấn tượng không tệ. Hôm nay nể mặt nàng, ta tha cho nàng ta một lần.

Thủy Nguyệt Tiên Nữ không nói nhiều nữa, lời nên nói nàng đã nói xong. Thủy Nguyệt Thánh Nữ mang theo Tiêu Tiểu Thiền bay elen cao, như hai bướm tiên màu trắng bay lên vực cổ.

- Thánh nữ tỷ tỷ, bán yêu kia quá kiêu ngạo. Để ta cho một kiếm cắt lưỡi hắn, thân phận gì mà dám diễu võ dương oai trước mặt thánh nữ tỷ tỷ . . .

Bên dưới, Phong Phi Vân đứng yên tại chỗ thật lâu.

Phong Phi Vân cười nói:

- Thủy Nguyệt Đình ơi Thủy Nguyệt Đình, ngươi dạy ra một truyền nhân không tệ, không khiến ta thất vọng.

Mắt Phong Khanh Khanh đưa làn thu thủy, người mảnh khảnh, cổ trắng ngần, hai chân thon ẩn hiện dưới làn váy.

Phong Khanh Khanh hỏi:

- Ca ca, Thủy Nguyệt Đình là ai?

- Một . . . Cố nhân.

Phong Phi Vân nghĩ rằng giờ có đưa Phong Khanh Khanh về Thiên quốc thì nàng cũng sẽ không chịu, thế thì tạm thời mang theo nàng, nếu thật sự gặp nguy hiểm lại đưa về Thiên quốc cũng không mất bao lâu.

Phong Phi Vân lấy bộ giáp Vũ Hóa ra.

Cái này là Tất ngoại công tặng quà gặp mặt cho Phong Phi Vân, tên tiên quang vân giáp. Tuy chỉ là một nửa tiên quang vân giáp nhưng lực phòng ngự rất kinh người.

Phong Phi Vân đưa giáp cho Phong Khanh Khanh:

- Mặc vào đi.

Phong Khanh Khanh nâng bộ giáp Vũ Hóa trong tay, rất vui vẻ. Phong Khanh Khanh cảm nhận năng lượng khổng lồ chứa trong áo giáp, nàng vội mặc vào, tiên quang lượn lờ như khoác áo mây.

- Đây là áo giáp gì? Cảm giác lực phòng ngự rất lợi hại. Ca ca, yêu ca ca nhất!

Phong Khanh Khanh vươn một tay vỗ vào vách vực cổ. Vách vực hằn một dấu tay thật to.

Phong Phi Vân thấy Phong Khanh Khanh cười thì lòng rất vui:

- Áo giáp Vũ Hóa, là bảo giáp do hiền giả Vũ Hóa cảnh tế luyện ra. Nếu nàng thích thì chờ có cơ hội ta sẽ kiếm đầy đủ bộ giáp.

Phong Phi Vân lấy một chiếc nhẫn a, là tỏa hồn giới hắn cướp từ chỗ Phi Viện công chúa, thuộc hàng linh khí thất phẩm.

- Linh khí thất phẩm? Trấn thế sát binh mới có tứ phẩm. Ca ca siêu quá, lấy được báu vật đẳng cấp như thế.

Phong Khanh Khanh thèm thuồng, chớp mắt. Nhưng nàng biết linh khí thất phẩm cấp bậc rất cao, ca ca yêu thương nàng mấy cũng sẽ không giao cho nàng.

- Tặng tỏa hồn giới cho nàng, tự mình tế luyện đi, có lẽ dùng tạm được.

Phong Phi Vân nâng tay Phong Khanh Khanh, định đeo tỏa hồn giới vào ngón tay nàng. Phong Phi Vân do dự nửa ngày không biết đeo ngón nàng thích hợp.

Nhẫn có ý nghĩa không giống bình thường, dù là huynh muội ruột cũng không thể đeo lung tung. Huống chi Phong Phi Vân, Phong Khanh Khanh tuy là người Phong gia nhưng quan hệ huyết thống mỏng manh, càng dễ xảy ra rắ rối không cần thiết.

Nếu hai người ở trong Phong gia Bất Tử Phượng Hoàng Thân, bị người nhìn thấy động tác thân mật thế này chắc chắn sẽ bị hiểu lầm. Trong đại gia tộc truyền thừa mấy ngàn năm không hiếm đệ tử cùng tộc kết hợp.

Phong Khanh Khanh giật tỏa hồn giới trong tay Phong Phi Vân, siết chặt trong lòng bàn tay.

Vẻ mặt Phong Khanh Khanh xấu hổ nói:

- Ca ca thật tốt với ta.

Phong Phi Vân bỗng nổi hứng hỏi:

- A kêu lúc trước nàng có cơ hội giết ta nhưng không làm. A, ta rất muốn biết tại sao lúc đó nàng không giết ta?

Khi ấy Phong Phi Vân bị trục xuất ra Phong gia, gặp tất cả đại thế lực Nam Thái phủ truy sát.

Phong gia cũng phái nhiều đệ tử hành động, Phong Khanh Khanh nằm trong số đó, tu vi cao nhất cũng nhỏ tuổi nhất. Khi ấy Phong Khanh Khanh chỉ là một tiểu cô nương đầy tà khí.

Phong Khanh Khanh nhìn Phong Phi Vân chằm chằm, nhét tỏa hồn giới vào người, nói:

- Ca ca hỏi câu đó làm gì? Có phải đã hối hận cho ta linh khí thất phẩm, muốn tìm lý do đòi lại tỏa hồn giới?

Phong Phi Vân trợn to mắt nói:

- Chỉ là một linh khí thất phẩm, ta nhỏ nehn như vậy sao?

Phong Khanh Khanh đưa tình nhìn Phong Phi Vân, răng cắn môi nói:

- Ca ca, ta thích ngươi.

- . . .

Phong Phi Vân rất bất ngờ Phong Khanh Khanh đột nhiên nói như thế.

- Ha ha ha ha ha ha! Đùa thôi!

Phong Khanh Khanh ôm bụng cười, tóc dài bay lên, mắt sáng, môi cong cong.

Sắc mặt Phong Phi Vân dịu lại, nghiêm túc nói:

- Sau này không cho nói đùa như vậy nữa.

- A!

Phong Khanh Khanh ngừng cười, nhíu chặt mày, giật tóc, lẩm bẩm:

- Muội muội thích ca ca là sai sao?