Linh Chu

Chương 1401: Thiên tài đẳng cấp truyền kỳ (1)




Tuyết Lang đại nhân, mấy trăm cường giả yêu tộc đang định đuổi bắt Phong Phi Vân tiếp nhưng bỗng nhiên bị công kích. Một thần phù từ trên trời giáng xuống, vô số hoa văn quấn quanh phù lục, muôn vàn tia chớp giáng xuống mặt đất.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Mỗi tia chớp như một tử long chứa khí Vũ Hóa. Một tia chớp có thể giết một cường giả yêu tộc.

Chỉ ba giây, hơn hai trăm cường giả yêu tộc chết, thành xác chết khét đen, tia điện đan xen trên người, có bén lửa.

Trận pháp ở cửa sơn cốc mở ra, tu sĩ ba Trung cổ thế gia cười nói đi ra.

Cố Bát thiếu gia cười nói:

- Hoàng huynh không uổng là thiên kiêu đỉnh đẳng cấp sử thi của Hoàng gia, sở hữu một tấm phù lục công kích do hiền giả Vũ Hóa cảnh tế luyện, ta phục.

Mộ Dung Kiến Khang gật gù cười nói:

- Nhiều quân công quá. Chuyến này đi mộ táng thánh linh dù không được di bảo thánh linh cũng lời to.

Long La Phù nói:

- Tại Cố gia bị yêu tộc tế sống bao nhiêu là đại quân, nhiêu đây chỉ lếy lại chút tiền lợi cho Cố huynh.

Tuyết Lang đại nhân cực kỳ tức giận, bước ra từ tia chớp và bụi mù, người không dính một hạt bụi, làn da lóe yêu quang trắng.

Tuyết Lang đại nhân lạnh lùng nói:

- Đáng ghét. Bổn tọa không giết các ngươi đã là nhân từ, các ngươi dám tấn công bổn tọa?

Còn lại hơn ba trăm cường giả yêu tộc tụ tập lại, mắt bắn ra tia sáng trắng, cầm chiến kiếm, yêu khí ngút trời.

Mộ Dung Kiến Khang cười to bảo:

- Ha ha ha ha ha ha! Thân hình đẫy đà, quyến rũ yêu kiều, không tệ, không tệ. Cố huynh, nàng hơn hẳn mấy nữ nô bán yêu trước kia ngươi hưởng dụng.

Tuyết Lang đại nhân nổi giận:

- Dám so sánh bổn tọa với bán yêu? Các ngươi đang tìm chết!

Đám tu sĩ nhân loại thật đáng ghét.

Tuyết Lang đại nhân chậm rãi nâng cánh tay trắng ngà, vô số hoa văn thiên đao di chuyển như yêu xà quấn quanh trên cánh tay.

Cố Bát thiếu gia, Mộ Dung Kiến Khang, Hoàng Nhạc Sinh không phải loại não rỗng, tâm kế thâm sâu hơn Tuyết Lang đại nhân nhiều. Ba người cố ý chọc giận Tuyết Lang đại nhân.

Nhưng có một điều nằmg ngoài dự đoán của ba người, đó là tu vi của Tuyết Lang đại nhân vượt phỏng đoán.

Một mình Tuyết Lang đại nhân giam cầm hư không, vung tay ngọc, mảng lớn yêu vân chém ra.

Lão nhân ba Trung cổ thế gia biến sắc mặt, lấy bản mệnh linh khí ra. Mấy chục linh khí cùng bay đi, nối thành một con rồng linh khí dài.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Lực lượng yêu vân rất mạnh, đánh nát mấy chục linh khí rơi xuống đất thành sắt vụn.

Bản mệnh linh khí bị hủy, lão nhân ba Trung cổ thế gia cùng bị thương, miệng tràn máu, người văng ra xa.

Ba thiên kiêu thế hệ trẻ biến sắc mặt, linh giác nói cho bọn họ tình huống rất không may.

- Trấn hồn bảo!

Mộ Dung Kiến Khang ném ra một tàn bảo, là cái áo xám rách rưới. Nhìn như bình thường nhưng đây là áo một vị phật môn đại hiền giả từng mặc, bởi vì quanh năm suốt tháng được đại hiền giả tụng kinh nên tăng bào có phật tính, áo còn sót lại hơi thở căn nguyên của đại hiền giả.

Sau cường giả Mộ Dung gia tộc rèn luyện tăng bào nhiều lần thành trấn hồn bảo.

Một cái áo rách bình thường liên tục căng phồng, con đường to như khoảnh trời, lực lượng chứa phật khí đậm đặc thu Tuyết Lang đại nhân vào trong.

Mộ Dung Kiến Khang cực kỳ tự tin vào trấn hồn bảo:

- Ha ha ha ha ha ha! Rốt cuộc thu phục nữ yêu tinh siêu mạnh này, lần này có thể đổi được nhiều quân công, sắc tài đều có.

Cố Bát thiếu gia lo lắng nói:

- Hãy cất trấn hồn bảo trước đi.

Mộ Dung Kiến Khang niệm phật văn, dùng khẩu quyết phật môn thu trấn hồn bảo. Nhưng trấn hồn bảo rung lắc dữ dội, căng phồng lên như ngọn núi to.

- Trời, chuyện gì vậy? Chẳng lẽ trấn hồn bảo không trấn áp được yêu hồn của nàng?

Mộ Dung Kiến Khang phun ngụm tinh huyết vào trấn hồn bảo, máu đốt cháy hừng hực. Mộ Dung Kiến Khang muốn dùng máu của mình trấn áp yêu hồn của Tuyết Lang đại nhân.

Một luồng kiếm quang chém ra từ trấn hồn bảo, kiếm xông thẳng chín tầng mây, chấn động khung trời, xé trấn hồn bảo nứt một cái khe.

Tuyết Lang đại nhân bay ra khỏi khe nứt, tay cầm cổ kiếm lấp lánh yêu quang, áo lụa đỏ bay bay như cánh hoa. Kiếm đâm vào miệng Mộ Dung Kiến Khang, mũi kiếm xuyên qua sau gáy. Kiếm khí bắn ra từ cổ kiếm nổ đầu Mộ Dung Kiến Khang thành bột phấn.

Tuyết Lang đại nhân nói:

- Tưởng một cái áo đại hiền giả từng mặc là có thể trấn áp được bổn tọa sao? Các ngươi quá xem thường bổn tọa!

Khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ của Tuyết Lang đại nhân trở nên cực kỳ âm trầm, mắt bắn ra tia sáng yêu màu trắng, da trắng hiện ra hoa văn nhện đan xen thành đồ án kỳ lạ.

- Là hoàng tộc Bạch Chu yêu tộc! Bát thiếu gia, Nhạc Sinh thiếu gia, mau trốn đi! Để lão nô ngăn cản đám yêu vật này!

Cố Bát thiếu gia, Hoàng Nhạc Sinh là trí giả thông minh, ngay khi Tuyết Lang đại nhân phá trấn hồn bảo là bọn họ đã thi thiển thần thông tật tốc bay vào sương mù mờ mịt.

Một đám lão nhân Trung cổ thế gia công kích cường giả yêu tộc, nhưng bọn họ lại như thiêu thân lao đầu vào lửa, rất nhanh bị chém hết.

- Hai nhân loại bỏ trốn, đuổi theo!

Cường giả yêu tộc rượt theo Cố Bát thiếu gia, Hoàng Nhạc Sinh.

Sơn cốc này thì đại chiến đánh sụp, mặt đất bị phá hoại nặng nề, dưới đất đầy xác chết. Có xác của tu sĩ yêu tộc, có của tu sĩ nhân loại.

Trong hư không khuếch tán gợn sóng tụ thành cánh cửa, Phong Phi Vân bước ra ngoài. Phong Phi Vân đứng trong chiến trường, kéo xác Mộ Dung Kiến Khang tới gần, lắc đầu than thở.

- Tiếc quá, Cố Bát thiếu gia trốn rồi.

Phong Phi Vân thu hơn hai trăm yêu thi dưới đất, nhưng yêu thi có hơi thở cực mạnh, có thể đổi được nhiều quân công.

Phong Phi Vân mò người mấy cái xác, thu được ba mươi lăm trùng động linh thạch, bên trong chứa nhiều thứ. Có linh đan, linh dược, linh khí, một ít phù lục, lệnh bài. Đặc biệt từ người Mộ Dung Kiến Khang có nhiều đồ tốt, chiếc nhẫn gã đeo, ngọc bội đều do linh khí luyện ra. Phải nói đệ tử kiệt xuất của Trung cổ thế gia toàn thân là báu vật.

Giọng nữ nhân vang lên Sau lưng Phong Phi Vân:

- Ngươi tạo ra quá nhiều giết chóc.

Phong Phi Vân biến sắc mặt, hắn không rảnh quan tâm thanh âm này đep tựa tiếng trời, triệu hoán Thiên Tủy Binh Đàm ra ngay đâm Sau lưng mình.

Linh giác của Phong Phi Vân rất cao, nhưng nữ nhân lặng lẽ xuất hiện Sau lưng hắn, tu vi của đối phương rất đáng sợ. Phong Phi Vân buộc phải xuống tay trước mới không bị đối phương đánh chết.

Một bóng tiên màu trắng xẹt qua hư không, tốc độ siêu nhanh. Phượng Hoàng Thiên Nhãn của Phong Phi Vân cũng không thấy rõ mặt mũi của nữ nhân.

Nữ nhân lại đứng đằng sau Phong Phi Vân:

- Sát khí trên người của ngươi quá nặng.

Nỗi lòng Phong Phi Vân bình tĩnh lại, ánh mắt sắc bén nói:

- Ta không giết những người này, bọn họ bị yêu tộc giết.

Nữ nhân đứng trong sương mù, tiên hà quanh người, siêu phàm thoát tục.

Thật lâu sau nữ nhân mở miệng nói:

- Quả nhiên là yêu tộc ra tay.

Giọng nữ nhân rất hay, như suối tiên, vấn vương bên tai khó quên.

Phong Phi Vân trầm giọng hỏi:

- Rốt cuộc nàng là ai?

Sau lưng Phong Phi Vân không ai trả lời.