Linh Chu

Chương 1245: Lại đến đế cung (1)




vipvandan.vn :

Chương 1245: Lại đến đế cung. (1)

Trên người tôn giả thứ tám của Âm giới Lệ Tam Sơn bốc cháy ngọn lửa, biến thành người lửa. Lực lượng liên tục tăng vọt, Lệ Tam Sơn như mặt trời nóng cháy đốt hết mọi thứ trong thiên địa.

Phong Phi Vân sờ cằm nói:

- Thì ra người dùng hồng loan hỏa thường ám sát Long La Phù chính là ngươi. Hèn gì mấy năm nay ta không tìm được ngươi, hóa ra ngươi là quỷ tà tôn giả trong Âm giới.

Ngày Long La Phù đăng cơ, Bắc Minh phiệt mời một sát thủ bí ẩn mai phục bên ngoài thái miếu, dùng trường mâu đóng đinh nàng vào cây cột.

Vụ án này mãi chưa giải quyết, Long La Phù không điều tra được, bây giờ sát thủ bí ẩn tự mình chui ra.

- Đúng vậy! Bản tôn dám giết cả Tấn đế chứ nói gì đến thứ người vô danh như ngươi?

Lệ Tam Sơn cầm chiến mâu, người bốc lửa cháy, có hồng loan vòng quanh người, lực lượng mạnh đến cực độ.

- Hồng loan hỏa thường mặc trên người của ngươi là làm bẩn nó.

Phong Phi Vân cảm thấy hồng loan hỏa thường nên thuộc về Nam Cung Hồng Nhan, những người khác không tư cách có được.

Lệ Tam Sơn hú dài:

- Grao!

Thiên địa run rẩy, một nửa phủ công chúa bị luyện thành dung nham, gạch ngói vụn biến thành đá lửa, trường mâu như rồng lửa bay qua.

Cờ máu bắn ra ánh sáng chói mắt hóa thành ma đồ màu đỏ, Kỵ Thận điều động âm dương chi khí ngưng tụ trong cờ máu, đánh ra ánh sáng cực độ.

Kỵ Thận, Lệ Tam Sơn đều là cường giả lĩnh ngộ được chút đạo chân nhân, thuộc đẳng cấp bán tôn chân nhân. Nhất là Lệ Tam Sơn có uy lực hồng loan hỏa thường, sức chiến đấu gần bằng chân nhân.

Phong Phi Vân các ngươi trên lầu các, huơ Kình Thiên Côn đánh ra lực công kích gấp hai mươi bảy lần. Gậy vung ra nghiền áp núi cao, đánh Kỵ Thận té xuống đất, cơ thể nát bấy.

Nhưng thân thể Kỵ Thận không phải thực chất, rất nhanh ngưng tụ trong không trung. Cờ máu bay trong mây tà bắn ra ức vạn tà quang, định trấn áp chết Phong Phi Vân.

- Muốn chết!

Phong Phi Vân tung Thiên Nhất Thánh bình ra, quỷ văn trên bình lấp lánh bắn ra tia sáng đen lạnh lẽo. Lực hút khổng lồ bộc phát muốn nuốt vật âm tà trong thiên địa.

Kỵ Thận, Lệ Tam Sơn biến sắc mặt.

Kỵ Thận nhanh chóng thụt lùi, ném tôn giả Âm giới bên cạnh mình bay ra ngoài ngăn cản Thiên Nhất Thánh bình hút. Kỵ Thận đè cờ máu dưới đất, ổn định thân thể.

Lại có bốn nhân vật đẳng cấp tôn giả bị Thiên Nhất Thánh bình nuốt.

- Ha ha ha ha ha ha! Hồng loan hỏa thường ngăn được lực lượng Thiên Nhất Thánh bình! Tiểu tử, ngươi chết chắc rồi.

Lệ Tam Sơn ném trường mâu xuyên qua cánh tay Phong Phi Vân, đốt một ống tay áo.

Phong Phi Vân hừ mạnh, lắc người. Phong Phi Vân đứng trước mặt Lệ Tam Sơn, bảy khối xương phượng xoay nhanh trên người hình thành một chu thiên. Phong Phi Vân đánh ra cú đấm, tiếng rồng ngâm phượng hót vang lên.

Bùm!

Lệ Tam Sơn vỗ chưởng ấn ngập lửa, muốn dựa vào lực lượng hồng loan hỏa thường gia cố cứng rắn đỡ Phong Phi Vân. Nhưng thủ ấn của Lệ Tam Sơn mới chạm vào Phong Phi Vân chợt cảm nhận lực lượng dời núi lấp biển ập đến, xương tay Lệ Tam Sơn kêu răng rắc.

Lệ Tam Sơn bay ngược ra ngoài, đụng vỡ một hàng điện vũ, người bắn đốm lửa tung tóe.

Lệ Tam Sơn kinh kêu:

- Không thể nào! Trừ phi ngươi đến cảnh giới chân nhân!

- Muốn giết ngươi không cần cảnh giới chân nhân.

Phong Phi Vân nhíu mày nhìn tay mình, ống tay áo bị đốt trọi, làn da khét đen. Phong Phi Vân đi hướng Lệ Tam Sơn, một tay cầm Kình Thiên Côn, tay kia nhấc trường mâu rực lửa.

Có ba tôn giả thi triển ba đại thuật đè Phong Phi Vân, ngăn bước chân của hắn.

Bùm!

Phong Phi Vân lười ngoái đầu lại, phất tay áo. Sóng linh khí bay ra, hư không rung lắc, đại thuật ba tôn giả thi triển bị đánh bật trở về.

Phập! Phập! Phập!

Ba bá chủ đẳng cấp tôn giả tan nát, thành tro.

- Rốt cuộc ngươi là ai?

Lệ Tam Sơn, Kỵ Thận một trước một sau vận chuyển lực lượng đến cực độ. Bọn họ là chí cường một phương nhưng liên tục ăn trai đắng trong tay Phong Phi Vân, không đánh lại. Trong lòng Lệ Tam Sơn, Kỵ Thận hoảng sợ.

Phong Phi Vân nói:

- Đánh nửa ngày mà các ngươi chưa biết ta là ai? Ha ha ha, buồn cười thật. Nói cho các ngươi biết cũng được, bản nhân họ Phong.

Lệ Tam Sơn bản năng lùi một bước:

- Nhi tử của yêu ma Phong Phi Vân!

Trong âm phủ ai cũng biết cái tên này.

Kỵ Thận hiểu biết Phong Phi Vân nhiều hơn:

- Người khiến Tà Hoàng phát ra Tà Hoàng lệnh, vua Dương giới phát ra Huyết Thủ lệnh hèn gì mạnh như vậy. Thiên Mệnh đệ cửu trọng đã có thể cùng lúc đấu với hai chúng ta, hóa ra là vô thượng cự phách.

Bởi vì trong Dương giới có vài tồn tại mạnh hơn Kỵ Thận đều thua vào tay nam nhân này.

Mới gần hai mươi tuổi đã cường đại như vậy, nhân vật làm các tay trùm áp lực nặng nề. Phong Phi Vân rất có thể trở thành nhân vật thần thoại trên mảnh đất này.

Phong Phi Vân cười nói:

- Thì ra ta cũng rất nổi tiếng trong hai giới Âm Dương.

- Vô thượng cự phách chưa chắc bất bại!

Ngọn lửa trên người Lệ Tam Sơn càng rực cháy, lưng mọc đôi cánh hồng loan, lực lượng lại tăng một mảng lớn. Lệ Tam Sơn há mồm phun sóng lửa đỏ rực.

- Vô dụng, dưới chân nhân, ta vô địch.

Phong Phi Vân bay lên đầu Lệ Tam Sơn, một chân đạp lưng gã. Tay Phong Phi Vân xé đôi cánh Lệ Tam Sơn.

Lệ Tam Sơn gào rú, tuy nó là quỷ tà nhưng vẫn cảm nhận được đau đớn như khối thịt bị xé xuống.

Bùm!

Phong Phi Vân đấm bể đầu Lệ Tam Sơn, xé hồng loan hỏa thường xuống. Phong Phi Vân tung ra trận văn lửa trấn phong bản thể Lệ Tam Sơn.

Trận pháp lửa biến thành một đoàn quả cầu lửa lơ lửng trong tay Phong Phi Vân.

Cơ thể Lệ Tam Sơn vùng vẫy trong trận pháp, gào rống chửi rủa nhưng vô dụng, không chạy thoát được.

Phong Phi Vân cầm hồng loan hỏa thường, trầm tư giây lát.

Phong Phi Vân liếc Kỵ Thận, cười nói:

- Mạng của ngươi rất hữu dụng, ta tạm thời không giết ngươi.

Ba tôn giả còn sống và Kỵ Thận thấy Lệ Tam Sơn bị Phong Phi Vân dễ dàng trấn áp, lòng sợ muốn chết. Tiểu tử này quá khủng bố, bọn chúng không dám ở lại lâu, nhanh chóng trốn ra phủ công chúa.

Phong Phi Vân ném Thiên Nhất Thánh bình ra ngoài, thu chúng nó vào bình, thành lương thực cho Diêm Vương trong bình quỷ. Các tiếng gào rú hãi hùng vang lên.

Cường giả hai giới Âm Dương bị bắt trọn ổ.

Mao Ô Quy cười nịnh:

- Tiểu tử, mấy năm nay tiến bộ tu vi nhiều thật.

Phong Phi Vân phớt lờ Mao Ô Quy, hắn đến bên cạnh Long Thương Nguyệt:

- Mắt trái Diêm Vương ở trên người nàng?

Long Thương Nguyệt hết hồn về tu vi của Phong Phi Vân, nàng cứ nghĩ mình tiến bộ rất kinh khủng nhưng so với hắn thì kém cỏi hơn nhiều.

Nàng là Tà Linh tầm bảo sư! Có thể cắn nuốt tu vi của người khác, đi con đường đoạt xá, tốc độ tu luyện mau hơn người khác nhiều. Chẳng lẽ Phong Phi Vân cũng nuốt tu vi của người ta sao?

Long Thương Nguyệt nhìn thẳng mắt Phong Phi Vân:

- Một ngàn năm trăm năm trước Kỷ gia được đôi mắt Diêm Vương, mỗi đời sẽ tìm người thừa kế ưu tú nhất dung luyện đôi mắt tà. Đời này ta may mắn được chọn, truyền thừa mắt Diêm Vương.

Phong Phi Vân nói:

- Giao nó cho ta.

- Tại sao?

Long Thương Nguyệt nhìn Phong Phi Vân như muốn xuyên thấu hắn.