Linh Chu

Chương 1209: Lục gia




Có người phụ họa:

- Nghe đòn trong di tích tháp cổ hắn một mình đấu với bảy cao thủ, nhờ thế mà danh chấn thiên hạ. Nhưng đó không phải thực lực thật sự của hắn, vì sau lưng hắn có một chân nhân phật môn âm thầm giúp đỡ. Tên trộm hái hoa này chắc chỉ có có tiếng không có miếng, thực lực thật sự không bằng ta.

Người phụ họa là một thanh niên tài tuấn của tà đạo, tên là Vũ Văn Đào, nhân kiệt số một của Vũ Văn gia tộc, tư chất siêu phàm. Vũ Văn Đào xếp thứ mười trong bảng thiên tài sử thi, một thiên tài đẳng cấp sử thi duy nhất trong đại điện này.

Vân Dương hừ lạnh một tiếng:

- Ngu dốt. Điện chủ lĩnh Tà Hoàng lệnh, điều động nhiều cường giả Sâm La điện nhưng không bắt được Nhất Trận Phong, chỉ bằng vào tiểu bối nhà ngươi cũng dám huyênh hoang bảo hắn có tiếng không có miếng? Hay ngươi cho rằng điện chủ cũng chỉ có tiếng?

Thanh âm như thần lôi nổ vang, chấn tất cả thủ lĩnh tà đạo hao mắt ù tai, biểu hiện tu vi cường đại không gì sánh nổi. Vũ Văn Đào mặt trắng không chút máu, cổ họng nghẹn cục máu nhưng cố nuốt ngược lại.

Vũ Văn Đào cũng là loại người ngạo khí ngút trời, bất đắc dĩ tu vi chênh lệch với Vân Dương quá lớn, bị áp chế hoàn toàn. Mặt Vũ Văn Đào trướng đỏ nhưng không thể nhúcn hích.

Vân Dương chính mắt thấy Phong Phi Vân đánh nhau, gã rất phục tu vi của hắn mạnh mẽ.

Mắt Vân Dương sáng ngời nhìn Vũ Văn Đào, cười khẩy nói:

- Đêm hôm qua, bên Nam hải, Nhất Trận Phong tự tay giết Tử Minh Vương, lại đánh lùi mười lăm vị tôn giả Dương giới. Chiến tích như vậy mà ngươi dám nói người ta có tiếng không có miếng? Tiểu bối, ngươi còn quá non.

Ồn ào!

Tin tức quá rung động.

Nhiều thủ lĩnh tà đạo giờ mới biết chuyện, giật mình đầu óc ù đặc, lòng rối như tơ vò. Giết Tử Minh Vương, cần có tu vi khủng bố đến đâu mới làm được?

May mắn tin Phong Phi Vân đánh bại Bạch Nguyệt sứ giả, bắt phu nhân giáo chủ Vạn Pháp tiên giáo chưa truyền đến, nếu không đám người càng kinh hoàng hơn.

Phong Phi Vân cũng rất giật mình, nàng chưa từng gặp đại đạo hái hoa Nhất Trận Phong trong truyền thuyết nhưng nghe các thủ lĩnh tà đạo miêu tả thì tưởng tượng được đại khái. Đây là ma đầu khủng bố, tu vi kinh thiên động địa, nữ nhân nào gặp hắn cũng sẽ rầu.

- Xem ra Nhất Trận Phong được cơ duyên lớn trong di tích tháp cổ, tu vi lại tăng vọt.

- Không chừng được phật bảo trong truyền thuyết, hoặc là xá lợi truyền thừa của chân phật.

- Một kẻ làm người ta nhức đầu, không lẽ lại

khai sáng ra thời đại nhục nhã?

Có người nghĩ đến thời đại nhục nhã trong lịch sử do tên trộm hái hoa tuyệt đỉnh tạo ra. Sách cổ củam ỗi môn phái không muốn ghi lại điều đó.

- Sau này nhà ai có nữ nhân xinh đẹp phải giấu đi, nếu không sẽ gặp nạn.

Có người liếc Lục Nhân Nhân, thầm suy đoán lý do gia chủ Lục gia mở bữa tiệc gia đình. Nhất Trận Phong đã đến Nam hải, chắc chắn sẽ đi Phổ Đà sơn. Loại trộm hái hoa này đi đâu là gây tai họa chỗ đó. Lục Nhân Nhân là minh châu tuyệt sắc của Phổ Đà sơn, tên trộm hái hoa làm sao chịu bỏ qua?

Rất nhanh suy đoán của mọi người được chứng thực.

Gia chủ Lục gia nói:

- Rất khó đoán tu vi của Nhất Trận Phong đến cảnh giới nào, loại trộm hái hoa này càng đáng giận hơn người trong tà đạo chúng ta. Nếu không sớm tiêu diệt Nhất Trận Phong e rằng mảnh đất Thần Tấn vương triều này sẽ lại diễn ra lịch sử sỉ nhục.

Lục Phụng Tiên hùa theo:

- Tà Hoàng đã ban Tà Hoàng lệnh thứ hai, phái Tử Vong Hành Giả và Sinh Mệnh Hành Giả đối phó Nhất Trận Phong. Trước khi đến thịnh hội tà đạo chắc chắn sẽ trấn áp hoặc giết Nhất Trận Phong, không biết các vị có cùng nhau ra tay không?

Mọi người không ai không biết danh tiếng của Tử Vong Hành Giả, Sinh Mệnh Hành Giả, như sấm bên tai. Đối phó Nhất Trận Phong cần xuất động một vị điện chủ, hai hành giả, làm hơi quá.

Nhưng nghĩ đến Tử Minh Vương bị trấn chết thì không có gì lạ, nhân vật như thế đã rất khủng bố, đỉnh cao nhất Thần Tấn vương triều, vô thượng lão ma.

Tà Hoàng có chỉ lệnh, đám thủ lĩnh tà đạo mấy ai dám từ chối? Tất cả lên tiếng bảo sẽ góp sức bắt giữ Nhất Trận Phong.

Lục Phụng Tiên nhìn một thư sinh nho bào trắng, ánh mắt không có sự uy nghiêm của điện chủ mà mỉm cười hiền hòa nói:

- Nghe tiếng Thiên Toán thư sinh đã lâu, trí lực thiên hạ vô song, chuyện thế gian không gì không biết. Không biết các hạ có biết lai lịch của Nhất Trận Phong không?

Thư sinh nho bào trắng, thanh tú bình thường này lại là Thiên Toán thư sinh trong truyền thuyết?

Nhìn lầm.

Đám thủ lĩnh tà đạo, thiên tài tuyệt đỉnh nhìn sang. Bọn họ không ngờ lai lịch của thư sinh lớn như vậy, đây là một trong ba trí sư cao nhất thiên hạ.

Sau khi Cảnh Phong đại trí sư qua đời, nguyên Thần Tấn vương triều chỉ còn Thiên Toán thư sinh, Đại Tự Tại Chân Nhân. Trong thời gian Đại Tự Tại Chân Nhân không xuất thế, Thiên Toán thư sinh đại biểu trí tuệ đỉnh cao nhất Thần Tấn vương triều, tồn tại không gì không biết.

Hai tay Thiên Toán thư sinh giấu trong ống tay áo, đầu bới trâm thư sinh, áo trắng không dính hạt bụi.

Thiên Toán thư sinh mỉm cười nói:

- Thiên cơ vận chuyển, tạo hóa thông huyền, có vài thứ không thể lộ ra nếu không bị giảm thọ. Nên việc này . . . Không thể nói, không nói được.

Tà Hồng Liên có mặt trong bữa tiệc, nàng đại biểu điện thứ hai Sâm La điện. Con ngươi Tà Hồng Liên co rút, nhíu mày liễu. Tà Hồng Liên biết Thiên Toán thư sinh nói chuyện có chừng mực, hay lai lịch của Nhất Trận Phong rất lớn?

Lục Phụng Tiên nhíu mày hỏi:

- Chẳng lẽ lai lịch của Nhất Trận Phong rất lớn, sau lưng có cường giả cái thế bảo vệ?

Một thủ lĩnh tà đạo khác nhíu mày nói:

- Chắc vậy, nghe đồn bên cạnh hắn có một chân nhân phật môn hộ đạo. Không chừng sao lưng Nhất Trận Phong có nhân vật càng khủng bố hơn.

Thiên Toán thư sinh nói một câu khiến tâm tình mọi người nặng nề. Có người đắn đo không biết có nên tham gia Nhất Trận Phong không, hành động này có khi nào gây họa lớn cho mình?

Ngay khi đó, một nam nhân trung niên lặng lẽ đi vào đại điện nói nhỏ bên tai Lục Nhân Nhân. Vẻ mặt Lục Nhân Nhân hân hoan, kích động, đứng bật dậy định rời đi.

Mọi chuyện không thoát khỏi thần thức của gia chủ Lục gia, nghiêm túc nói:

- Tiệc gia đình chưa chấm dứt, trưởng bối chưa đi mà ngươi đi trước, không có giáo dục!

Lục Nhân Nhân sốt ruột sợ ân công chờ mất kiên nhẫn lại đi, muốn gặp hắn lần nữa không biết chờ tới năm nào tháng nào.

Lục Nhân Nhân nói ngay:

- Có một vị bằng hữu đến Phổ Đà sơn, Nhân Nhân xin đi trước, mong các vị tiền bối thứ lỗi.

Trong lòng Lục Nhân Nhân rất kích động, sốt ruột, không kịp chờ một phút. Lục Nhân Nhân như thiếu nữ phản nghịch tình yêu chớm nở, không ai ngăn được nàng đi hẹn hò với tình lang mình thích.

Gia chủ Lục gia tức giận quát:

- Bậy bạ!

Thanh âm truyền khắp đại điện, quát ngăn Lục Nhân Nhân.

Hai chân gia chủ Lục gia mềm nhũn quỳ dưới đất, chịu đựng áp lực mạnh mẽ như chín tầng núi cao đè đầu, không thể nhúc nhích.

Mẫu thân Lục Nhân Nhân vội điều giải:

- Nhân Nhân nói bằng hữu kia là vị ân công đã gặp trong Thập Vạn sơn hà?