Linh Chu

Chương 117: Con Của Yêu Ma 2




Ở nơi này không hổ là một tòa tiêu kim quật (động tiêu phí tiền), chỉ là bên ngoài thì lại tựa như một cung điện đế hoàng tráng lệ, hai bên bậc thềm cẩm thạch dài có tám vị thiếu nữ tuổi thanh xuân, tô son trát phấn, da trắng như ngọc, yểu điệu tựa như có thể nặn ra nước.

Các nàng ấy đứng ở dưới dãy đèn màu treo lơ lửng, trên người vốn là quần áo phong phanh suýt nữa cũng bị gió đêm thổi bay, không nói ra được là ướt át liêu nhân.

- Ngày tốt cảnh đẹp, giai nhân nhiều hiu quạnh, người trong phật môn phổ độ chúng sanh, đại sư, có thể nguyện tối nay phổ độ tiểu nữ một chút được không?

Một giai nhân có dáng người cao gầy xách theo một ngòn đèn lồng cổ sắc, hướng về phía Phong Phi Vân tiến lên tiếp đón, giọng nói của cô gái này ôn nhu trong trẻo, tự nhiên mang theo một cổ mị hoặc làm cho không người nào có thể tự kiềm chế.

Trên người nàng tản ra một luồng hương thơm, cũng không nồng nặc, cũng không nhạt nhẽo, khi nàng xoay quanh Phong Phi Vân, mùi thơm này liền như thủy triều vậy, bao vây lấy Phong Phi Vân.

Phàm là nam nhân ngửi thấy mùi thơm này, dù cho biết rõ nàng là kỹ nữ, sợ là đều phải xem nàng như tình nhân mối tình đầu của mình.

- Đại sư, tại sao lại không nói một lời nào, thực là xem thường nữ tử hồng trần Tố Tố này sao?

Đôi mắt đen nhánh chớp chớp chẳng khác nào hai quả bồ đao của thiếu nữ được gọi là Tố Tố, tiếp đó chính là rơi xuống hai giọt thanh lệ, nói khóc liền bắt đầu khóc.

Lúc này trong lòng Phong Phi Vân tràn đầy sát khí, chỉ muốn vọt vào đem tên khốn Phong Tùy Vũ kia chặt chém thành tám mảnh, nhưng mà lại bị cô gái này dụ dỗ, tâm thần minh mẫn lại không ít, ngược lại liền không vội.

Con chó Phong Tùy Vũ kia, tối nay dù sao hắn cũng chắc chắn phải chết, giết hắn không cần thiết phải cấp bách nhất thời.

- Hòa thượng này đúng là có sắc tâm không có sắc đảm, cũng đã đứng dưới Túy ngọc lâu lâu như vậy, nhưng mà mặc cho ta làm thế nào cũng không câu dẫn hắn mắc câu được, thực sự là bổn cô nương tức chết mà.

Tố Tố đem những giọt lệ giả dối ở khóe mắt lau khô, hung hăng dậm chân, liền muốn lui về.

- A di đà Phật, nếu nói Phật độ người hữu duyên, vừa rồi bần đạo đã thành tín bẩm rõ với Phật tổ, Phật tổ nói bần đạo và cô nương có duyên phận, đêm nay muốn bần đạo bất luận thế nào đều phải độ hóa cô nương.

Phong Phi Vân hét inh ỏi một tiếng a di đà phật, sau đó liền một tay cầm thiền trượng, một tay đem Tố Tố ôm vào trong lòng, hướng về Túy ngọc lâu đi tới.

Một màn này chẳng qua chỉ làm cho mấy cô thiếu nữ kiếm khách ở bên ngoài Túy ngọc lâu nhìn thấy đều đưa mắt ngơ ngác nhìn nhau, vị hòa thượng này này thật đúng là hiếm thấy, nghe ngữ khí của hắn, lại còn là phụng mệnh Phật tổ mà tới đây phiêu kỹ (ấy ấy ó :"> ).

Túy ngọc lâu ngược lại cũng không hổ là nơi cực lạc của nam nhân, có thể tùy ý thấy được nữ tử mỹ lệ, còn có vô số mỹ tửu và cao lương mỹ vị, cho dù tu hành đắc đạo cũng muốn ở lại nơi này thêm mấy ngày.

Vừa đi vào Túy ngọc lâu, Phong Phi Vân liền phát hiện Phong Tùy Vũ ở ngay trên lầu ba, cùng với hắn còn có ba vị thanh niên tài tuấn Phong gia, mỗi một người đều tuấn lãng thần phong, tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn, trên người ẩn chứa thực lực khổng lồ, làm cho những người không có nhiệm vụ căn bản không dám tiến đến gần bọn họ.

- Đó là bốn vị hồng bài của Túy ngọc lâu chúng tôi, mỗi một người mỗi đêm đều nghìn vàng, cũng chỉ có mấy thị tài tuấn Phong gia mới mời được các nàng ấy.

Tố Tố thuận theo ánh mắt của Phong Phi Vân nhìn qua bên đó, cho rằng Phong Phi Vân đang nhìn bốn cô nương đang bồi rượu kia, cho nên mở miệng nhắc nhở.

Bốn cô nương bồi rượu này quả thực mỗi người đều là tuyệt sắc giai nhân, tuổi cũng không vượt quá 20, trên người mang theo sự nho nhã, có cả sự lạnh lùng kiêu ngạo, có cả sự dịu dàng, quyến rũ.

Trong bốn cái đó, mỗi người nhận được một cái đều là chuyện vui trong đời người, huống chi bốn vị nữ tử này trên người đều tụ hợp hết cả, Phong Tùy Vũ được bồi rượu, dĩ nhiên lúc này cũng cười đến mức miệng kéo đến mang tai.

- Tùy Vũ huynh, vậy mà đem y bào yêu ma trộm ra được, quả thực chính là vì gia tộc mà lập công lớn, nghe nói gia chủ cũng định đem một buội dị thảo đỉnh cấp thưởng cho huynh đệ, thực sự là đáng mừng.

Một vị tài tuấn Phong gia người mặc bạch y nâng chén rượu lên mời, ở cùng với mỹ nhân thì uống rượu vô cùng vui sướng.

- Nghe nói món y bào yêu ma kia tương đối bất phàm, yêu khí phía trên làm cho một vị trưởng lão cũng bị trấn tử, thân thể biến thành nùng huyết, cuối cùng vẫn là mấy vị lão tổ tế xuất linh khí mới miễn cưỡng trấn áp được nó. Thứ đồ tà ma như thế, không biết là hôm đó Tùy Vũ huynh làm thế nào ăn trộm ra được?

Khóe miệng Phong Tùy Vũ cong lên, cười nói:

- Y bào yêu ma kia chính là của mẫu thân Phong Phi Vân, mà trên người Phong Phi Vân chảy dòng yêu huyết của mẫu thân hắn, chỉ cần lấy huyết dịch Phong Phi Vân dính đầy hai tay, sẽ không sợ bị ma y thương tổn được. Điểm này ta đã sớm báo cho mấy vị lão tổ, cũng chính bởi vì vậy, gia chủ mới vội vàng đi truy bắt Phong Phi Vân.

- Ta hiểu rồi, lần này mấy vị lão tổ là muốn bắt Phong Phi Vân, lấy máu của hắn luyện hóa ma y, nếu là có thể đem ma y kia thu phục được, chiến lực Phong gia ta chẳng biết tăng vọt gấp bao nhiêu lần, đến lúc đó dù cho là gia tộc Ngân Câu cũng không thể làm cho sợ hãi nữa.

- Hừ, Phong Tuyệt, nhỏ giọng một chút, chuyện này là việc cơ mật, hay là chờ chúng ta bắt được tên tiểu tử Phong Phi Vân rồi vui mừng đi.

Một vị trẻ tuổi khác nhắc nhở.

Ánh mắt Phong Tùy Vũ có hơi liếc một cái, cười nói:

- Đại ca, ngươi quá nhạy cảm rồi, với tu vi vô thượng của mấy vị ca ca, đối phó với một Phong Phi Vân quả thực cứ như giết chết một con rệp, trong vòng ba ngày, Phong Phi Vân nhất định bỏ mạng.

- Ha ha ha! Điểm này là tất nhiên, nếu hắn không chết, Tùy Vũ, chỉ sợ ngươi cũng khó mà an lòng.

Vị nam tử mặc bạch y đầu đội phát quan nở ra nụ cười kín đáo đầy thâm ý.

- Hôm nay ta đã đột phá đến tiên căn sơ kỳ, cho dù mười mấy Phong Phi Vân đứng trước mặt ta, ta cũng có thể một quyền đem hắn đánh chết mười lần.

Phong Tùy Vũ cao giọng cười một tiếng, trong mắt mang theo giọng mỉa mai, sau đó lại nhéo ngực giai nhân một cái, đem chén mỹ tửu uống cạn.