Linh Chu

Chương 1109: Thiên phệ địa (2)




Đúng vậy a, trong Đồng Lô Sơn không ai dám mạo hiểm cả.

Diệp Ti Loan vỗ trán một cái, thần sắc hiểu ra, nhưng lại nói:

- Chúng ta vì sao phải liều lĩnh chứ, dùng tốc độ của thanh đồng cổ thuyền, sợ là chúng ta hiện tại đã bay hơn hai vạn dặm, nơi này chính là Đồng Lô Sơn...

Nhị đương gia cùng Tu Hoa Thập Tam Nương cũng lo lắng, tuy bọn họ gan lớn, nhưng cũng nghe qua truyền thuyết tại Đồng Lô Sơn, cho dù chân nhân tiến vào Đồng Lô Sơn cũng không dám to gan như Phong Phi Vân, nếu không cẩn thận tiến vào trong hung địa cổ xưa, vậy dữ nhiều lành ít.

Tất cả mọi người lo lắng.

Thần sắc Phong Phi Vân đầy ngưng trọng, chỉ nhìn qua phương hướng rừng đá, thật lâu mới nói:

- Đại thế khu vực này đang biến hóa.

Diệp Ti Loan hơi sững sờ, một câu nói kia Phong Phi Vân đã nói lúc trước, "Địa thế đang biến hóa, khu vực này chắc chắn sẽ sinh ra biến cố", chẳng lẽ hắn giết chết Hồng Diệp hoàng tử, lại quyết đoán bỏ chạy, tất cả chính là nguyên nhân này sao?

Chẳng lẽ sắp xảy ra biến cố?

Thời điểm này mọi người tiến vào thanh đồng cổ thuyền, phương hướng rừng đá sinh ra tiếng nổ lớn, cách hơn hai vạn dặm vẫn nghe thấy được, phía dưới mặt đất không ngừng chấn động, ngay cả thanh đồng cổ thuyền đang bay cũng lắc lư.

Trong hai vạn dặm sinh ra biến cố kinh thiên động địa.

Trong không khí gió mạnh phần phật, có vài toà núi cao bay lên trời, chúng bay cao mấy trăm mét, thanh đồng cổ thuyền bay qua, có hai tòa núi lớn thiếu chút nữa nện vào thanh đồng cổ thuyền, đều bị nhị đương gia dùng búa lớn gõ nát, núi lớn bị hắn đánh tan, thanh đồng cổ thuyền bay qua.

- Khốn kiếp, tình huống gì thế, vô số núi lớn đang tung bay, chấn động lớn như thế, dù là chân nhân cũng phải chết bên trong.

Nhị đương gia tay cầm theo búa lớn, tay cùng chân như nhũn ra, may mắn rời khỏi khu vực đó, đã cách xa hơn hai vạn dặm, nếu không đào tẩu, chắc chắn hiện tại hắn đã chết rồi.

- Chấn động lớn như thế, bốn cao thủ của Ngọc Kiền vương triều tám chín phần mười đã biến thành đống xương rồi.

Tu Hoa Thập Tam Nương xuất ra một cái khăn vải bông màu đỏ lau mồ hôi lạnh, nhìn qua cảnh tượng trời đất sụp đổ kia, mặc dù bọn họ là tu sĩ cũng có cảm giác cực kỳ hoảng sợ.

Đều nói Đồng Lô Sơn vô cùng hung hiểm, chân nhân tiến vào vẫn có thể vẫn lạc, vừa bắt đầu bọn họ còn chưa tin, giờ phút này mới thật sự cảm thấy sự đáng sợ của nó.

- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Diệp Ti Loan thật lâu không nói ra lời nào, tất cả đã vượt qua thường thức của nàng, nàng chỉ có thể nhìn qua phía "Tán tu đại thúc ", vị đại thúc này dường như không gì không biết.

Nhị đương gia, Tu Hoa Thập Tam Nương cũng quay đầu qua, bọn họ cũng hoài nghi tán tu đại thúc chính là Phong Phi Vân, dùng sự hiểu biết của bọn họ với Phong Phi Vân, rất hoài nghi Phong Phi Vân đang đào hố cho đám người Ngọc Kiền vương triều, tiêu diệt hoàng tử điện hạ, lại gài bẫy bốn tên cao thủ kia.

Lúc này bọn họ đã đánh giá cao Phong Phi Vân, có lẽ bởi vì dĩ vãng hiểu về Phong Phi Vân, cho nên bọn họ cảm thấy Phong Phi Vân chính là người như vậy.

Hai mắt Phong Phi Vân hiện ánh lửa, nhìn qua xa hơn hai vạn dặm, từ từ nói:

- Sau khi chúng ta bước vào nội địa Đồng Lô Sơn, địa thế lòng đất đang di động, thập phần không ổn định, lúc ấy ta suy đoán không lâu sau khu vực này sẽ xuất hiện ‘ thiên phệ địa ’, quả nhiên phát sinh...

- Cái gì là thiên phệ địa.

Diệp Ti Loan rất khiêm tốn dò hỏi.

- Thiên phệ địa chính là tai nạn, ghi lại bên trong Mạc Phủ Tầm Bảo Lục, cùng nổi danh với ‘ địa phệ thiên ’, ‘ thiên hỏa ’, ‘ sao băng ’, loại tai nạn này không giống tai nạn của phàm nhân, một khi phát sinh, cho dù là cự phách, chân nhân cũng sẽ chết, ha ha, kỳ thật ta lúc ấy cũng không dám khẳng định đây là thiên phệ địa, dù sao những gì ghi trên Tầm Bảo Thuật thì ghi như thế, nhưng một nửa là dựa vào suy đoán a.

Phong Phi Vân cười nói.

- Nếu đoán sai thì sao?

Tiểu tà ma trợn trắng mắt nhìn qua Phong Phi Vân.

Phong Phi Vân nói:

- Nếu đoán sai, ta cũng nắm chắc đào thoát ra khỏi tay bốn lão giả kia, các ngươi xem, hiện tại chúng ta đã chạy thoát rồi, một thuyền nơi tay, thiên hạ ta có, chân nhân không ra, ai có thể lưu ta?

Tất cả mọi người tỏ vẻ im lặng, cảm thấy Phong Phi Vân đang cầm tính mạng của tất cả mọi người ra đặc cược, dù sao đắc tội bốn lão giả Ngọc Kiền vương triều, thậm chí có khả năng là địch với cả Ngọc Kiền vương triều là không sáng suốt.

Chỉ có Diệp Ti Loan đôi mắt dễ thương mỉm cười, rất khâm phục "Đại thúc" này, không chỉ có tu vị cường đại, tinh thông đan đạo, lại còn hiểu pháp thuật tránh tai nạn, quả thực chính là một người am hiểu bách nghệ, ngay cả bốn cao thủ của Ngọc Kiền vương triều cũng gián tiếp chết trong tay hắn, khó trách hắn dám chủ tâm giết chết hốc chủ Đại La Thi Động.

Sắc mặt Phong Phi Vân trở nên âm trầm, trong lòng thầm nghĩ, nói:

- Trong Đồng Lô Sơn, tất cả thiên đạo quy tắc dều bị phong tỏa, cho dù Ngọc Kiền đại đế thần thông quảng đại cũng không cách nào suy tính ra là ta giết Hồng Diệp hoàng tử, hiện tại nghĩ lại nên vu oan chuyện này cho ai.

Lòng bàn tay Phong Phi Vân cầm một khối vu cốt điêu khắc thành hoàn bội, đây là gỗ xuống trên cổ Hồng Diệp hoàng tử, nhìn qua khối vu cốt này, trên mặt Phong Phi Vân sinh ra nụ cười quỷ dị.

Bên ngoài hai vạn dặm, đại địa sụp đổ, dãy núi sụp đổ, từng khối đất dài mười dặm đang bay lên bầu trời, mặt đất mấy ngàn dặm bị cắn nát sau đó bay lên không trung, sau đó biến mất không thấy gì nữa, giống như bị bầu trời cắn nuốt sạch sẽ.

Thiên phệ địa!

Trong Đồng Lô Sơn, tất cả nhân vật tới từ đại tiên môn, lão tổ gia tộc cũng bị kinh động, đứng ở các nơi khác nhau,, rất nhiều đều biểu lộ khác nhau, nhìn ra bầu trời xa xa, trong mắt lộ vẻ vẻ khiếp sợ, đây là muốn đem trọn đại địa đều cho thôn phệ à.

Một nữ tử đạp qua con sông màu máu, chân đạp chút tình mọn, như giẫm trên đất bằng, trong tay ôm con chó màu trắng, như một đóa hoa sen trong dòng sông máu, nàng đã đi tới nơi cực sâu Đồng Lô Sơn, so với bất cứ chỗ nào cũng đi dễ dàng, hai bên sông máu có ba con linh thú vương giả tu vị ba ngàn năm đi sau lưng, giống như ba tòa núi cao khổng lồ, nhưng vừa giống như ba con sủng vật của nàng, thập phần dịu dàng ngoan ngoãn.

Nàng hình như cũng cảm nhận được gì đó, nàng dừng bước trên sống máu, quay đầu nhìn lại, đôi mắt dễ thương nhìn ra phương xa, giống như nhìn thấy tất cả mọi thứ bên ngoài hai mươi vạn dặm, bờ môi khẽ mở, ưu nhã động lòng người, thì thào lẩm bẩm:

- Thiên phệ địa, địa phệ thiên, ngân hà đổ ngược, địa thế nghịch chuyển, xem ra Yêu tộc thần tàng sắp mở ra, ồ, đó là...

Đúng lúc này một chiếc thanh đồng cổ thuyền cổ xưa bay tới, trên mặt đất lưu lại một bóng mờ khổng lồ, bay qua đỉnh đầu của nàng phóng thẳng vào sâu trong Đồng Lô Sơn.