Linh Chu

Chương 1108: Thiên phệ địa (1)




Mục Đồ Vinh cầm lấy hai kiện chiến binh do tinh thạch luyện thành, muốn dụ dỗ Phong Phi Vân mắc câu.

Chỉ cần tay Phong Phi Vân rời khỏi cổ hoàng tử điện hạ một tấc, dùng tu vị Thiên Mệnh cửu trọng của hắn, đều có thể dễ dàng đánh chết Phong Phi Vân, chút tự tin này vẫn có.

Những người này đều là nhân vật thành tinh, đã có thể hoàn mỹ khống chế cảm xúc, vừa rồi hắn vô cùng tức giận, giờ phút này cũng đã trở thành hiền lành.

- Linh khí, linh thảo ta muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, cổ chiến binh ta cũng không thèm, nhưng mà cô nàng sau lưng các ngươi không tệ, có thể dùng nàng đổi tính mạng của hoàng tử điện hạ các ngươi.

Phong Phi Vân chỉ chỉ tiểu tà ma.

Trong lòng bốn lão giả cười lạnh, xem ra hắn quả thật là Phong Phi Vân, muốn dùng hoàng tử điện hạ cứu muội muội của hắn, hắc hắc, đã như thế cứ tương kế tựu kế.

- Tốt, cứ làm như thế, hai bên chúng ta sẽ cùng giao người.

Mục Đồ Vinh cố làm ra vẻ do dự, sau đó lại đáp ứng.

Tuy Phong Phi Vân không biết bọn chúng đã nhìn thấu thân phận của mình, nhưng mà tự nhiên cũng có thể nhìn ra bọn chúng không có hảo tâm, không có hảo tâm, ta cũng nên tính toán một chút.

Hồng Diệp hoàng tử phải chết.

Thiên phú Hồng Diệp hoàng tử cực cao, hơn nữa hiện tại đã kết đại thù, nếu như thả hắn trở về, dùng quốc lực Ngọc Kiền vương triều chưa hẳn không có biện pháp giúp cánh tay của hắn mọc lại, đến lúc đó hắn nhất định sẽ tiếp quản Ngọc Kiền vương triều, làm cho là hắn trở thành Ngọc Kiền đại đế, điều động lực lượng sẽ càng lớn, uy hiếp tiềm ẩn với hắn mà nói cũng cực lớn.

Chuyện thả hổ về rừng hắn sẽ không làm.

Cho dù bây giờ đánh chết hắn, nhiều lắm chỉ làm Ngọc Kiền đại đế tức giận mà thôi, nhưng mà năm trăm năm một làn đế hoàng chiến sắp bắt đầu, chỉ sợ Ngọc Kiền đại đế cũng không có đích thân ra tay giết hắn.

Mà hoàng tử cạnh tranh vị trí của Hồng Diệp hoàng tử khẳng định không ít, đoán chừng bọn họ ước gì Hồng Diệp hoàng tử chết sớm một chút, Hồng Diệp hoàng tử chết, bọn họ có thể kế vị, đến lúc đó nói không chừng còn cảm kích Phong Phi Vân, cho dù hạ đạt mệnh lệnh muốn tru sát hắn cũng sẽ không làm toàn lực, dù sao Phong Phi Vân hiện tại thân phận không tầm thường, không ai nguyện ý vì đối thủ cạnh tranh đã chết đi đắc tội một thần vương tay nắm quyền hành, đối với đế vương vừa đăng cơ mà nói, không phải không dám, mà là không đáng.

Phong Phi Vân đã quyết định muốn giết Hồng Diệp hoàng tử, cũng không chút do dự, cho dù trao đổi với đám người Mục Đồ Vinh, trả cho bọn họ một người chết, tốt nhất là nên giết bốn lão giả này trong Đồng Lô Sơn này, sau đó giá họa cho Thần Linh Cung, Sâm La Điện thì càng tốt.

Diệp Ti Loan càng không hiểu những chuyện này, chỉ cảm thấy đại thúc có chút ngu đần, một khi thả Hồng Diệp hoàng tử thì hắn chỉ có con đường chết mà thôi.

Phong Phi Vân ra tay rất âm hiểm, phá hư sinh cơ trong cơ thể Hồng Diệp hoàng tử, nhưng mà không có trực tiếp lấy mạng của hắn, bành một tiếng ném hắn trên mặt đất.

Một hoàng tử vương triều giống như chó chết, tóc tán loạn, thân thể không ngừng nhúc nhích.

Cùng lúc đó Mục Đồ Vinh cũng thả tiểu tà ma ra, vội vàng đánh ra một đạo thủ ấn nâng Hồng Diệp hoàng tử dậy, chỉ thấy Hồng Diệp hoàng tử trên mặt đều là máu đen, hai mắt trắng dã, trong lòng Mục Đồ Vinh sinh ra dự cảm điềm xấu, một tay cầm cánh tay Hồng Diệp hoàng tử, sau đó sắc mặt đại biến.

- Hoàng tử... Điện hạ...

Mục Đồ Vinh bờ môi run rẩy.

Oanh.

Hồng Diệp hoàng tử ngũ tạng lục phủ đều bị nghiền nát, thân thể mềm nhũn ngã xuống người Mục Đồ Vinh, đâu đầm vào vai của hắn, bịch một tiếng.

- Rốt cuộc là như thế nào?

Ánh mắt tiểu tà ma nháy động, ôm con mèo con nhu thuận núp sau lưng Phong Phi Vân.

Nhị đương gia, Tu Hoa Thập Tam Nương, Diệp Ti Loan đều phát giác được khí tức bất thường, nhưng mà bọn họ tuyệt đối không đoán được Phong Phi Vân cũng dám giết chết Hồng Diệp hoàng tử.

Oanh.

Sắc mặt Mục Đồ Vinh đỏ lên, tóc dựng đứng lên, phát ra một tiếng thét dài, trực tiếp đánh nát rừng đá, ngọn núi cách đó không xa cũng bị nổ nát, nộ khí đã bành trướng tới mức bạo phát.

- Hoàng tử chết...

Mục Đồ Vinh tức giận quát lên, sát khí bùng phát, mặt đất nơi đây vỡ vụn giống như trời đất sụp đổ.

Thân thể Hồng Diệp hoàng tử mềm nhũn té trên mặt đất, sắc mặt ba lão giả khác trắng bệch, thiếu một ít đứng không vững té trên mặt đất.

- Không phải là một hoàng tử sao, chết thì chết.

Phong Phi Vân lộ ra dáng vẻ thong dong đặc biệt, duỗi một bàn tay ra, lòng bàn tay tràn ra linh khí vô tận, một con thuyền rách nát màu xanh hiện ra trong tay của hắn, mang theo khí tức xa xưa mênh mông.

Nhìn thấy Phong Phi Vân bộ dáng thong dong bình tĩnh như thế, nhị đương gia cùng Tu Hoa Thập Tam Nương cũng có xúc động chửi mẹ nó, đây chính là người nối nghiệp của Ngọc Kiền vương triều, hơn nữa còn đánh chết hắn trước mặt bốn cao thủ đỉnh cấp của Ngọc Kiền vương triều, nhưng bây giờ vẫn lạnh nhạt như thế, giống như định chạy trốn.

Mẹ kiếp, muốn ăn cướp cũng phải nghiên cứu địa hình chứ!

Tâm tình Diệp Ti Loan cũng rất khó bình tĩnh, hôm nay sợ là sẽ sinh ra đại sự trời sập.

Bốn lão giả Ngọc Kiền vương triều tức giận muốn tức giận bạo phát, con mắt đỏ rực lên, Mục Đồ Vinh nói:

- Giết... Hôm nay tất cả mọi người phải chết ở chỗ này, một cũng không tha.

Mục Đồ Vinh chính là thượng vị cự phách Thiên Mệnh cửu trọng, lập tức ra lệnh một tiếng, lập tức bộc phát ra uy năng vô cùng kinh khủng, một khí tức sát phạt chém giết toàn bộ sinh linh bạo phát từ trên người của hắn, không ngừng công kích vào đỉnh đầu Phong Phi Vân.

- Đi.

Phong Phi Vân nói ra một chữ, thanh đồng cổ thuyền trong tay của hắn biến lớn, hóa thành chiếc thuyền dài vài trăm mét, toàn màu đồng xanh, khắc ấn ký cổ xưa, mười tám cánh buồm rách nát mở ra, phát ra âm thanh C-K-Í-T..T...T.

Chỉ một đạo ánh sáng màu xanh bay lên, Diệp Ti Loan, nhị đương gia, Tu Hoa Thập Tam Nương, tiểu tà ma, Phong Phi Vân cũng nhảy lên thanh đồng cổ thuyền, đứng trên thanh đồng chiến thuyền đi vào sâu trong Đồng Lô Sơn, lập tức bay ra hơn ba ngàn dặm.

Toàn bộ tu vị Phong Phi Vân khống chế thanh đồng cổ thuyền, đứng trên cánh buồm cao trăm mét nhìn qua bốn lão giả Ngọc Kiền vương triều mang theo vài phần trêu tức.

- Các ngươi có thể đuổi kịp thanh đồng cổ thuyền mới lạ.

Quả nhiên chỉ mấy hô hấp, bốn lão giả Ngọc Kiền vương triều triệt để mất đi bóng dáng, tu vị bọn họ vô cùng cường đại, nhưng mà muốn đuổi theo thanh đồng cổ thuyền chỉ là chuyện hoang đường viễn vông.

Diệp Ti Loan trợn mắt há hốc mồm, đứng trên thanh đồng cổ thuyền, nhìn qua mặt đất không ngừng lui rất nhanh, trong nội tâm rung động thật lâu, nói:

- Đại thúc... Thúc, ngươi có linh khí gì mà tốc độ quả thực khủng bố, mấy thượng vị cự phách Thiên Mệnh cửu trọng cũng không đuổi theo kịp.

Phong Phi Vân lắc đầu, nói:

- Kỳ thật, cũng không thể nói đuổi không kịp, thêm nữa là bọn họ không dám đuổi theo.