Linh Chu

Chương 1081: Quần hùng tụ tập Đồng Lô Sơn (1)




Kể cả Triệu Mộc Ngôn trong đó, cơ hồ tất cả tuổi trẻ tài tuấn đều tự giác chân khải, nhượng xuất một con đường, Liễu Duệ Hâm dáng người nhu hòa, hắc kỵ cao ngất, cái cổ trắng ngọc thon dài, mặt phấn môi hồng, dáng người ôn nhu nói không nên lời, trên người mang theo một cổ mùi thơm thanh nhã.

- Duệ Hâm sư muội, khẩu Thanh Long Chung này không phải ta không ai có thể hơn, cho dù ngươi ngăn trở cũng không được gì đâu.

Triệu Mộc Ngôn nói.

Liễu Duệ Hâm tự nhiên cũng biết không ngăn cản được bọn hắn, tuy rằng bọn hắn đều hâm mộ nàng, nhưng một kiện linh khí hấp dẫn thật sự quá lớn, bọn hắn khó ai có khả năng thu tay.

Liễu Duệ Hâm đi đến trước mặt Phong Phi Vân, an ủi nói:

- Tiền bối, là đệ tử Nhật Nguyệt tiên giáo, một trong Địa Tử Phủ Tam đại tiên giáo, danh tự Nhật Nguyệt tiên giáo có lẽ ngươi đã nghe qua rồi chứ?

Nàng muốn dùng tên tuổi Nhật Nguyệt tiên giáo khiến Phong Phi Vân khuất phục, khiến hắn chủ động buông tha Thanh Long Chung, vậy thì cũng bảo vệ được hắn một mạng, bằng không thì lấy đức hạnh các sư huynh kia của nàng, tất nhiên sẽ làm ra chuyện sát nhân đoạt bảo, không ai có thể ngăn được.

Nhưng khiến nàng thất vọng chính là tán tu trước mặt này thật sự rất cố chấp, hồn nhiên không để lời nàng nói vào mắt, ngược lại còn lẽ thẳng khí hùng nói:

- Nhật Nguyệt tiên giáo, Nhật Nguyệt tiên giáo liền có thể dưới ban ngày ban mặt cường đoạt Phật chung sao, thiên lý ở đâu, công đạo ở đâu.

Nghe được lời này của hắn, tất cả tuổi trẻ tài tuấn ở đây đều nở nụ cười, nhìn hắn như nhìn người ngốc.

Phong Phi Vân nghe qua Nhật Nguyệt tiên giáo, đây là một tòa tiên giáo truyền thừa cổ xưa, có thể xưng hùng ở Địa Tử Phủ, luận nội tình, luận thực lực, cũng không yếu hơn Tứ đại môn phiệt bao nhiêu, tuyệt đối không dễ chọc, sau khi thiên tượng "Quần long phệ thiên" xuất hiện, Tam đại tiên giáo chính là đám thế lực đầu tiên thoát ly Thần Tấn vương triều, bởi vậy có thể thấy được thực lực cường đại thế nào..

- Quá không thức thời rồi, vậy thì đừng trách ta không khách khí.

Triệu Mộc Ngôn đầu đội lam tinh cổ quan, trên năm ngón tay phải điện mang đan vào, điện quang giống như đao phong, phát ra thanh âm "Sét đánh", một đạo điện mang dật tản ra, trực tiếp đánh cho một gốc đại thụ bên ngoài hơn mười trượng bốc lên khói đen, cuối cùng biến thành một đống tro tàn.

Liễu Duệ Hâm cũng không khuyên nữa, u thán một tiếng, biết rõ không có khả năng khuyên nhủ Vân Phi Thiên buông tha cho Thanh Long Chung, vì vậy thản nhiên lui xuống, Tu Tiên Giới vốn là mạnh được yếu thua, điều này quá sức bình thường, mình đã hết sức, nếu hắn đã không chịu buông ta, cho dù không chết trong tay những sư huynh này của mình, cũng sẽ chết trong tay tu sĩ khác.

Loại tu sĩ vì một kiện bảo vật mà bỏ mạng này nàng đã thấy quá nhiều rồi, không có thực lực còn muốn chiếm cứ bảo vật, tất nhiên sẽ dẫn đến tai họa cho bản thân, một chút cũng không hiểu ẩn nhẫn chi đạo.

Triệu Mộc Ngôn hai mắt mang theo hàn mang, lòng bàn tay bay ra một đạo điện quang, tốc độ cực nhanh, lập tức xuyên qua không khí, xuyên thẳng tới ngực Phong Phi Vân, thế đi hung mãnh, tựa như một đầu Điện Mãng.

Liễu Duệ Hâm thấy Phong Phi Vân lại vẫn đang sững sờ, cũng không có trốn tránh, liền biết rõ đạo điện quang này rơi xuống, nhất định có thể bổ cho thân thể của hắn thành tro tàn, lần nữa khẽ lắc đầu, trong mắt đẹp lộ vẻ tiếc hận, nếu hắn có thể nghe ta một lời, cũng sẽ không chết vô nghĩa vậy rồi.

Bổ.

Điện mang đánh vào lồng ngực Phong Phi Vân, rõ ràng phát ra một tiếng "Âm vang", thật giống như đánh lên thân một đồng nhân vậy, trong thân thể bộc phát ra kim mang chói mắt, hào quang dày chừng ba mét, đánh tan đi tất cả điện mang

Loại biến hóa này vượt quá dự đoán của tất cả mọi người, khiến tuổi trẻ tài tuấn ở đây đều bị kinh sợ.

Triệu Mộc Ngôn cũng hơi đổi sắc, người khác không biết uy lực đạo điện quang này, nhưng hắn lại biết, một đạo điện mang bổ xuống, coi như là cự thạch mấy mươi vạn cân cũng có thể đánh chém nát, rõ ràng bị một đạo Phật quang phản chấn về.

Triệu Mộc Ngôn muốn toàn lực ra tay, dẫn động trăm đạo điện mang, nhưng lúc này, khẩu Thanh Long Phật Chung kia đã va chạm qua, mang theo mảng lớn thanh mang, tiếng xé gió "Ầm ầm", khí thế thập phần khiến người sợ hãi.

- Đáng chết, một tên tán tu cũng dám chủ động công kích ta.

Trong lòng Triệu Mộc Ngôn mắng to, dùng điện quang bao lấy hai cánh tay, đi đón đỡ Thanh Đồng Chung, theo hắn thấy thì Thanh Đồng Chung nhiều nhất chỉ ba mươi vạn cân, hắn còn có thể thuận thế túm lấy Thanh Đồng Chung.

Nhưng cánh tay của hắn chỉ vừa chạm vào Thanh Đồng Chung liền cảm giác được không ổn, sắc mặt cuồng biến, muốn thu tay lại nhưng đã muộn.

Răng rắc.

Thanh âm xương cốt đứt gãy vang lên.

Hai cánh tay Triệu Mộc Ngôn bị chấn thành mấy đoạn, lồng ngực bị một cổ lực lượng khổng lồ va chạm, xương sườn nơi ngực cũng đụng nát một mảnh, miệng phun máu tươi, thân thể bay ngược ra ngoài, rơi xuống tầm hơn mười trượng, đụng gẫy ba cây đại thụ, không ngừng kêu rên trên mặt đất .

Phong Phi Vân vừa rồi chỉ dùng Thanh Long Chung quét qua trong không khí, còn chưa sử dụng linh khí, liền trực tiếp đánh bay Triệu Mộc Ngôn ra ngoài, gặp trọng thương, không ngừng thổ huyết.

Một tán tu bình thường vậy mà đánh bay Triệu Mộc Ngôn tu vịđã đạt tới Thiên Mệnh đệ tam trọng đỉnh phong.

- Hừ, rõ ràng lại dám đoạt Thanh Long Chung của ta, hôm nay chỉ trừng phạt nho nhỏ, đoạn hai tay ngươi, tha cho ngươi một mạng.

Phong Phi Vân giơ lên một cái chuông lớn cao 9m, khí thế khinh người, chính nghĩa sặc sặc nói.

- Rõ ràng dám đả thương đệ tử Nhật Nguyệt tiên giáo ta, ta thấy ngươi chán sống rồi.

Đại sư huynh Tiêu Thiên Nhạc hừ lạnh một tiếng, trên người chiến ý tăng vọt, sau lưng lao ra một đạo dị thú chiến hồn, cao tới 7m, giống như một đầu Hắc Lang, ánh mắt hung lệ, răng nanh tựa như lợi kiếm.

Tiêu Thiên Nhạc đã đạt đến Thiên Mệnh đệ tứ trọng, tay cầm một cây trường thương màu đen, một thương đâm ra, cùng dị thú chiến hồn kết hợp với nhau, dẫn tới huyết khi trong phạm vi vài trăm mét chung quanh đều bốc lên, đây là một thương chưa từng có từ trước đến nay, so với Triệu Mộc Ngôn cường đại hơn không chỉ một lần.

Bành.

Phong Phi Vân quét ngang Thanh Long Chung ra ngoài, trực tiếp đánh bay Tiêu Thiên Nhạc, xương cốt trên người đã gãy ba, bốn căn, miệng thổ huyết, mà ngay cả trường thương trong tay hắn cũng bị đánh bay, ngược lại chọc vào trên mặt đất.

Chỉ một kích, liền đánh bay tuổi trẻ tài tuấn Thiên Mệnh đệ tứ trọng.

Bành.

Tiêu Thiên Nhạc đập vào mặt đất, ném ra một cái hố to, cổ lực lượng vừa rồi thật sự quá cường đại, thiếu chút nữa đã đánh bay cả cánh tay hắn ra ngoài, cả buổi mới run rẩy hai tay bò ra khỏi hố, liên tiếp khiếp sợ nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân:

- Ngươi tu luyện chính là công pháp Phật môn Bất Bại Kim Thân?

- Ngân ngân, xem như tiểu tử ngươi có vài phần nhãn lực.

Phong Phi Vân toàn thân đều là kim quang bắn ra bốn phía, giống như phật quang phổ chiếu, hào quang thập phần cường thịnh.