Linh Chu

Chương 103: Linh Tuyền




Phong Phi Vân lóng tai lắng nghe, cảm giác được bên cạnh có thứ gì đỏ nhỏ xuống, trong lòng hắn mừng rỡ, đạp thẳng vào đài sen rồi bay ra ngoài, đưa tay ra tóm lấy một giọt sương lóng lánh vào tay.

Giọt sương này chính là nước từ trên cổ thụ đã chết khô mấy ngàn năm rơi xuống, từ khe hở của vỏ cây màu nâu nhạt lăn ra, tràn đầy linh tính và sinh mệnh lực, vốn đã rơi xuống trong miệng giếng cổ nhưng lại bị Phong Phi Vân sớm phát hiện, tiếp lấy giữa không trung.

- Linh tính thật mạnh mẽ, chẳng lẽ là một giọt linh tuyền?

Đông Phương Kính Nguyệt cũng đã vô cùng kích động trong lòng, trực tiếp nắm lấy cổ tay Phong Phi Vân, buộc hắn phải mở bàn tay ra, sau đó đoạt lấy giọt sương kia.

- Quả nhiên là một giọt linh tuyền.

Đông Phương Kính Nguyệt xem như không có ai bên cạnh mà nắm lấy linh tuyền trong tay rồi nhìn chăm chú, ở giữa linh tuyền vậy mà lại có bóng dáng một cô bé nhỏ như hạt gạo, hình như cô đang ngủ say, có vẻ hết sức bình thản.

Cái này hiển nhiên không phải là một tiểu cô nương, chẳng qua chỉ là linh tính trong linh tuyền ngưng tụ lại.

Phong Phi Vân tới Thương sinh động phủ chính là vì tìm linh tuyền, tăng cấp tu vi, thật vất vả lắm mới nắm được một giọt linh tuyền trong tay nhưng không ngờ lúc này lại đổi chủ.

- Không ngờ đường đường là một đại nhân vật của gia tộc Ngân câu mà lại làm loại chuyện của bọn cướp!

Phong Phi Vân lắc lắc cổ tay. Bà nương chết bầm Đông Phương Kính Nguyệt này hạ thủ quả thật ác độc hơn người, trên cổ tay hắn đã bị nàng ta tạo ra một đạo huyết khổng.

- Lão tổ gia tộc Ngân câu chúng ta thật đúng là làm cường đạo mà phát tài!

Hiển nhiên Đông Phương Kính Nguyệt cũng muốn lấy được linh tuyền để đột phá cảnh giới nên tuyệt đối không thể nào trả lại linh tuyền cho Phong Phi Vân, đôi mắt nàng khẽ nhướng lên, hướng về phía bầu trời, chăm chú nhìn vào cây cổ thụ chết khô kia, linh tuyền lại từ trên cổ thụ này nhỏ giọt xuống, trong này tất có kỳ lạ.

Cây cổ thụ này cao đến một trăm ba mươi tám trượng, đường kính khoảng bốn đến năm trượng, bề ngoại khô héo tựa chẳng khác nào hoàng thổ trên mặt đất, thân cây có rất nhiều phong hóa, tả tơi đến mức có chừng trăm ngàn lổ hổng trên thân.

Sức sống của cái cây này cũng đã cắt đứt từ mấy nghìn năm trước, như vậy thì làm thế nào lại có thể dựng dục ra linh tuyền được chứ?

Phải biết rằng linh tuyền chính là kỳ dược trong thiên hạ, nếu như người phàm có thể dùng được một giọt thì có thể sống đến 200 tuổi, nếu như người tu luyện dùng một giọt, chẳng những có thể thối cốt luyện thể, tăng cấp tư chất tu luyện mà còn có thể đột phát cảnh giới một cách vượt bậc.

Có thể có được một giọt, cũng đã coi như là đại tiên duyên rồi!

Phong Phi Vân cũng đang tìm manh mối, dù sao thì nếu như có thể tìm được nơi hội tụ linh tuyền thì thật sự là giàu to rồi.

Ánh mắt của Phong Phi Vân cuối cùng tập trung ở một cái miệng giếng cổ có một lớp hoàng nê dưới cổ mộc, vừa rồi nếu như không phải Phong Phi Vân xuất thủ thì giọt linh tuyền này đã rơi vào trong cái giếng cổ kia rồi, như vậy thì miệng giếng cổ kia thực sự không hề đơn giản.

Phong Phi Vân vốn cũng không cảm thấy có gì không ổn, nhưng mà sau khi nhìn về phía cái giếng kia mấy lần thì càng cảm thấy trong lòng buồn bực khó chịu, giống như lục phủ ngũ tạng đều muốn vỡ ra vậy.

"Phốc!"

Cả người Phong Phi Vân chấn động, ngực đau nhức, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi.

- Lại có thể sao ... thậm chí ngay cả nhìn cũng không nhìn được, trong cái giếng cổ hoàng nê này rốt cuộc là cất giấu bí ẩn gì chứ?

Phong Phi Vân lau vết máu ở khóe miệng, không những không thối lui mà ngược lại càng phấn khích tiến tới.

Đông Phương Kính Nguyệt cười lạnh một tiếng:

- Đồ không biết sống chết, chẳng lẽ không biết trên cõi đời này có rất nhiều thứ cấm kỵ sao, đừng nói là nhìn, coi như là nghĩ cũng không thể nghĩ!

- Nơi càng cấm kỵ thì càng đáng để mạo hiểm, nói không chừng trong cái giếng cổ hoàng nê kia chính là một nơi tràn đầy linh tuyền, nếu như lấy được một hầm linh tuyền thì sẽ bồi dưỡng được bao nhiêu tu luyện cường giả chứ? Đừng nói là gia tộc Ngân câu, coi như là cả vương triều Thần Tấn cũng có thể lật đổ được!

Phong Phi Vân hào hứng nói.

Đông Phương Kính Nguyệt vội vàng nắm lấy cổ Phong Phi Vân, thấp giọng nói:

- Ngươi không muốn sống nữa sao, tu vi Tấn đế tinh thông huyền diệu, mở mắt một cái là có thể nhìn thấy được chuyện trong vòng triệu dặm, lắng tai một cái là có thể nghe được tiếng chim tước hót ở ngoài vạn dặm, nếu như lời nói của ngươi bị hắn nghe thấy thì đừng nói là ngươi, coi như là cửu tộc Phong gia của ngươi cũng sẽ bị giết sạch.

- Khụ khụ!

Cổ Phong Phi Vân bị nàng bóp phải thật sự rất đau, nhưng vẫn cười nói:

- Yên tâm đi! Đông Phương nhát gan, tu vi Tấn đế tuy là cường đại nhưng lại hoàn toàn không thể phát hiện được thần niệm trong miếu thần dưới lòng đất này thì khẩn trương cái rắm!

Lúc này Đông Phương Kính Nguyệt mới buông Phong Phi Vân ra, lạnh lùng nói:

- Miệng của ngươi thật sự rất đê tiện, tốt nhất nên nhớ kỹ lời ta vừa nói, nếu không thì sớm muộn cũng sẽ chết oan chết uổng. Trong miệng cái giếng cổ hoàng nê kia có tiếng khóc thút thít mạo xuất, ta xem không giống như một giếng linh tuyền mà càng giống như một giếng thi thủy, ngươi vẫn không nên hành động thiếu suy nghĩ.

Dĩ nhiên là Đông Phương Kính Nguyệt sợ Phong Phi Vân chết trong giếng thì nàng không có cách nào điều khiển được khắc lục độ trận đài sen cho nên mới lên tiếng nhắc nhở.

Điểm này Phong Phi Vân cũng đã sớm chú ý tới cho nên đây cũng là nguyên nhân mà hắn kề cà chưa xuất thủ, nhưng nếu chỉ đơn giản là một luồng khấp lê chi khí mà bỏ một giếng linh tuyền thì thật sự làm cho Phong Phi Vân rất khó xử.

Mà đang lúc này, trong bóng tối truyền tới một loạt tiếng bước chân nặng nề.

- Tam thúc, đây rốt cuộc là cái nơi quỷ quái gì vậy, đã làm cho mười lăm vị hộ pháp Phong gia của chúng ta chết đến mười hai người, lẽ nào chúng ta cũng sẽ chết ở chỗ này sao?

Giọng của một người trung niên vang lên.

- Câm miệng, chỉ cần không gặp phải những cổ thi tăng nhân kia thì chúng ta nhất định sẽ thoát khỏi tòa miếu thần này.

Một giọng nói già nua lại vang lên, lời nói của hắn hình như cũng không tự tin lắm.

- Nhưng mà thất thúc bị cắn chết, lục thúc phân thây, còn có Phong Tiếu Lâm bị đẩy vào trong phật điện, sau đó ném ra một đóng bạch cốt, còn có ...

Người trung niên kia nói.

Mười lăm vị hộ pháp Phong gia vì truy sát Đỗ Thủ Cao mà tiến vào Thương sinh động phủ, cũng đã sai lầm mà xông vào tòa miếu thần này, nhưng vận khí bọn họ lại không tốt như Phong Phi Vân, bọn họ đã xông thẳng vào cửa chính của miếu thần, tại đây thì đã có tám người bị những cổ thi tăng nhân kia phân thây.

Còn lại bảy người thì chạy trốn trong miếu thần, lại gặp phải đủ loại sinh vật quỷ dị, cuối cùng cũng chỉ còn có ba người, hơn nữa đều đã bị thương không nhẹ, đang hướng về phía hai người Phong Phi Vân chạy trốn tới.

- Tam thúc, phía trước có người!

Người đàn ông trung niên mừng rỡ kêu lên.

Ba người nhanh chóng bước nhanh hơn, thở hổn hển chạy về phía bọn người Phong Phi Vân, thật giống như bắt được một con đường sống sau cùng.

Ánh mắt Phong Phi Vân chăm chú nhìn vào người một lão giả đi trước tiên, trong lòng có hơi kinh ngạc, trọng giáp trên người lão giả này đã sớm cởi xuống, trên người chẳng qua chỉ còn mặc một bộ áo bào của gia tộc Phong gia, trên áo bào trắng có thêu một buội cổ tùng, mặt trước có thêu ba chữ màu đen: "Phong Dật Chỉ"

"Phong Dật Chỉ" chính là tên của vị lão giả này.

Sau khi Phong Phi Vân thấy tên này thì nhất thời ngây ngẩn cả người, ông nội hắn không phải là Phong Dật Chỉ sao?

Hiển nhiên Phong Phi Vân cũng không phải không nhận ra ông nội của mình, dù sao thì lúc còn bé hắn cũng đã từng gặp qua mấy lần, nhưng mà trọng giáp trên người Phong Dật Chỉ cũng đã được cởi xuống, nhưng huyền thiết khôi giáp trên đầu lại không có gỡ xuống, che lại hơn phân nửa gương mặt của hắn, nếu như không phải nhìn kỹ càng thì hiển nhiên không thể nào nhận ra được ông ta.

Phong Phi Vân đã bị ảnh hưởng rất nhiều, Phong Dật Chỉ chưa từng nhếch nhác như vậy, cũng không biết là rốt cuộc bọn họ đã gặp phải vật đáng sợ gì.

- Là cao thủ của gia tộc Ngân Câu, lần này được cứu rồi.

Người đàn ông trung niên kia nhận ra được lệnh bài trên hông Đông Phương Kính Nguyệt, trong lời nói tràn đầy sự ngưỡng mộ.

- Cao thủ gia tộc Ngân câu?

Hiển nhiên Phong Dật Chỉ so với hai người kia thì hiểu rõ gia tộc Ngân Câu cường đại như thế nào, ở trước mặt gia tộc Ngân Câu nhất định không được hành động khinh suất, điểm này gia chủ Phong gia cũng đã sớm thông báo rồi.

Cô gái này có thể mang lệnh bài bạch ngọc Ngân Câu thì tuyệt đối chính là hậu duệ của gia tộc Ngân Câu, cũng không thể nào thực hiện lễ nghi chậm trễ một chút nào được, cần phải cúi lạy làm đại lễ, nếu không thì chính là bất kính.