Linh Chu

Chương 1: Nữ Nhân Đẹp Nhất Thiên Hạ Tàn Nhẫn Vô Cùng - Ác Quán Mãn Doanh, Phong Thiếu Gia (1)




(*)Ác quán mãn doanh: tội ác chồng chất.

Trời thì có Cửu Trọng Thiên, đất thì có Cửu Trọng Địa.

Địa ngục có Cửu tuyền nối liền trời với đất. Người phàm tục gọi là "Cửu tuyền", "Hoàng tuyền", mà dưới Cửu tuyền đó chính là "Hoàng tuyền lộ."

Hoàng tuyền lộ, đó là con đường trở về sau cùng của mỗi người.

*********

“Một nam nhân nếu như không có tình cảm quá thân mật với một nữ nhân thì nhất định không thể nào gục ngã trong tay của người nữ nhân ấy.”

Phượng Phi Vân lần này là "đại gục ngã", thế cho nên mạng của hắn cũng chính là nằm trong tay người nữ nhân kia.

Con người thì có vô số kiểu chết, có cái chết trên chiến trường, bi tráng, vĩ đại, oanh liệt; có cái chết trần trụi trên đường phố, thi thể được quấn sơ sài, thế nhưng Phượng Phi Vân lại tự cho mình so với cái chết trần trụi trên phố còn phải biệt khuất hơn.

“Có điều là một đại anh hùng xả thân vì nước hay thần thông quảng đại cứu giúp nhân gian đi nữa, nếu chết trong tay một nữ nhân, đặc biệt là mỹ nữ, thì tên tuổi cả đời gầy dựng đều tiêu tan thành mây khói”

Thiên hạ làm sao có một nữ nhân đẹp như thế chứ?

Cái vấn đề này là do lúc Phượng Phi Vân vừa trông thấy Thủy Nguyệt Đình thì liền trở nên rung động, mỗi lần nhìn thấy nàng hắn đều cảm thấy rung động.

Một đôi mắt to tròn, làn da ngọc ngà trắng như tuyết, dáng người yểu điệu thanh cao, đặc biệt khí chất trên người đúng là thông minh vốn có, thật giống như một tiên nữ giáng trần.

Nàng là nữ nhân đẹp nhất thiên hạ!

Thế nhưng lúc Phượng Phi Vân chết ở dưới kiếm của nàng, hắn mới phát giác ra nàng cũng chính là người phụ nữ cay độc nhất thiên hạ này.

Kiếm trong tay nàng bị nhuộm đỏ, máu đang rỉ ra!

Mà linh hồn Phượng Phi Vân thì đã bay ra khỏi thân thể, đi tới một thế giới đen như mực, lạnh như băng. Trước mắt là một cổ đạo lơ lửng trong hư không, cái này không phải là đường hoàng tuyền, lối đi vào địa ngục hay sao?

Trống trải, tĩnh mịch, tràn đầy u ám và vô cùng đáng sợ.

Người đã chết rồi quả nhiên là có linh hồn.

"Không ngờ ta đường đường là tộc trưởng trẻ tuổi nhất trong yêu tộc phượng hoàng, vậy mà cũng có lúc chờ tan biến như thế này."

Phượng Phi Vân đi ở trên Hoàng tuyền lộ, nụ cười trên mặt vẫn nguyên vẹn, tuấn tú mà lại hào hiệp, cao lớn vĩ đại mà cũng có thái độ kiêu kỳ, phong thái có thể làm cho các bậc đế vương cũng phải khom lưng vái lạy.

Còn sống thì làm người hào kiệt!

Chết rồi cũng muốn oanh oanh liệt liệt!

Phượng Phi Vân vốn là yêu tộc phượng hoàng, là người đàn ông có thiên phú cực cao duy nhất trong ba ngàn vạn năm qua, tu luyện chỉ mới nghìn năm thì đã đạt được đến cảnh giới vũ hóa đệ trọng cửu, trở thành đệ nhất cao thủ trong tu tiên giới, bảy vị phượng hoàng yêu cũng phụng hắn làm tộc trưởng phượng hoàng.

Lúc đó Phượng Phi Vân so với các tổ sư của đại tiên môn còn có tiếng tăm lớn hơn, những yêu hậu yêu đế kia đều phải kiêng nể hắn ba phần.

Mà đương lúc hắn đang nổi danh thiên hạ cũng là lúc hắn gặp Thủy Nguyệt Đình.

Hai người ở bên bờ Bắc Hải không hẹn mà gặp, một là tộc trưởng trẻ tuổi nhất của yêu tộc phượng hoàng, một là nữ nhân đẹp nhất thiên hạ, hai người rất nhanh mến nhau rồi yêu nhau, ở bên bờ Bắc Hải trải qua một thời gian yên bình mà hạnh phúc.

Khi đó Thủy Nguyệt Đình đúng là dịu dàng khéo léo, là người thanh lịch tao nhã tràn đầy yêu thương, giống như trong nước là ánh trăng và dưới ánh trăng chính là nước.

Phượng Phi Vân vốn là một tộc trưởng yêu tộc ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh, căn bản không u mê cái gọi là tình cảm, thậm chí hắn còn có chút vô tình, nhẫn tâm, vậy mà khi gặp Thủy Nguyệt Đình hắn lại trở thành một nam tử si tình đáng thương.

Phượng Phi Vân ôm chiếc eo thon mảnh khảnh của nàng, quyết định dùng cả đời mình để che chở bảo vệ nàng, nhưng mà lúc Phượng Phi Vân chết ở dưới kiếm của nàng mới biết được rằng người nữ nhân này căn bản là không cần sự bảo vệ của mình, bởi vì tu vi của nàng so với Phượng Phi Vân cũng không hề kém bao nhiêu, nàng mạnh mẽ đến đáng sợ, đưa tay nhấc chân là có thể hủy thiên diệt địa, tuy nhiên nếu không phải Phượng Phi Vân bị nàng đánh lén thì cũng không thể một chiêu mà bại trận.

Lúc Phượng Phi Vân chết, Thủy Nguyệt Đình liền thay thế địa vị của hắn, trở thành đệ nhất cường giả của giới tu tiên. Đó là tiên nữ Thủy Nguyệt, người trong thiên hạ ai cũng kính trọng, uy danh kinh hoàng trong trời đất.

Thủy Nguyệt văn thành võ đức, hiệu lệnh thiên hạ, nào có ai dám không thuận theo!

Một người nữ nhân dẫm đạp lên thi thể người nam nhân của mình tuyệt đối là nữ nhân đáng sợ nhất thiên hạ.!

Có thể chết trong tay người đẹp nhất, độc ác nhất thiên hạ, nữ nhân mạnh nhất thì Phượng Phi Vân cảm thấy mình có thể mỉm cười nơi Cửu tuyền, ít nhất mình đã từng nỗ lực mà yêu thương thật lòng, không thẹn với lương tâm, như vậy cũng có thể bình thản trong lòng.

Huống chi mình cũng đã từng thân thiết cùng với nàng, cũng không tính là mất đi tất cả vốn liếng!

"Ông trời, nếu có thể làm cho ta sẽ sống trở lại, nhất định ta sẽ đem tất cả trả hết cho nàng."

"Nếu thật là có thể sống trở lại, bất luận là phải trả giá như thế nào cũng phải làm cho nàng hiểu rõ một đạo lý, một nữ nhân nếu như hướng về nam nhân của mình mà động kiếm, nam nhân cũng sẽ phải đánh trả về phía nàng mà thôi. Một nữ nhân nếu đâm nam nhân một kiếm, nam nhân cũng cần phải đâm trả trở lại, hơn nữa sẽ đâm nàng đau hơn. Giết người, ai mà không biết!”

Chao ôi! Đáng tiếc là đã chết rồi, biến thành linh hồn thì cuối cùng không tránh được hồn bay phách tán, dù cho muốn báo thù, dù cho muốn đòi nợ cũng không có cơ hội!

Hoàng tuyền lộ, đường đi của người chết!

Đi về phía trước, chớ quay đầu trở lại.

Đi a tì địa ngục, uống Mạnh bà thang đi luân hồi chuyển kiếp, chào đón một thân thể mới, vinh nhục huy hoàng kiếp trước đều tiêu tan thành mây khói.

Cho dù có không cam lòng, có oán hận, có kẻ thù, có người yêu đều đã không còn có quan hệ gì nữa.

Bây giờ hắn cũng chỉ là một người chết, là một luồng linh hồn mà thôi.

...

...

"Không đúng! Trên hoàng tuyền lộ làm sao lại vắng vẻ như thế này, làm sao ngay cả một tên Quỷ ảnh tử cũng không thấy, đây rốt cuộc có phải là Hoàng tuyền lộ không? Lẽ nào đi vào địa ngục cũng có ngã ba sao? Sẽ không đi lầm đường chứ? Trong lòng Phượng Phi Vân dâng lên nghi ngờ.

Nhìn qua nhìn lại, xung quanh yên tĩnh thật đáng sợ, dưới chân ngoại trừ là cổ đạo vĩnh hằng thì không nhìn thấy được vật gì nữa, không, ở nơi đen nhánh không giới hạn xa xôi kia, có một hạt gạo lớn có ánh sáng màu xanh đang bay tới, tốc độ rất nhanh, ánh sáng càng ngày càng mạnh, càng ngày càng to lớn.