Lĩnh Chi Hoa

Chương 46: Chương 46





Như những bữa cơm khó ăn trong những căn tin công cộng, tất cả sở huấn luyện trong nước cũng như vậy, mọi nơi ở xung quanh đều là do các thanh niên tri thức tự tay dựng nên.

Những căn nhà được xây lên bởi những người không chuyên làm gì được đẹp đẽ, chỉ cần có thể che nắng tạm là được.
May mắn thay, đang là giữa hè, Đồng Sơn quanh năm không mưa, vì vậy không cần lo nên làm gì nếu như gặp phải mưa to gió lớn.
Đi theo xe bán tải chở một đống nông cụ và phân bón lên núi, không lâu sau, Úc Tuyền Thu nhìn thấy những dãy nhà đắp bằng bùn phôi, còn có những miệng hang đào từ trong núi được đắp bùn và gạch đỏ, bên ngoài trồng hai hàng cây bạch dương, trông còn xấu xí hơn nơi cô sống trong xưởng thép.
Có lẽ vì thấy cô bất giác cau mày, Trương Hữu Đường nhiệt tình giải thích: "Tuyền Thu, trông những ngôi nhà đó xấu xí vậy thôi, nhưng ở rất thoải mái, đông ấm hè mát.

Anh thấy em đổ mồ hôi, trùng hợp có vài người đồng hương gửi anh mấy quả dưa bở, đều được trồng trên ruộng cạn đấy.

Đợi đến khi em tìm được người, anh sẽ đưa em giải khát nhé?"
Úc Tuyền Thu phớt lờ anh ta, đứng ngay giữa chiếc xe bán tải, dựa vào thành xe và đăm chiêu nhìn về phía xa.
Trương Hữu Đường vô cùng khó xử, muốn bắt chuyện với cô gái câm, nhưng sau khi nói cả một tràng giang đại hải với cô bé, cô bé chỉ biết kêu lên "a, a", Trương Hữu Đường mới hiểu cô bé bị câm.
Ở đây có một người giả điếc, một người bị câm, đến cả tiên cũng không chen nổi một lời.
Lại không đành lòng nhìn cô thêm một cái nữa, Trương Hữu Đường ủ rũ chạy ra phía sau xe bán tải, thảo luận về chỉ tiêu thu hoạch gì đó với một chàng trai trẻ.
Thấy vậy, Úc Tuyền Thu thầm khinh bỉ.

Nếu thật lòng muốn tặng đồ cho cô, cần phải hỏi ngay trước mặt cô sao?
Mẹ kiếp, hồi xưa cô đúng là trẻ người non dạ, đúng là mắt mù mới yêu phải một người như vậy.


Ngoài mấy lời viển vông và vài câu thơ ca bay bổng, hắn ta còn biết làm cái gì?
Mặt cô lạnh tanh, không nói gì cả, Trương Hữu Đường thì thi thoảng nhìn sang vài lần, tỏ ra thắm thiết khiến Úc Tuyển Thu phát ốm, buồn nôn hơn cả say xe.
Cũng may sự tra tấn này không kéo dài lâu, qua một chặng đường xóc nảy, chiếc xe bán tải đã chạy đến sở huấn luyện nằm tại lưng chừng núi.
Xuống xe, Trương Hữu Đường cho mấy thanh niên vác nông cụ về, còn anh vừa cười vừa đi về phía cô: "Tuyền Thu, người họ hàng của em tên gì? Để anh đi lấy sổ kiểm tra cho em xem người ấy sống ở đâu?"
Úc Tuyền Thu vẫn không đếm xỉa đến anh, bỏ người đàn ông vô cùng khó xử lại, tự mình kéo cô gái câm đến sở huấn luyện.
Theo kinh nghiệm của cô, nhà nước rất quan tâm đến các nữ đồng chí, thường lấy nơi phía đông đón nắng làm ký túc xá nữ, lấy nơi phía tây râm mát làm ký túc xá nam.
Dựa theo suy đoán này, quả nhiên cô đã tìm thấy người mà cô luôn nhớ nhung bên sân đập lúa ở giữa ký túc xá phía đông và phía tây.
Khi ấy, giữa sân trồng một hàng liễu đỏ, nữ bác sĩ xinh đẹp mỹ miều đang ngồi xổm chữa bệnh cho con trâu nước.
Lúa mì được xay kỹ chất thành đống trên sân đập lúa, nhưng con trâu già kéo máy lu đá không hiểu sao bỗng dưng không động đậy.

Là một trong hai bác sĩ duy nhất trong đội, hơn nữa lại không mắc chứng ám ảnh sạch sẽ, đương nhiên Lan Thiện Văn đã đảm nhận trọng trách khám bệnh cho trâu.

Khám xong nguyên nhân gây bệnh, vừa rút ống tiêm ra thì nghe thấy một giọng nói thanh thoát từ phía sau vọng tới: "Chị họ!"
Tay cầm ống tiêm run lên, cô tưởng mình bị ảo giác.
Đồng Sơn cách Ma Tử Lĩnh xa như vậy, sao có thể?
Cô còn cố ý dặn cô Sáu đừng tiết lộ thông tin của cô...!Làm sao có thể?
Cảm giác như đã nghe lầm, cô cúi đầu tiếp tục chế thuốc tiêm cho con trâu già.

Còn chưa kịp đợi bác sĩ bình tĩnh lại, chủ nhân của giọng nói đã nhảy tung tăng đến trước mặt bác sĩ, nũng nịu chê trách: "Chị họ! Sao chị phớt lờ em? Uổng công em đi đường xa như vậy đến đây thăm chị!"
Lan Thiện Văn ngẩng đầu lên, thấy đồng chí Úc cắn môi, trong đôi mắt long lanh không giấu được làn nước mắt rưng rưng như những ngôi sao tràn ra từ chiếc ô tô tạt qua dải ngân hà, chiếu vào người bác sĩ.
Nửa năm không gặp, cô gầy đi rất nhiều, dáng hình yêu kiều lúc đầu vốn đã khiến người ta mê say, nay lại mỏng tang như tờ giấy trắng chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng có thể bay đi, lại càng khiến người ta dấy lên tâm ý yêu thương, bất kể nam hay nữ.
"Chị họ, em tìm được chị rồi." Cố nén nước mắt sắp trào ra, cố nén suy nghĩ muốn nhào vào vòng tay bác sĩ, đồng chí Úc nở nụ cười còn xán lạn hơn ánh mặt trời thiêu đốt trên nền trời xanh.
Từ tháng Một đến tháng Bảy, vừa tròn nửa năm ròng, thậm chí không lâu bằng thời gian bác sĩ sống trên Ma Tử Lĩnh.
Sau một thời gian xa cách, lần này gặp lại khuôn mặt xinh đẹp của bác sĩ, cô phát hiện ra cô yêu bác sĩ nhiều hơn những gì cô có thể tưởng tượng, yêu đến mức chỉ cần bác sĩ thốt ra một chữ trước mặt cô, cô cảm thấy không có chỗ nào trên cơ thể mình không quặn đau.
Ngọn lửa mang tên tình yêu tràn ngập trái tim cô, nếu không có Lan Thiện Văn, có lẽ cô đã bị thiêu chết.
"Sao em lại đến đây...!không nóng sao?"
Tháng Bảy ở Đồng Sơn, trời nóng đến mức đi chân đất cũng có thể khiến da chân bị bỏng rụng, song câu hỏi nhẹ nhàng của nữ bác sĩ như một cơn gió mát thoảng qua tai, khiến người ta mát dịu và bình tâm lại.
"Không nóng." Đồng chí Úc nói dối không chớp mắt, mồ hôi đầm đìa khắp trán, cười rạng rỡ với bác sĩ.
Bác sĩ không nói gì, chỉ nhìn cô thật sâu lắng, khẽ gật đầu, sau đó tiếp tục cầm ống tiêm trên mặt đất, đâm vào con trâu già.
Cô đi ngàn vạn dặm xa xôi tới đây, lẽ nào còn không bằng con trâu già?
Đồng chí Úc buồn bực, đứng im như trời trồng cạnh bác sĩ, thầm nghĩ, hừ! Tức giận! Cô đang tức giận!
Trừ khi bác sĩ dỗ dành cô ba ngày ba đêm, nếu không, cô sẽ không thèm để ý đến bác sĩ nữa!
"Đồng chí, cô là em họ của bác sĩ Lan sao? Gen của nhà các cô thật tốt, đều xinh đẹp như nhau."
Cô đang hờn dỗi thì nhìn thấy một chàng trai trẻ mặc bộ quần áo lao động kaki, đỏ mặt cười, gãi mái tóc húi cua và nói với cô.
Vừa nãy chỉ chú ý đến bác sĩ, giờ mới thấy xung quanh con trâu còn tận bảy tám người, có nam có nữ, đều là thanh niên khoẻ khoắn, đều đang nhìn cô.

"Đồng chí, bác sĩ Lan đã bị sai đến Đồng Sơn, vì sao cô vẫn chưa phải đi? Lại còn có thể tới đây thăm họ hàng, nếu muốn thăm, thì sao không về thủ đô rồi thăm?" Có cả người thắc mắc tại sao cô và bác sĩ là họ hàng, nhưng tại sao thành phần gia đình lại khác nhau.
Cô há miệng còn chưa biết trả lời như thế nào, bác sĩ đã nhanh nhẹn tiêm cho trâu xong, đứng dậy giải thích thay cho cô: "Chúng tôi chỉ là họ hàng xa, gia đình cô ấy không bị ảnh hưởng nhiều, chỉ là phú nông, không bị nhốt vào sở huấn luyện như tôi."
"Ồ." Thế mới có lý.

Một đám người hiểu ra, cũng không còn nhìn đồng chí Úc bằng con mắt kỳ lạ.
Nhìn đồng chí Úc ngơ ngác cái gì cũng không biết, chỉ lo đứng đó cười ngốc, bác sĩ thở dài.
Vài tháng qua, khắp cả nước rầm rộ tin tức có thanh niên bị điều xuống nông thôn lén lút trốn khỏi sở huấn luyện, cấp trên liên tục ban hành các văn bản pháp luật về hình phạt nghiêm khắc, có vài người trong sở huấn luyện luôn soi mói, rình rập bắt thóp lẫn nhau, để họ có thể báo cáo lên cấp trên, tìm lối thoát cho chính mình.
Còn cô gái ngốc nghếch này, lại tự nộp mạng vào bẫy người khác.

May mà có bác sĩ ở đây, nếu không, sẽ thảm lắm nếu cô bị báo cáo mà không biết chuyện gì đang xảy ra.
"Tôi đã tiêm xong cho con trâu, nó say nắng, hôm nay để nó nghỉ ngơi một ngày, ngày mai sẽ gần như khỏi hẳn.

Thầy Chu ở sân trước cũng bị ốm, để tôi qua đó xem một chút, tôi đi trước đây."
"Ồ, được, cảm ơn bác sĩ Lan."
"Không có gì, chúng ta là người cùng đội mà." Nữ bác sĩ nói xong, cúi đầu nở một nụ cười nhẹ, mặc kệ có hớp hồn bao nhiêu chàng trai cô gái, vội vàng thu dọn đồ đạc, kéo đồng chí Úc đi.

"Lan...!khụ, chị họ, chị đi chậm một chút!"
Đây là lần đầu tiên cô biết bác sĩ cũng có lúc vội vàng như vậy, đồng chí Úc vừa được mở mang tầm mắt, vừa cảm thán chân dài thật tốt, sải chân bước đi cũng rộng hơn rất nhiều.
Nghe tiếng cô kêu lên, bác sĩ mới cảm thấy mình bước đi hơi nhanh.

Bác sĩ dừng lại, hoặc ít ra là chậm lại một chút, đưa bàn tay lạnh như kem mùa hè ra, quay đầu lại nhẹ nhàng nói với cô: "Lại đây, tôi dắt em đi."

Trai gái dắt nhau đi là chuyện chẳng ra thể thống gì, hai nam hai nữ dắt nhau đi cũng dễ bị người ta đàm tiếu.

Nhưng nếu là quan hệ họ hàng, sẽ không bị nói gì cả.
Nghĩ đến đây, đồng chí Úc thật khâm phục trí thông minh của mình, và vui sướng ngây ngất khi được bàn tay lành lạnh và mềm mại của bác sĩ nắm ngay giữa chốn đông người.
Ôi trời, bà đây đúng là gười thông minh nhất nhất trên đời này.
Được bác sĩ dắt đi, cô nhảy lon ton như một đứa trẻ được dẫn đi du xuân.
Bác sĩ nhìn thấy hết, chỉ mỉm cười không nói gì, dùng thân mình che chắn cho cô khỏi ánh nắng mặt trời bỏng da, dẫn cô và cô gái xa lạ đi cùng đồng chí Úc đến nơi ở của mình.
"Bác sĩ Lan, không phải chị cần đi khám bệnh cho người ta sao?" Đồng chí Úc lúc này mới hoàn hồn, ngây ngốc giật giật ống tay áo sơ mi lụa trắng của bác sĩ, không hiểu chuyện gì đang diễn ra: "Nhỡ như thầy Chu bệnh nặng thì sao?"
"Cô gái ngốc..." Bác sĩ cười bất lực, đi lấy một chậu nước, nhúng khăn ướt đưa cho cô, dịu dàng nói: "Mặt em đầy mồ hôi, mà nói không nóng sao?"
"Tôi nóng, tôi nóng sắp chết, tôi mệt mỏi, bác sĩ Lan lau cho tôi đi." Đồng chí Úc luôn là một ví dụ điển hình cho câu "được đằng chân lân đằng đầu".

Nghe bác sĩ nói vậy, cô cười tít mắt không thấy mặt trời đâu, vô cùng vô liêm sỉ mà hướng mặt vào cô bác sĩ xinh đẹp như hoa.
Bác sĩ xinh đẹp chưa bao giờ có thể cưỡng lại thuật mọn này của cô.

Bác sĩ chiều lòng cô thật, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên mặt cho cô.
Khi nữ bác sĩ đến gần, hương thảo mộc quen thuộc trên người lại một lần nữa bao trùm cô.
Đã lâu chưa gặp lại, bác sĩ vẫn xinh đẹp như ngày nào, khi chú tâm lau mồ hôi cho cô, hàng mi dài và đen thi thoảng lại đôi lần nhẹ chớp như cánh bướm dập dờn, đậu lên trái tim cô, mang lại cảm giác ngứa ngáy bồn chồn.
Thực sự không thể cưỡng lại mị lực của sự xinh đẹp này thêm nữa, đồng chí Úc to gan lớn mật, không quan tâm cô em họ giả được nhặt về phía sau có đang nhìn hay không, hôn "chụt" một cái lên khuôn mặt xinh đẹp của bác sĩ.
Chưa hết, lại còn kiếm cớ thanh minh: "Bác sĩ Lan, trên mặt chị có muỗi!".