"Ngu ngốc, vương bát đản, thế mà lại mắng tớ." Mạch Đinh vừa chạy vừa dùng tay áo lau nước mắt, cũng không tìm được câu nào khó nghe hơn để mắng hắn, cậu vẫn chạy, chạy mãi, chạy đến khi rã rời cả người, mới ngồi bên bờ sông. Trong đầu, trong lòng đều hiện lên khuôn mặt và giọng nói của An Tử Yến.
Vì sao lại trở nên như vậy, hóa ra không phải cứ giải quyết xong vấn đề gia đình là có thể tốt đẹp.
Còn có vấn đề giữa chúng ta nữa.
Lữ Vĩ luôn theo dõi Mạch Đinh từ trường học, hắn đứng trước mặt Mạch Đinh, rút khăn tay ra rồi ngồi xuống đưa cho Mạch Đinh: "Không sao chứ, sao lại khóc thành như vậy?" mang theo bộ mặt tươi cười của thiên sứ.
Mạch Đinh nhìn thấy Lữ Vĩ, nhận lấy khăn tay: "Sao đến đâu cũng gặp được anh thế nhỉ?"
"Đại khái là do ông trời an bài, sao vậy?"
"Không có gì."
"Có chuyện gì cứ nói hết ra sẽ cảm thấy tốt hơn đấy."
Nghĩ đến việc đó, Mạch Đinh lại nhịn không được hốc mũi chua xót: "Còn có thể là vì ai cơ chứ, nói cái gì mà anh thích tôi, rồi nổi giận với tôi, mắng tôi! Chúng ta mới quen nhau được hai ngày, sao anh có thể thích tôi được, thật sự là lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử."Nếu những lời này bị An Tử Yến nghe được, phỏng chừng phải cãi nhau thêm hiệp nữa.
Lữ Vĩ giả bộ ảm đạm: "Xem ra là tôi không tốt, khiến các cậu phải cãi nhau, tôi mang đến phiền toái cho cậu." Nói xong chuẩn bị rời đi, Mạch Đinh bắt lấy tay Lữ Vĩ: "Dựa vào đâu a, hắn mắng tôi như vậy, tôi vẫn cho phép hắn được con gái tỏ tình, còn tôi thì không được kết bạn?"
"Nhưng mà, như vậy không hay cho lắm."
"Không có gì không hay hết, lần này là lỗi của hắn, tôi sẽ không nhượng bộ."
An Tử Yến lái xe đuổi theo, dừng xe cách đó không xa, trông thấy Mạch Đinh và Lữ Vĩ, bọn họ còn tay trong tay, hắn không lên tiếng, lái xe rời đi, có gì đau lòng hơn việc bắt gặp cảnh cậu cùng thằng khác ở bên nhau.
Lữ Vĩ tiếp tục lửa cháy đổ thêm dầu: "Sao hắn lại mắng cậu. Không phải cậu đã nói hắn đối xử với cậu rất tốt ư?"
"Nhưng lại mắng tôi như vậy, đời này tôi không thèm quan tâm đến hắn nữa."
"Thật sự có thể làm thế sao?" Lữ Vĩ hỏi.
Bị hỏi vặn, Mạch Đinh sững sờ vài giây, cuối cùng rũ vai lắc đầu: "Không có khả năng, đừng nói là hắn mắng tôi, cho dù đánh tôi, tôi cũng không thể khống chế được trái tim và thân thể của mình muốn tới gần hắn."
"Tình yêu đã đến nước này liệu còn tốt không? Hắn ta không tin cậu nữa rồi, đừng nói tôi, sau này cậu sẽ không kết bạn nữa à? Các cậu còn muốn cãi nhau như vậy đến lúc nào, nếu ngay cả tín nhiệm cơ bản nhất cũng không có, thì tình yêu chỉ là trên lý thuyết."
Con người rất kỳ quái, khi nghe người khác nói xấu An Tử Yến, trong đầu Mạch Đinh lại hiện ra những mặt tốt của hắn: "Tuy hắn mắng tôi ngu ngốc, đần độn, nhưng có lúc sẽ gọi tôi là bảo bối. Tôi mặc kệ có phải trên lý thuyết hay không, tôi mặc kệ có tín nhiệm hay không, tôi chỉa cần An Tử Yến, những cái khác không quan trọng."
Thấy Mạch Đinh kiên định như vậy, Lữ Vĩ cũng không có ý định rút lui, xem ra đâm còn chưa đủ sâu, cần phải thêm một đao. Lữ Vĩ là thợ săn không từ thủ đoạn, đương nhiên cũng sẽ không vì Mạch Đinh phá hoại kế hoạch hoàn hảo của hắn mà bỏ cuộc.
"Vậy kế tiếp cậu muốn đi đâu, nếu không có chỗ nào ở có thể đến nhà tôi."
Mạch Đinh lắc đầu: "Không cần, cảm ơn ý tốt của anh, tôi muốn ngồi ở đây thêm lát nữa, một mình suy nghĩ."
Lữ Vĩ đứng dậy: "Tôi không quấy rầy cậu nữa, chuyện gì cũng nên nghĩ rộng ra một chút, đừng làm khó mình quá, cái gì đáng, cái gì không đáng, cậu hẳn là hiểu được."
Mạch Đinh trầm mặc không đáp, theo dự đoán của Lữ Vĩ, Mạch Đinh cuối cùng chắc chắc sẽ không nhịn được trở về tìm An Tử Yến, hắn canh chuẩn thời gian An Tử Yến về đến nhà, đúng lúc gặp An Tử Yến và Tào Thành Nghị đi cùng nhau, Lữ Vĩ cười cười: "Nhanh như vậy đã tìm được tân hoan, xem ra tôi cũng không cần quá tốn công."
An Tử Yến nghiêm mặt lạnh lùng: "Anh tới đây là gì?"
"Con đường này đâu có viết tên cậu, tôi không thể đi à?"
Tào Thành Nghị xông lên muốn đập bẹp cái bản mặt kiêu ngạo của Lữ Vĩ, bị An Tử Yến kéo lại: "Tôi cảnh cáo anh, tốt nhất đừng đụng vào cậu ấy." Hàn khí trong mắt An Tử Yến khiến Lữ Vĩ thoáng kiêng dè, nhưng hắn rất nhanh trấn định lại. "Vì sao không thể đụng vào, trên người cậu ta đâu có viết tên cậu."
"Không cần khích tôi, ông già. Kết cục sẽ rất thảm."
"Dù sao kết cục sẽ rất thảm, chi bằng chơi đùa cho thỏa rồi tính sau, thành quỷ cũng phong lưu, công phu trên giường của cậu ấy hẳn đã được cậu dạy dỗ không tồi đi."
An Tử Yến hung hăng tặng cho Lữ Vĩ một đấm vào mũi, bởi vì dùng sức quá mạnh Lữ Vĩ té ngã trên đất, máu mũi tuôn ròng ròng, Lữ Vĩ lấy tay sờ sờ, nhưng lại nở nụ cười, đây là hiệu quả mà hắn muốn, bởi vì cách đó không xa, hắn thấy Mạch Đinh đã chạy sang bên này, nâng Lữ Vĩ sắc mặt tái nhợt dậy: "Sao hả? Có nặng lắm không?"
Lữ Vĩ lắc đầu: "Đừng lo, không liên quan tới cậu át, tôi chỉ muốn khuyên cậu ta đến giải thích với cậu, xem ra là tôi quá lỗ mãng rồi."
Mạch Đinh nghe vậy, lại tức giận, quát An Tử Yến: "Cậu có lầm không vậy, sao lại đánh người?"
Tào Thành Nghị muốn nói giúp cho An Tử Yến, bị An Tử Yến ngăn cản: "Cứ để cậu ấy nói."
"Đánh người không có lý do? Mắng tớ còn chưa tính, thưa mẹ nó không phải đàn ông, chẳng phải tớ chỉ kết bạn thôi sao, ngứa mắt vậy cơ à? Thế cậu đi cùng thằng khác thì sao, thật quá đáng, đánh người ta thành như vậy."
An Tử Yến bị tổn thương rất sâu, sâu đến mức đã mất đi cảm giác đau đớn, chỉ có xót xa.
Xót xa cậu không nhìn thấy vết thương của tớ, xót xa tớ không nhìn thấu được tình yêu của cậu.
Lữ Vĩ ở một bên giả vờ tốt bụng: "Mạch Đinh, đừng vì tôi mà cãi nhau, tôi sẽ rất áy náy."
Tào Thành Nghị mắng Lữ Vĩ: "Mày mẹ nó thật sự là thằng đàn ông khiến người ta ghê tởm."
"Hai đánh một rất đắc ý? Chúng ta đi." Mạch Đinh đỡ Lữ Vĩ.
An Tử Yến gọi cậu: "Mạch Đinh."
Mạch Đinh đưa lưng về phía An Tử Yến dừng lại.
"Nếu cậu tiến thêm một bước, chúng ta coi như chấm dứt."
Mạch Đinh toàn thân run rẩy, cho dù cãi nhau thế nào, sao có thể dễ dàng nói ra những lời như vậy, rõ ràng người sai là hắn, gánh vác phần thống khổ này lại là mình, Mạch Đinh căn bản không muốn chia tay, nhưng vẫn quật cường đỡ lấy Lữ Vĩ. An Tử Yến quay đầu đi vào phòng, Tào Thành Nghị nói: "Tại sao không nói cho cậu ấy biết?"
An Tử Yến thản nhiên trả lời: "Nói ra thì có ích gì."
Lấy tình yêu ra cược, cược cậu lưu lại, cược cậu sẽ quay đầu, kết quả cậu bỏ đi rất dứt khoát.
Tào Thành Nghị nhìn theo thân ảnh mỏi mệt của An Tử Yến, tuy vẫn diện vô biểu tình, nhưng Tào Thành Nghị rõ ràng có thể cảm thấy sự khổ sở của An Tử Yến, quen biết hắn đã nhiều năm, đây vẫn là lần đầu tiên hắn bắt gặp An Tử Yến như vậy. Hắn quay đầu nhìn theo hướng Mạch Đinh rời đi, không khỏi thở dài, ngay cả cửa người nhà cũng đã bước qua, sao giờ lại trở nên thế này.
Mạch Đinh đưa Lữ Vĩ đến bệnh viện, mũi Lữ Vĩ bị đánh gãy, đang được bác sĩ xử lý, Mạch Đinh lao vào WC hao hết tất cả khí lực, dạ dày nhộn nhạo phiên giang đào hải, cậu nôn thốc nôn tháo vào bồn rửa mặt, thật khó chịu, cảm giác nàu thật khó chịu muốn chết đi được, cậu ngẩng đầu nhìn khuôn mặt trắng bệch của mình trong gương.
Cậu đã nói, cậu sẽ luôn yêu tớ.
Cậu đã đáp ứng, chúng ta sẽ luôn bên cạnh nhau.
Cậu đã hứa, sẽ cùng đi Maldives.
"An Tử Yến, cậu là đồ lừa đảo, đại lừa đảo." Mạch Đinh đấm mạnh vào gương, Mạch Đinh trong gương vỡ vụn thành từng mảnh, thủy tinh cứa vào da thịt cậu, rất đau, máu chảy xuống thấm ướt cổ tay áo, miệng vẫn không ngừng rên rỉ: "Đồ lừa đảo, lừa hết tất cả tình yêu của tớ, rồi lại nói chia tay với tớ, vì sao không chịu nhận sai, chỉ cần cậu nhận sai, tớ chẳng gì khác nữa, chỉ cần cậu, An Tử Yến, tớ chỉ cần cậu thôi mà."
Mạch Đinh cự tuyệt lời mời của Lữ Vĩ, thất hồn lạc phách đi về nhà, mẹ Mạch Đinh trông thấy Mạch Đinh như vậy, khẳng định lại cãi nhau với An Tử Yến, các cặp yêu nhau sẽ thường xuyên cãi vã, không to thì nhỏ, mẹ Mạch Đinh chẳng để tâm. Mạch Đinh chạy về phòng, bổ nhào lên giường, bất động
Mạch Đinh của tớ a, là cái gì che mất tầm mắt của cậu? Chắc chắn không phải tình yêu của cậu rồi.
_______________________________