Like Love

Chương 82: Ngưu Lang và Chức Nữ




Cuộc sống lại lần nữa trở về quỹ đạo, ăn cơm, đến trường, cãi nhau, bị chỉnh, tất cả đều không khác gì so với trước đây, Mạch Đinh thực quý trọng cảm giác này, cậu sẽ không buông tha cơ hội có thể yêu An Tử Yến thêm một ngày. Chẳng hiểu tại sao, mỗi lần trông thấy An Tử Yến đều muốn ôm riết lấy hắn, sau đó có xúc động muốn hôn mặt hắn. Bất quá cũng chỉ xúc động mà thôi, nếu mình khiến mặt hắn đầy nước miếng, phỏng chừng hắn sẽ dùng nước miếng dìm chết mình.

Cho dù thế nào, tính cách xấu xa của cậu vĩnh viễn không thay, trái tim thiện lương của tớ cũng không đổi, để xem cuối cùng ai được lâu hơn, Mạch Đinh cảm thấy chung quy thắng lợi vẫn nghiêng về phía chính nghĩa.

Trong trường bắt đầu bận rộn, bởi hai tuần sau chính là ngày kỷ niệm thành lập trường, từng lớp đều chuẩn bị hai tiết mục biểu diễn, hiện tại lớp Mạch Đinh đang mở hội nghị thảo luận nhiệt tình nên chọn tiết mục gì, rốt cuộc chọn kịch nói, nhưng phải diễn cái gì mới được, ai nấy đều thấy nan giải, việc này Mạch Đinh rất rất tích cực, cậu giơ tay lên, phát biểu ý kiến. Lớp trưởng gật đầu, Mạch Đinh liền đứng dậy: "Cô bé lọ lem, cô bé quàng khăn đỏ a."

"Đâu còn trẻ con nữa, chúng ta là sinh viên, hơn nữa diễn kịch nước ngoài không chiếm được sự ưu ái của thầy cô giáo."

"Vậy diễn Lôi Vũ."

"Lôi Vũ độ khó rất cao."

Thấy phương án mình đưa ra đều bị từ chối, Mạch Đinh mếu máo ngồi xuống, oán giận với An Tử Yến đang đặt chân lên bàn, chơi trò chơi điện thoại ở bên cạnh: "Cái này không được, cái kia cũng không được, thật sự là khó hầu hạ."

Không biết ai đó đột nhiên đề nghị: "Hay diễn Ngưu Lang và Chức Nữ đi."

Đề nghị này mọi người đều tán thành, ngay cả Mạch Đinh cũng thấy không tồi, lớp trưởng sờ sờ cằm: "Chức Nữ thì để Tiểu Y diễn, còn Ngưu Lang thì sao?" Tiểu Y chính là hoa khôi của lớp bọn họ, vào lúc này, vì hình tượng của cả lớp chắc chắn phải tìm những con người ưu tú nhất, ánh mắt của tất cả mọi người bao gồm cả Mạch Đinh đều hướng về phía An Tử Yến, Mạch Đinh cầm An Tử Yến An Tử Yến: "Đã đến lúc vì lớp cống hiến một phần sức lực."

An Tử Yến giãy khỏi tay Mạch Đinh, lạnh lùng quét mắt nhìn toàn bộ lớp học: "Ai bảo tôi diễn Ngưu Lang, tôi liền bóp chết Chức Nữ." An Tử Yến sao có thể đồng ý diễn kịch, Mạch Đinh bên cạnh đã muốn rục rịch, lại một lần nữa đứng lên tự đề cử bản thân: "Các cậu thấy tôi thế nào?"

Mọi người đồng thời thu hồi ánh mắt, tiếp tục thảo luận: "Làm sao bây giờ, Ngưu Lang tìm ai diễn đây?"

"Các cậu không thèm chú ý đến tớ là có ý gì hả?" Câu chỉ trích của Mạch Đinh rất nhanh bị nhấn chìm trong tiếng thảo luận sôi nổi.

Cuối cùng cũng đưa ra quyết điịnh, Ngưu Lang để cho một bạn nam cũng khá điển trai trong lớp diễn, Mạch Đinh cũng muốn diễn a, cậu bình thường đối với loại hoạt động naỳ đều cực kỳ nhiệt tình, An Tử Yến đã mất kiên nhẫn, cầm túi xách chuẩn bị đi, Mạch Đinh tội nghiệp đem hi vọng cuối cùng đặt trên người An Tử Yến, giật nhẹ ống tay áo của hắn, ngẩng đầu lộ vẻ mặt như chú mèo con đáng thương: "Chồng ơi, em cũng muốn diễn."

An Tử Yến toàn thân tê rần, nhíu mày: "Buổi tối khẳng định mơ thấy ác mộng."

Dứt lời đi đến cạnh lớp trưởng, chọt chọt hắn: "Này, để cậu ấy diễn vai con bò già."

Lớp trưởng chỉ còn nước gập đập như đập tỏi. Sau đó quay sang nhìn Mạch Đinh: "Cậu có đi không?"

Mạch Đinh cũng cầm lấy túi xách đứng dậy, theo sau lưng An Tử Yến, lầm bầm lầu bầu: "Bảo tớ diễn vai con bò, có lầm không vậy, bất quá con bò cũng coi như một vai, diễn viên chân chính sẽ không câu nệ vai diễn. Có vai chung quy vẫn tốt hơn là không được diễn, này, đợi tớ a." Mạch Đinh đuổi theo An Tử Yến.

"Ai bảo chân cậu ngắn."

"Có tin buổi tối tớ cưa chân cậu đi không."

"Cho dù có cưa, cũng dài hơn chân cậu."

"An Tử Yến!! Cậu đứng lại đó cho tớ. Này, đứng lại, chờ tớ một chút thôi, này, cậu có nghe tớ nói không hả?"

"An Tử Yến, cậu cũng biết tớ thích Johnny Depp, thích xem phim viễn tưởng, mới có phim Pirates of the Caribbean 4, cậu dẫn tớ đi xem đi, chúng ta lâu rồi chưa xem phim ở rạp."

"Tự đi đi."

"Sao cậu lại như vậy a."

______________________________________

Mạch Đinh lần đầu tiên diễn kịch, hồi cấp 3 cũng muốn diễn, nhưng vĩnh viễn đều không lấy được vai. Tuy lần này không phải vai chính, nhưng cậu đã thực thỏa mãn, cậu thực kích động, thực khân trương, sợ mình diễn không tốt sẽ khiến cả lớp mất mặt. Cậu luôn như vậy, nghĩ rất nhiều cho người khác, khiến bản thân ngược lại thêm phiền não.

Bắt đầu từ lúc tan học ngày hôm sau, Mạch Đinh cùng vài bạn khác ở lại tập kịch, Mạch Đinh cầu xin An Tử Yến cả buổi, hắn mới đồng ý chờ cậu, bằng không có một mình mình cậu sẽ lo lắng, khi bọn Mạch Đinh tập luyện, An Tử Yến ngồi yên trên ghế, mới đầu còn tốt, càng về sau, vài người trong số họ rõ ràng cảm thấy ánh mắt âm trầm mất kiên nhẫn sau lưng, thậm chí khi diễn cũng run như cầy sấy, An Tử Yến lạnh lùng nhìn lớp trưởng, nhìn đồng hồ, ý bảo đã đủ rồi.

Lớp trưởng chỉ còn cách bảo mọi người: "Hôm nay ngừng ở đây, ngày mai chúng ta tập tiếp."

"Chưa tập được 30 phút mà." Mạch Đinh hỏi.

An Tử Yến đứng dậy, duỗi thắt lưng, vung túi xách lên đặt lên vai: "Đi thôi."

Sau khi thấy An Tử Yến rời khỏi phòng học, lớp trưởng giữ chặt Mạch Đinh: "Ngày mai cậu đừng bảo An Tử Yến chờ mình nữa."

Những người khác cũng gật đầu đồng ý, Mạch Đinh khó hiểu: "Vì sao?"

"Cậu không để ý tới ánh mắt giết người của hắn à? Căn bản không thể chuyên tâm tập luyện được a."

Mạch Đinh suốt ngày sống trong ánh mắt ấy, đã quá quen, cậu bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu: "Hiểu rồi." Dứt lời phi như bay đuổi theo An Tử Yến.

"Hôm nay kết thúc sớm như vậy có phải do cậu giở trò quỷ hay không."

"Đúng thì sao."

"Cậu như vậy là không được, cả ngày hung dữ, ánh mắt nhu hòa một tý a, giống tớ đây này, cậu xem." Mạch Đinh quay sang An Tử Yến nở một nụ cười hớn hở, lộ ra hoàm răng ngay ngắn, mắt híp thành một đường thẳng.

An Tử Yến đẩy mặt Mạch Đinh ra: "Ngốc."

"Sao lại mắng tớ, còn nữa, ngày mai cậu không cần chờ tớ nữa." Mạch Đinh nhìn An Tử Yến, lo lắng sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của hắn, bất quá mọi việc đều không nằm trong dự liệu của cậu: "Cái vẻ mặt được giải thoát kia của cậu là sao, cậu giải thích rõ ràng cho tớ.

An Tử Yến nhún nhún vai, tiếp tục đi về phía trước, Mạch Đinh từ phía sau giữu chặt lấy quần áo của hắn: "Cậu không nói không cho cậu đi."

An Tử Yến nghiêng đầu vẻ mặt xấu xa: "Không cho tớ đi, vậy là muốn tớ hôn cậu."

Mạch Đinh liền đỏ mặt, đẩy An Tử Yến ra: "Tránh, ban ngày ban mặt ai muốn cậu hôn."

An Tử Yến rốt cuộc không chờ Mạch Đinh nữa, tập luyện coi như thuận lợi, đến sát ngày kỷ niệm thành lập trường, mọi người tập luyện đến khuya, sắc trời đã tối đen, Mạch Đinh vừa thu dọn đồ đạc, vừa nhìn ra bên ngoài, muộn như vậy có thể gặp bắt cóc hay không a. Tiểu Y và Mạch Đinh cũng nhau rời khỏi phòng học, trải qua hai tuần luyện tập, ai nấy đều trở nên thân thiết với nhau. Tiểu Y tò mò hỏi: "Mạch Đinh, bình thường An Tử Yến rốt cuộc là người như thế nào a?" Ở lớp học luôn là dáng vẻ diện vô biểu tình, khiến người ta rất khó đoán được tính cách của hắn, cho nên Tiểu Y rất tò mò về con người thật của An Tử Yến.

Mạch Đinh vừa nghe thấy vậy, trong lòng liền rung lên hồi chuông cảnh báo, không phải có ý với An Tử Yến đấy chứ, vậy không thể nói tốt về hắn được, tránh cho Tiểu Y thích hắn, Mạch Đinh nghĩ nghĩ, liều mạng xua tay: "Ha ha ~ loại người như hắn không có gì hay, ngày đầu tiên ở bên hắn tớ liền hối hận không kịp, tính tình rất kém, cả ngày hết ăn lại nằm, lại keo kiệt, bảo hắn mời tớ ăn một bữa do dự phải cỡ nửa năm, kỹ thuật hôn cũng chán, hơn nữa người như hắn mới đầu cảm thấy hắn rất tuấn tú, kỳ thật nhìn quen sẽ thấy bình thường thôi, còn không biết chọn quần áo, thường thức của hắn xoay quanh một chữ tục, hai chữ rất tục, nếu không phải tớ mỗi ngày giúp hắn phối đồ, chậc chậc, căn bản không cách nào gặp người khác." Mạch Đinh chém gió như thật tuôn một tràng dài, sau đó liền thấy Tiểu Y xấu hổ nhìn sau lưng mình, trong lòng chợt lạnh, thôi bỏ mịa rồi, bình thường mà xuất hiện vẻ mặt này, chứng tỏ...

Mạch Đinh hàm răng run lập cập, nơm nớp lo sợ hỏi Tiểu Y: "Hắn ở phía sau tớ?"

Tiểu Y gật gật đầu: "Bạn trai tớ còn đang đợi ở cổng trường, tớ đi trước nhé." Dứt lời bỏ chạy thật nhanh.

Mạch Đinh đừng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, suy nghĩ đối sách, An Tử Yến tựa vào bên tường ở đằng sau lại lên tiếng trước tiên: "Quay lại đây!"

Mạch Đinh nghe theo quay lại thì thấy An Tử Yến khoanh tay, nheo mắt nhìn mình chằm chằm, Mạch Đinh sờ sờ gáy, vọt tới trước mặt An Tử Yến gắt gao ôm hắn, lảng sang chuyện khác: "Cậu cố ý tới đón tớ, tớ rất cảm động."

"Đừng có ra vẻ."

"Tớ không hiểu cậu đang nói gì."

"Ít giả ngu."

"Tớ không hiểu cậu đang nói gì."

"Buông ra."

Mạch Đinh buông tay ra, tự mình tiến về phía trước, vừa đi vừa hoảng sợ nhìn ra sau, ánh trăng mờ ảo, con người cũng trở nên mờ ảo a, bóng tối bên mặt An Tử Yến tăng thêm một tầng khủng bố, mới đầu Mạch Đinh còn khuyên nhủ mình phải trấn định, nhưng khi cậu quay đầu liếc nhìn An Tử Yến cái nữa, rốt cuộc phát cuồng kêu toáng lên: "Help~~Helpme~!" Sau đó huy động hai chân chạy như điên về phía trước.

"Cái tên này, mau đứng lại cho tớ."

"Có ngu mới dừng lại." Thông minh đột xuất.

Bất quá Mạch Đinh cũng chẳng chạy được bao xa, An Tử Yến túm lấy Mạch Đinh từ đằng sau: "Đã nói chân cậu ngắn còn không tin."

Mạch Đinh thở phì phò giãy dụa trong lòng An Tử Yến: "Buông ra, buông, cẩn thận tớ hét lên bây giờ." An Tử Yến chả thèm quan tâm, kéo Mạch Đinh về phía nhà, cuối cùng Mạch Đinh chỉ còn nước cầu xin tha thứ: "Cho tớ một cơ hội làm người a."

"Đã cho cậu rất nhiều lần rồi."